[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 114: Bia chuyện giật gân



Cô gái này tên là Tề Bảo Nhị, khuôn mặt xinh xắn, không cao lắm, tương đối gầy, giống kiều em gái nhà bên.

Tề Bảo Nhi cho biết: “Sau khi chúng tôi đến, trước tiên chúng tôi tiến hành khảo sát, sau đó chúng tôi mới bắt đầu khai quật.

Tế Bảo Nhi nói.

“Trong cả quá trình khai quật, chúng tôi đều ờ cùng nhau, cũng không phát hiện bất kỳ chuyện khác lạ gì.

Loay hoay một lúc, chúng tôi tìm thấy lối vào lăng mộ, sau đó đào một cái cửa hang rất nhỏ, chỉ đủ đề một người đi vào.

Khánh Linh liền nói, hay là đề cô ấy đi vào xem thử trước.

Dù sao chúng tôi đều là dân khảo cồ, cũng thường xuyên gặp phải chuyện này, ai cũng khá can đảm nên khi Khánh Linh nói cô ấy sẽ đi xuống một mình, chúng tôi đều không ngăn cản và đề cô ấy đi.” “Nhưng ai biết được, lúc Khánh Linh quay lên, chúng ta hỏi cô ấy, Khánh Linh đều không nói không rằng chuyện gì ở dưới đó, chỉ thấy vẻ mặt có chút hốt hoảng.

Chúng tôi hỏi gì, cô ấy đều không nói.

Sau đó, cô Chu của chúng tôi quyết định tự mình đi xuống xem”

Tề Bảo Nhi nói.

“Nhưng khi cô Chu chuẩn bị đi xuống, Khánh Linh bắt đầu la hét.

Lúc kêu đó kêu la gào thét, như thề cô ấy đã nhìn thấy một thứ gì đó đáng sợ lắm.

Nghe thấy tiếng, mọi người đều đồ dồn sự chú ý về hướng đó.

Nhìn thấy thấy mặt mũi Khánh Linh sợ hãi tột độ, cho nên, chúng tôi liền hoài nghị, liệu có phải cô ấy đã nhìn thấy gì đó dưới lăng mộ.

Vì vậy, vào thời điểm đó, chúng tôi đã quyết định không tiếp tục xuống lăng mộ nữa mà hãy đưa Khánh Linh trở lại.” “Tại sao lúc ấy mấy bạn không nghĩ đến việc đưa Khánh Linh đến bệnh viện?”

Giang Bắc Minh hỏi.

Lúc này, một trong hai đồng nghiệp lớn tuổi lên tiếng: “Lúc đó chúng tôi cũng đã nghĩ đến việc đưa Khánh Linh đến bệnh viện, nhưng nhìn tình trạng của Khánh Linh thì có vẻ như bị dọa sợ.

Vì vậy, chúng tôi nghĩ đưa đến bệnh viện chưa chắc có thể điều trị được, hay cứ đưa về nhà nghỉ ngơi xem sao, muộn một chút chắc cũng không thành vấn đề.

Cho nên, chúng tôi đưa cô ấy về nhà luôn.” Sau khi nghe những gì họ nói, Giang Bắc Minh gật đầu.

Những gì họ nói quả thật cũng có phần hợp lý.

“Như vậy trong toàn bộ quá trình này, các bạn có chắc chắn không nhìn thấy thứ gì khác thường không?”

Giang Bắc Minh hỏi lại.

“Không có”

Tề Bảo Nhi lắc đầu nói.

“Không thấy!”

Nữ đồng nghiệp trung niên cũng lắc đầu nói.

“Không thấy!”

Các đồng nghiệp khác cũng rối rít lắc đầu.

Giang Bắc Minh bắt đầu suy ngẫm, nếu những đồng nghiệp này nói họ không nhìn thấy bất kỳ điều kỳ lạ nào, vậy có nghĩa là nhất định Khánh Linh đã nhìn thấy thứ gì đó trong ngôi mộ mới khiến cô ấy trở nên như vậy.

Sau khi nghĩ xong, Giang Bắc Minh nhìn mọi người rồi nói: “Như vậy đi, mọi người có xe không, đưa tôi đến chỗ khu mộ mà các bạn tìm thấy ngày hôm qua?” “Tới khu mộ đó?”

Tề Bảo Nhi nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Các đồng nghiệp khác cũng sửng sốt.

“Sao, không có xe sao?“ Giang Bắc Minh hỏi.

