[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 113: Con gái của Hồ Minh Đức



“Chú Minh Đức, chú đừng có gấp, cháu vào xem một chút”

Giang Bắc Minh nói với Hồ Minh Đức.

Anh đi theo Hồ Minh Đức vào trong biệt thự.

Sau đó Hồ Minh Đức đưa Giang Bắc Minh đến phòng của con gái mình.

Con gái của Hồ Minh Đức, khoảng 20 tuổi, đang mặc một chiếc váy rất đẹp.

Chẳng qua là, trong phòng lúc này, trong miệng cô gái thình thoảng lại phát ra tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ.

Cả người bên mép giường, run lầy bầy, khuôn mặt xinh đẹp sớm bị dọa đến mức vô cùng nhợt nhạt.

Mà cồ họng, cũng vì liên tục thét mà lúc này đã vô cùng khàn rồi.

“ÁI ÁP” “AI n’ Khi Giang Bắc Minh và Hồ Minh Đức đến cửa phòng, con gái ông ấy vẫn đang hét inh tai nhức óc, hai tay còn đang quð quạng một cách tuyệt vọng, như thề muốn đầy thứ gì đó ra.

Mã Mỹ Linh lúc này đang không ngừng an ủi con gái, thấy Giang Bắc Minh đang đi tới, bà vội vàng chạy đến chỗ Giang Bắc Minh, hướng về phía Giang Bắc Minh cầu khẩn: “Bắc Minh, cháu giúp cô xem một chút.

Con bé này từ chiều hôm qua trờ về, đã như vậy rồi.” Mặt Mã Mỹ Linh lúc này cũng tràn đầy mệt mỏi, đầu tóc rối bù, quần áo bị xé rách rất nhiều.

Nhưng, trên mặt chỉ thấy vẻ lo âu! Thương thay tấm lòng cha mẹ trên đời! “Chú Minh Đức, cô Mỹ Linh, hai cô chú đừng lo lắng, cháu đi xem một chút”

Giang Bắc Minh nói rồi đi về phía con gái họ, Hồ Khánh Linh.

Khi Giang Bắc Minh đi về phía Hồ Khánh Linh, Hồ Khánh Linh còn hét to hơn lúc nấy.

Khuôn mặt kia bao phủ bời sự sợ hãi, như thể cô ấy đang nhìn thấy một con quái vật vậy.

Giang Bắc Minh không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng lấy kim bạc ra rồi đâm vào một huyệt đạo trên đầu Hồ Khánh Linh.

Ngay sau đó, Hồ Khánh Linh vốn đang hoảng loạn, đã bị chiếc kim bạc của Giang Bắc Minh đâm sâu vào.

Sau khi kim châm vào, cô ấy rất mau liền im hơi lặng tiếng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

“Phù…” “Bắc Minh, cám ơn, con bé cuối cùng cũng ngủ say rồi.

Tối hôm qua, ầm ï suốt cả đêm!”

Hồ Minh Đức nhìn thấy Giang Bắc Minh đưa Hồ Khánh Linh vào giấc ngủ, ông ấy liền tức thì nói lời cảm kích với Giang Bắc Minh.

Giang Bắc Minh hỏi Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh: “Hai cô chú bảo là, tối hôm qua, sau khi cô ấy tr về, thì bị như thế này? Cô ấy trờ về kiều gì? Trờ về một mình? Hay là có người đưa về?” “Có người đưa về!” Hồ Minh Đức nói:“Tối qua lúc bị đưa về đã như vậy rồi, nhưng chưa quá kinh khủng, chỉ mới la hét một hai lần.

Có lúc tỉnh táo lại nhưng về cơ bản, đến tận bây giờ vẫn la hét liên tục, mãi vẫn không tỉnh táo thêm lần nào nữa.” “Chuyện này xảy ra khi cô ấy đi làm, sau đó bị đưa về đây sao?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Đúng vậy!” Hồ Minh Đức gật đầu nói: “Hôm qua hình như chúng nó phải khai quật một ngôi mộ cồ nào đó.

Sáng sớm đã di rồi, đến chiều tối được đưa về thì đã như thế này rồi!” Lúc này, Hồ Minh Đức nhìn Giang Bắc Minh, hỏi: “Bắc Minh, không phải Khánh Linh chạm phải cái gì đó không tốt đấy chứ?” “Cái này rất khó nói, cháu vẫn chưa nhìn ra ngay được”

Giang Bắc Minh lắc đầu trả lời Hồ Minh Đức.

