[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 111: Bức ảnh



Chẳng qua, lúc này mẹ vợ Trương Nhã đã nấu nướng xong cả, cho nên dùng trong lòng Giang Bắc Minh có gấp gáp đến đâu, dù có không muốn chờ thêm được, vẫn chỉ đành ngồi đây ăn cơm.

“Bắc Minh, con đói thế à?”

Thấy Giang Bắc Minh ngấu nghiến cơm, nhìn như không nuốt chừng, nhất thời khiến Trương Nhã hỏi.

“Vâng, con thật sự đói, thật sự rất đói!”

Giang Bắc Minh gật đầu một cái,nói.

Động tác ăn cơm hôm nay của anh quả thực rất nhanh, rất gấp.

Bởi vì anh biết sau bữa ăn sẽ có chuyện tốt xảy ra Chỉ mất năm phút sau, Giang Bắc Minh đã ăn xong.

“Được rồi, con ăn no rồi!” Giang Bắc Minh đặt chén đũa xuống rồi cười nói: “Bố mẹ, con có việc nên về phòng trước nhé!” Sau khi nói xong, Giang Bắc Minh bí mật nháy mắt với Thẩm Thanh Lan, bước nhanh về phía thư phòng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thầm Thanh Lan đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu ăn cơm.

“Thằng nhóc này, hôm nay có chút không bình thường…” Trương Nhã nhìn dáng vẻ hoàn toàn khác thường của Giang Bắc Minh, lầm bầm một câu.

Nhưng điều mà Giang Bắc Minh không ngờ là, ngay lúc Giang Bắc Minh vừa trở về phòng và đóng cửa lại, điện thoại của Thầm Thanh Lan đặt trên bàn vang lên chuông báo.

Cầm lên xem thử, là một tin nhắn trên.

Khi cô mờ Messenger, thì thấy đó là một bức ảnh do thư ký của cô gửi.

Vì thư ký thỉnh thoảng cần báo cáo chuyện công việc với cô, nên cô đã thêm sớm thêm messenger của thư ký.

Lúc này, thư ký gửi một vài hình ảnh.

Cô không đề ý, nhấc điện thoại lên xem bình thường, rồi bấm vào tấm hình.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc cô mờ bức ảnh ra và nhìn thấy nội dung trong bức tranh, trong lòng Thẩm Thanh Lan lập tức trở nên lạnh lẽo.

Chiếc đũa đang cầm trên tay kia, cũng theo đó rơi xuống đất.

“Ôi, con bé này, có chuyện gì vậy? Có cái đũa mà cầm cũng không xong!” Thấy đũa rơi xuống đất, Trương Nhã nhất thời trách mắng Thẩm Thanh Lan.

“Ø? Thanh Lan, sao mặt con trờ nên tệ thế? Có phải trong người khó chịu không?” “Mẹ, con, con không sao.

Con no rồi, con về phòng trước đây …” Thầm Thanh Lan khoát khoát tay với mẹ, sau đó đứng dậy đi về phía phòng.

“Hai đứa trẻ hôm nay bị sao vậy? Cả hai đều không bình thường?” Trương Nhã lắc đầu nói.

“Chuyện của con cái em quản nhiều vậy làm gì, ăn cơm đi.”

Thầm Bát Long liếc nhìn người bạn già của mình một cái, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Thầm Thanh Lan không biết làm cách nào mà cô trờ về phòng được.

Toàn bộ đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ cách vài mét, thế mà cô thơ thơ thần thần, có vài lần suýt ngã.

Lúc mới kết hôn với Giang Bắc Minh, cô thực sự không ưa Giang Bắc Minh.

Sau này Giang Bắc Minh giống như oắt con vô dụng vậy, điều này càng khiến cô ghét Giang Bắc Minh đến cực điểm, nếu như bố mẹ cô không giữ Giang Bắc Minh ở lại thì cô thậm chí đã ly hôn với Giang Bắc Minh từ lâu rồi.

Nhưng, gần đây Giang Bắc Minh thay đồi rất nhiều, dần dần khá hơn, khiến cô vốn từ bỏ Giang Bắc Minh dần chuyền sang bắt đầu chấp nhận anh.

Thậm chí mỗi đêm sau khi Giang Bắc Minh xoa bóp cho cô xong, sẽ lén hôn lên má cô một cái.

Những việc này cô đều biết, tuy nhiên, từ sự khó chịu ban đầu, dần dần ấy cũng bắt đầu chấp nhận.

Thậm chí, sau đó, có đêm Giang Bắc Minh quên hôn cô, cô còn không kìm được mà chủ động mở miệng nhắc nhờ anh.