Người phụ nữ trung niên, cũng chính là cô Chu mỡ miệng nói: “Là như vậy, chúng tôi là nhân viên của Hội khảo cồ học Việt Nam, mà những ngôi mộ đó, đối với các nhân chúng tôi hay với đất nước đều thuộc đối tượng phải bào vệ chặt chẽ.

Trong trường hợp bình thường, người ngoài không được phép vào xem.” Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Tôi hiểu ý các bạn, nhưng bây giờ Khánh Linh đang bị thế này, tôi phải hiểu tại sao cô ấy lại trở nên như vậy.

Chỉ sau khi hiểu được điều này, tôi mới có thể đưa ra các biện pháp và cách điều trị tương ứng.” “Thực không dám giấu giếm”

Giang Bắc Minh nói: “Tôi còn chưa chắc chắn hoàn toàn về tình trạng của Khánh Linh.

Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nếu không thể tìm ra phương pháp điều trị cho cô ấy, thì để càng lâu, tình trạng của cô ấy sẽ ngày càng trờ nên nghiêm trọng hơn, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng!” “Nghiêm trọng đến vậy sao?”

Tề Bảo Nhi nghe vậy, nhất thời cả kinh! Mọi người vốn tường rằng Hồ Khánh Linh chì bị sợ hãi, không ngờ vào lúc này, Giang Bắc Minh lại bảo sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Tôi tuyệt đối không bịa chuyện giật gân!” Nghe Giang Bắc Minh nói như vậy, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.

Sau đó, cô Chu ngẩng đầu lên rồi nói:.

“Vậy được, nếu đã nói như vậy, chúng tôi liền phá lệ đề cậu đến đó một chuyến.

Bởi vì một tiếng nữa, chúng tôi phải dự một hội nghị, cho nên chúng tôi không định đến đó hôm nay.

Như vậy đi, Tề Bảo Nhi, em đi cùng cậu ấy, cô và những người khác chiều nay tham dự hội nghỉ.” “Đề em đưa đi cho!”

Lúc này, một nam đồng nghiệp đứng lên nói.

Tuổi của anh ta cũng xấp xì tuổi Tề Bảo Nhi, lúc đầu cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng khi cô Chu nói để Tề Bảo Nhi đưa Giang Bắc Minh di, anh ta liền đứng dậy nhìn về phía Giang Bắc Minh với vẻ thù địch.

Khả năng đây là bạn trai của Tề Bảo Nhi! “Ngày hôm qua cậu không tới mộ cổ, cậu biết nó ð đâu không?”

Cô Chu cau mày hỏi.

“Em đi hỏi thăm chút thì sẽ biết thôi!”

Người đàn ông nói.

“Được rồi, đừng kiếm chuyện nữa!”

Tề Bảo Nhi nhíu mày nói với bạn trai vào: “Anh trở về họp đi, em sẽ đưa cái anh này đi!” “Không được!”

Người đàn ông nói lần nữa.

“Thật sự không được, tôi đi cùng hai người!” “Tiền Tuấn Duy!”

Cô Chu trừng mắt nhìn người đàn ông rồi nói: “Đây là chuyện công việc, không phải lúc đề xen việc yêu đương vào.

Nếu như cậu cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ đuổi thằng cậu luôn.” Người khác có thể không biết, nhưng tất cả mọi người trong Hội khảo cổ học đều biết Tiền Tuấn Duy và Tề Bảo Nhi là một cặp từ khi còn học đại học.

Hơn nữa Tiền Tuấn Duy này có nhỏ mọn vô cùng.

Ngày thường mà có người đàn ông nào nói chuyện với Tề Bảo Nhi, anh ta có thể ghen mất nửa ngày.

Nếu hai người nói chuyện thân mật hơn một chút, Tiền Tuấn Duy còn có thể xông lên đánh người! “Được rồi, được rồi!” Cô Chu cũng biết mình sắp xếp có sai sót, xua tay rồi nói: “Vậy thì Tề Bảo Nhi, em đi họp với các cô, đề Tiền Tuấn Duy đưa cậu bạn này đi.” “Không cần!” Tề Bảo Nhi lập tức đứng lên, hung hăng nhìn Tiền Tuấn Duy, sau đó lớn tiếng nói: “Cô Chu, cô cứ đề em đưa anh này đi!” Sau khi nói xong, Tề Bảo Nhi nắm lấy tay Giang Bắc Minh nói: “Anh trai này, đi, để em đưa anh đến đó!”