[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 112: Ly hôn



“Không phải!”

Giang Bắc Minh vội vàng giải thích.

“Thanh Lan, em hiểu lầm rồi.

Em cũng biết, cô Lisa bị ung thư vú giai đoạn đầu, anh ở bên cô ấy, chỉ đề giúp cô ta chữa trị.

Anh là bác sĩ đông y.

Trong quá trình điều trị, anh phải đề cô ta cời quần áo ra, xong mới tiến hành châm cứu, xoa bóp được!” “Vậy tại sao cô ta còn cời quần của mình? Đừng nói với tôi, anh điều trị ung thư vú cho cô ta, rồi chữa luôn phần thân dưới nữa nhé!” Thầm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh.

“Thế còn bức ảnh thì sao? Sau khi điều trị xong, cô ta hôn anh, đây cũng là điều trị hà?” “Cái này, anh cũng không biết tại sao.

Cô ấy tự nhiên chạy thẳng tới, đối với anh…” “Được rồi, anh không cần phải giải thích nhiều như vậy!”

Thẩm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh: “Giang Bắc Minh, coi như tôi nhìn thấu anh rồi.

Anh không chỉ có tiền đồ, mà hiện giờ lá gan của anh cũng càng ngày càng lớn.

Ở nhà không chỉ có vợ, bên ngoài còn có đàn bà!” “Thanh Lan, em thật sự hiều lầm rồi.

Nếu em không tin, em có thể gọi điện cho cô Lisa ngay bây giờ, anh sẽ đề cô ta giải thích với em!”

Giang Bắc Minh vội vàng nói với Thầm Thanh Lan.

Chết tiệt, tất cả những thứ này làgì? Tối nay suýt nữa thì có chuyện tốt, đang êm đẹp, tự nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Còn nữa, ai đã chụp mấy bức ảnh này? Lúc mình chữa trị cho Lisa, quên mất không đóng cửa sồổ sao? “Anh nghĩ có cần thiết không?”

Thầm Thanh Lan nhìn Giang Bắc Minh nói.

“Giang Bắc Minh, đề tôi nói cho anh biết, cho dù anh là đồ vô dụng, tôi cũng có thể chấp nhận ở bên cạnh anh, nhưng nếu anh đã ð cùng những người phụ nữ khác, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Đêm nay, anh ngủ dưới đất đi, sáng mai hai chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn!”

“Không phải, Thanh Lan, mọi chuyện thực sự không như em tường tượng đâu!”

Giang Bắc Minh sốt ruột nói.

“Đúng vậy, không phải tôi tường tượng ra, mà là tôi thấy như vậy!”

Thẩm Thanh Lan lớn tiếng nói.

“Giang Bắc Minh, từ nay về sau không cần nói nữa, tôi sẽ không nghe anh nói nữa.

Cút đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.

Ghê tờm!” Thầm Thanh Lan nói xong đi thẳng vào phòng, nằm lên giường! Giang Bắc Minh nhìn bộ dạng kiên quyết của Thầm Thanh Lan, bất lực lắc đầu, xem ra hiều lầm này thật sự quá lớn rồi.

Thầm Thanh Lan cho anh xem ảnh, là ành tải xuống, nên anh còn không biết ai đã gửi cho cô.

“Thanh Lan…” Vừa định nói chút gì đó với Thầm Thanh Lan, nhưng ngay cơ hội đề nói chuyện, Thầm Thanh Lan cũng không cho Giang Bắc Minh.

Trong lúc tuyệt vọng, Giang Bắc Minh không thể làm gì khác, dọn giường lại, rồi ngủ dưới đất.

Sáng sớm hôm sau, Thầm Thanh Lan đứng dậy, mặc quần áo xong rồi nói với Giang Bắc Minh: “Thu dọn hành lý của anh đi.

tí nữa chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.

Sau đó anh dọn ra khỏi nhà của chúng tôi, từ nay đừng quay lại nữa.” “Thanh Lan, em nghe anh nói đã, mọi chuyện thật ra là…” “Đừng giải thích nữa, tôi chỉ tin những gì mắt mình nhìn thấy”

Thầm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Giang Bắc Minh một cái.

Tầng dưới.

“Ố ơ, chuyện gì thế này? Bắc Minh, sao con lại kéo hành lý đi?” Trương Nhã thấy Giang Bắc Minh đang kéo hành lý, nhất thời không hiều, hỏi anh.

“Mẹ, con có chút chuyện, có thề phải đi công tác mấy ngày…” Giang Bắc Minh cố nặn ra một nụ cười với Trương Nhã.