Nhất là gần đây, anh đưa cô ra ngoài chơi, đề cô hoàn toàn thoải mái vào ngày hôm đó.

Mà khi đối mặt với Đặng Vũ Thành, người đã phản bội mình, cách anh thể hiện, cách anh phản ứng càng khiến cô xao lòng vì anh.

Cô biết mình đang dần dần yêu Giang Bắc Minh, yêu người đàn ông từng khiến cô chán ghét đến cùng cực.

Thậm chí, ngày hôm nay, khi Giang Bắc Minh ôm cô từ phía sau, phòng tuyến cuối cùng của cô đã hoàn toàn bị phá vỡ, cô đỏ mặt nói với Giang Bắc Minh rằng nếu bằng lòng tối nay ngủ trên giường đi.

Đúng vậy, cô đã hoàn toàn chấp nhận Giang Bắc Minh.

Tối nay, cô đã nguyện đem hết thảy dâng hiến cho Giang Bắc Minh.

Đem thứ quý giá nhất của mình trao cho anh! Nhưng khi nhìn thấy mấy tấm ảnh mà thư ký gửi, Thầm Thanh Lan thật sự như bị sét đánh trúng, trong lòng khó chịu không tả nồi.

Hồi đó, cũng chính vì Đặng Vũ Thành, ð sau lưng mình cùng người phụ nữ khác… Đó là lý do cô kiên quyết chia tay Đặng Vũ Thành, đến bây giờ vẫn không thể tha thứ cho Đặng Vũ Thành vì chuyện ấy.

Khó khăn lắm cô mới chấp nhận Giang Bắc Minh, nhưng cô không ngờ, thật ra Giang Bắc Minh cũng giống như Đặng Vũ Thành! Nhìn thấy hành động thân mật của Lisa và Giang Bắc Minh trong bức ảnh, nước mắt Thầm Thanh Lan tuôn rơi ngay lập tức.

Nỗi đau trong lòng cô lúc này còn khó chịu hơn khi bị Đăng Vũ Thành lừa dối.

Cô thật sự không ngờ Giang Bắc Minh lại có thề làm ra chuyện như vậy.

Loạng choạng đi tới cửa phòng mở cửa ra.

“Vợ” Giang Bắc Minh đột nhiên từ trong cửa nhảy ra, ôm chặt lấy thân thể Thầm Thanh Lan.

sau đó đỉnh hôn lên môi Thầm Thanh Lan.

Nhưng, cơ thề Thẩm Thanh Lan căng cứng.

Mình ôm, mà Thầm Thanh Lan không đáp lại chút nào.

Điều này khiến Giang Bắc Minh nhận ra có gì đó không ồn, nên nhẹ nhàng buông Thẩm Thanh Lan ra, sau đó nhìn Thẩm Thanh Lan.

Lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thầm Thanh Lan lạnh như băng, mà nước mắt đã sớm giàn giụa khắp mặt.

“Thanh Lan, có chuyện gì vậy?”

Giang Bắc Minh nghi hoặc không thôi.

“Anh còn không biết xấu hồ mà đi hỏi tôi có chuyện gì sao?“ Thẩm Thanh Lan nhìn Giang Bắc Minh, lạnh giọng hỏi.

“Giang Bắc Minh, anh gần đây thay đồi quả thực rất lớn, đúng là tiền đồ càng ngày càng lớn!” “Thanh Lan, lời này của em là ý gì, anh không hiểu!”

Giang Bắc Minh bối rối nhìn Thầm Thanh Lan hỏi.

“Anh không hiều phải không? Vậy, những thứ này, anh hẳn là thấy được chứ?” Thầm Thanh Lan vứt một phát điện thoại di động lên bàn trang điềm cạnh cửa, lớn tiếng nói với Giang Bắc Minh.

“Đây là cái gì?”

Giang Bắc Minh nghi ngờ cầm điện thoại của Thầm Thanh Lan lên nhìn, khi nhìn thấy những bức ảnh đó, đôi mắt của Giang Bắc Minh đột nhiên trừng to.

“Thanh Lan, ai đã gửi cho em mấy tấm ảnh này?”

Giang Bắc Minh ngạc nhiên hỏi.

“Bây giờ, anh chỉ quan tâm đến việc ai đã gửi ảnh cho tôi ư?”

Thầm Thanh Lan lớn tiếng nói với Giang Bắc Minh.

“Giang Bắc Minh, làm uổng công tôi tin tường anh như vậy, không ngờ anh là một thằng sờ khanh, đạo đức giả.

Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”