Trạng thái của Hồ Khánh Linh có chút khác biệt so với La Dương Vỹ trước kia.

La Dương Vỹ quả thật đã bị dính phải một số thứ “không sạch sẽ”

nhưng mình chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Cho nên, lúc ấy mình có thề nhanh chóng giải quyết.

Nhưng, lúc nhìn Hồ Khánh Linh, lại không tìm thấy bất cứ thứ gì khác thường trên người của cô ấy.

Đây cũng là lý do tại sao Giang Bắc Minh tạm thời để Hồ Khánh Linh ngủ trước đã, nhưng chưa giải quyết vấn đề tận gốc.

Bởi vì, cho tới bây giờ, anh vẫn không biết Hồ Khánh Linh đã xảy ra chuyện gì! Anh phải hiểu tình hình trước, rồi mới biết được! “Chú Minh Đức, những người hôm qua đi cùng cô ấy, đều không sao chứ?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Không sao cả”

Hồ Minh Đức nói.

“Tôi nghe nói họ mới bắt đầu khai quật ngôi mộ cồ ngày hôm qua.

Mới mờ được một ít cửa hang, Khánh Linh liền đứng mũi chịu sào nói rằng muốn xuống xem xét.

Vì vậy, lúc đó họ đã để Khánh Linh xuống xem một mình.

Khánh Linh xem xong thì đi ra.

Lúc mới ra thì Khánh Linh không có vấn đề gì, nhưng không lâu sau, Khánh Linh bắt đầu la hét.

Thấy con bé như vậy, mọi người không dám xuống mộ nữa, liền đưa Khánh Linh về!” “Được rồi, cháu sẽ đến gặp họ ngay bây giờ đề tìm hiều xem rốt cuộc là có chuyện gì!”

Giang Bắc Minh nói với Hồ Minh Đức.

Dù chuyện là như thế nào, không hiểu rõ tình hình, thì không có cách nào hốt thuốc đúng bệnh! “Không cần đâu, vừa rồi họ gọi cho chú, nói rằng họ đang trên đường tới đây, có lẽ chẳng mấy chốc nữa họ sẽ tới!” Hồ Minh Đức nói với Giang Bắc Minh.

“Vâng, vậy chúng ta ở đây chờ bọn họ.”

Giang Bắc Minh gật đầu nói.

Đương nhiên, Giang Bắc Minh không hẳn là không đoán ra được gì về tình trạng của Hồ Khánh Linh.

Nhưng Giang Bắc Minh biết, chuyện này nghiêm trọng hơn chuyện của La Dương Vỹ rất nhiều.

Sau khi đợi khoảng hai mươi phút, tất cả đồng nghiệp của Hồ Khánh Linh đã đến.

Một số người đến đây trạc tuổi Hồ Khánh Linh, cũng có hai người trạc tuổi Hồ Minh Đức.

“Chú Minh Đức, tình hình của Khánh Linh bây giờ thế nào rồi?”

Ngay khi những người này bước vào, một đồng nghiệp dò hỏi.

“Với sự giúp đỡ của bác sĩ này, con bé vừa ngủ rồi”

Hồ Minh Đức nói với đồng nghiệp của Hồ Khánh Linh.

Trong khi nói chuyện, ông ấy rót trà lên họ.

“Ngủ? Thế có nghĩa là Khánh Linh đã khỏe rồi ạ?” Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Vẫn chưa ồn.

Tôi chỉ cưỡng chế đề cô ấy ngủ thôi, khi tỉnh dậy cô ấy vẫn sẽ la hét và sợ hãi.

Tình trạng của cô ấy tương đối nghiêm trọng nên tôi phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao, mới có thề tìm cách điều trị cho cô ấy.” “Vừa hay các bạn đã tới đây, cho tôi hỏi một chút, lúc Hồ Khánh Linh trờ nên như vậy, các bạn có phát hiện gì không? Hoặc, có chuyện gì xảy ra lúc đó không”.

Giang Bắc Minh hướng về phía đồng nghiệp của Hồ Khánh Linh, đặt câu hỏi.

“Lúc đó…” Một cô gái trong số mấy người đồng nghiệp suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hình như lúc ấy không có chuyện gì xảy ra cả.

Bởi vì lúc ấy chúng tôi chỉ nghe nói có một người dân gần đó đã đào được một món đồ cổ trong khi đào đất.

Chúng tôi đoán đó là đồ được táng theo, nên kết luận rằng, có khả năng gần đó có một cổ, nên sắp xếp đề đi khai quật luôn.”