“Giang Bắc Minh, đây là mẹ của tôi!” Thầm Thanh Lan lạnh lùng nói.

“Mẹ, tí nữa con cùng Giang Bắc Minh đi làm thủ tục ly hôn.

Từ nay về sau, con và anh ta không có quan hệ gì.” “Hả?”

Khuôn mặt của Trương Nhã nghe Thầm Thanh Lan nói thế xong thì biến sắc, vội vàng hỏi: “Chuyện này là thế nào? Hai đứa trước đó đang yên đang lành mà?” “Mẹ, con đã quyết định rồi!” Thẩm Thanh Lan nói.

“Mẹ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì tôi nay, lúc con về sẽ giải thích cho mẹ sau!” “Đi, Giang Bắc Minh, theo tôi ra xe” Thẩm Thanh Lan nói.

Lần này Thẩm Thanh Lan tự mình lái xe và để Giang Bắc Minh ngồi ở hàng ghế sau.

“Thanh Lan, em phải nghe anh giải thích, chuyện đó thật sự không phải…” Thẩm Thanh Lan chỉ quan tâm đến việc mình lái xe, cho dù Giang Bắc Minh nói gì cô cũng không nghe, vẻ mặt vẫn lạnh lùng băng giá.

Khi đến Tòa án nhân dân thành phố, Giang Bắc Minh vắt óc suy nghĩ làm cách nào đề khiến Thầm Thanh Lan đừng ly hôn với mình.

Dẫu sao, miễn là không ly hôn, chuyện này sẽ có cách giải thích êm xuôi.

Nhưng nếu đã ly hôn thì không cách nào giải thích được! Chỉ là Thầm Thanh Lan không thèm nghe anh nói, anh phải làm sao đây? Muốn giải thích, nhưng không có cách nào giải thích được! Đúng lúc này, di động của Giang Bắc Minh đột nhiên vang lên.

Xem qua, hóa ra là cuộc gọi từ Hồ Minh Đức! “Alo, Bắc Minh, bây giờ cháu đang ở đâu? Cô xe không đến đây nhanh lên.

Con gái chú, con gái chú đã xảy ra chuyện rồi!” Hồ Minh Đức dồn dập nói vào điện thoại.

“Được, cháu đến đấy ngay!”

Giang Bắc Minh trả lời vào điện thoại.

“Được, Bắc Minh, cám ơn cháu, chú sẽ gửi địa chỉ nhà cho cháu ngay!”

Hồ Minh Đức vội vàng nói.

Cúp điện thoại, Giang Bắc Minh nói với Thầm Thanh Lan: “Thanh Lan, anh có chuyện phải đi trước.

Con gái chú Hồ Minh Đức xảy ra chuyện, nên anh phải đi gấp.

Chuyện ly hôn, đợi sau này bàn tiếp!” Nói xong, Giang Bắc Minh chạy thằng đến bên đường, chặn một chiếc taxi, lên xe rời đi.

“Anh..” Thẩm Thanh Lan thấy Giang Bắc Minh chạy đi như vậy, tức giận giậm chân.

Nhưng mà, Giang Bắc Minh đã đi rồi, người trong cuộc không có ở đây, chắc chắn không ly hôn được.

Trong lúc bất đắc dĩ, Thầm Thanh Lan không còn cách nào khác, đành phải lái xe đi về phía công ty! Nơi gia đình Hồ Minh Đức sinh sống không phải một tiều khu đắt tiền, mà là một tiều khu tương đối vắng vẻ.

Chỉ là, tiểu khu này tuy hẻo lánh, nhưng môi trường ở đây không tệ.

Chỗ Hồ Minh Đức sống ở, là một biệt thự biệt lập.

Biệt thự này khác với biệt thự của Thầm Thanh Lan.

Biệt thự của Thầm Thanh Lan thiên về phong cách châu Âu nhiều hơn.

Trong khi biệt thự nơi Hồ Minh Đức sống lại mang phong cách Á Đông nhiều hơn, gạch xanh ngói xanh, đình nhỏ cùng sân nhỏ.

Thiết kế bố cục rất trang nhã.

Lúc này Hồ Minh Đức đang đứng ở cửa biệt thự, nhìn đông nhìn tây, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Bắc Minh, cháu cuối cùng cũng tới rồi!” Nhìn thấy Giang Bắc Minh xuống taxi, Hồ Minh Đức chạy tới, nắm lấy tay Giang Bắc Minh, vội vàng nói: “Cháu mau vào xem giúp con gái bác với.

Nhìn thấy dáng vẻ của con bé bây giờ, trái tim chú như muốn vỡ vun!”