[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 129: Tiêu Hủy



“Dương Tư Khôn, mày có lương tâm không?”

Người đàn ông lúc này tức giận, chỉ vào Dương Tư Khôn và hét lớn: ‘Hôm qua rõ ràng chính mày đã chẩn đoán cho mẹ tao, lúc đó tao đi cùng với mẹ!”

“Thật không?”

Dương Tư Khôn nói nhàn nhạt cười một tiếng: “Vậy được, nếu anh nói anh đã tới đây khám bệnh, thì cầm chứng cứ ra đây.

Còn đơn thuốc tôi kê thì sao? Và biên lai sau lấy thuốc chỗ chúng tôi? Lấy ra cho tôi nhìn một chút…”

“Sau khi hốt thuốc xong, biên lai đã bị lấy đi, biên lai cái con khỉ? Mấy người chúng mày bốc thuốc, đưa biên lai hồi nào?”

Người đàn ông lớn tiếng.

“Thực xin lỗi, nếu không có đơn thuốc, không có biên lai, thế mà lại dám tới vu khống tôi? Hình như công tác chuẩn bị có hơi thiếu sót đấy?”

Dương Tư Khôn nói: “Được rồi, đừng ở đây gây chuyện nữa.

Mau cút ra khỏi đây nhanh lên, tôi còn nhiều bệnh nhân phải khám.

Tí nữa mà tôi thực sự gọi cảnh sát đến thì không biết mặt ai mới khó chịu đâu.”

“Dương Tư Khôn!”

Người đàn ông bước tới, nảm lấy cổ áo Dương Tư Khôn và gầm lên giận dữ: “Mày đúng là đồ tráo trở, muốn lật mặt đúng không? Nếu hôm nay không cho tao lời giải thích hợp lý, ông đây nhất định sẽ đập nát tiệm của mày!”

“Học trò, gọi cảnh sát!”

Dương Tư Khôn quay lại nhìn người học trò của mình, thản nhiên nói.

“Chờ một chút!”

Giang Bắc Minh lúc này mới nói: “Dương Tư Khôn, anh định lật mặt thật đấy hả?”

“Không phải bệnh nhân của tôi, tôi lật mặt cái gì ở đây?”

Dương Tư Khôn nói.

“Nếu tôi có thể chứng minh đây là bệnh nhân mà anh từng khám, anh định thế nào?”

Giang Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dương Tư Khôn hỏi.

Thật không ngờ rẳng, Dương Tư Khôn chẳng những không có y đức, mà ngay cả làm người cũng kém cỏi như vậy.

Anh ta tự mình khám, tự mình kê đơn, nhưng quay đầu không lại chịu thừa nhận, một người như vậy cũng xứng làm bác sĩ sao? Không trách đông ý sa sút như vậy, chính vì những người như Dương Tư Khôn mà mọi người ngày càng mất lòng tin vào y học cổ truyền, càng ngày càng thất vọng! “Nếu mày có thể chứng minh bệnh nhân này đã được tao khám và kê đơn, thì tao sẽ quỳ xuống và xin lỗi bệnh nhân này!”

Dương Tư Khôn nói lớn.

“Thế này là đủ rồi?”

Giang Bảc Minh lạnh lùng hỏi.

“Thế này vẫn chưa đủ sao?”

Dương Tư Khôn nói.

“Chưa đủ!”

Giang Bắc Minh nói: “Phòng khám bệnh của anh tên là Tế Thế Đường, hai chữ này xuất phát từ “huyền hồ tế thế”

, nghĩa là “hành nghề y cứu giúp thế gian”

, nhưng anh lại lợi dụng phòng khám miễn phí để kiếm trục lợi.

Chữa xong bệnh nhân thì không thèm nhận mặt.

Cái phòng khám như của anh thật sự có lỗi với ba chữ “Tế Thế Đường”

, bản thân anh, thật sự uổng với hai từ bác sỹ.

Nếu tôi có thể chứng minh bệnh nhân này đã được anh điều trị và được anh kê đơn, thì không cần chỉ phải xin lỗi, mà phải dỡ tấm bảng Tế Thế Đường này xuống, để tôi lấy đi.

Anh, trọn đời không được hành nghề y nữa.

Có dám không?”

“Không được!”

Dương Tư Khôn từ chối mà không hề suy nghĩ: “Cái giá quá lớn, chuyện này chắc chắn không thể nào!”

Giang Bắc Minh nhất thời cười lạnh một tiếng: “Dương Tư Khôn, cái giá quá lớn sao? Không phải anh chắc chắn bệnh nhân kia anh không khám, cũng không kê đơn sao? Cái giá kia với anh mà nói, chính là có cũng được, không có cũng được, anh sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ, anh chột dạ?”

“Đúng vậy, mày chột dạ sao?”

Lúc này người đàn ông bên cạnh cũng hét vào mặt Dương Tư Khôn.

“Tôi…”

Dương Tư Khôn đột nhiên không biết phải nói gì, anh ta đã từng chữa bệnh cho bà già này hay chưa, trong lòng anh ta biết rõ.

Dù đơn thuốc và biên lai đều đã được lấy đi, nhưng nó vẫn chưa bị hủy, mà được lưu lại.

Nếu Giang Bắc Minh và những người khác thực sự đi vào tìm, nhất định sẽ tìm được! “Làm sao? Không dám nói tiếp nữa à? Nếu không dám, có phải hôm qua bà cụ đây chính là do anh điều trị? Anh muốn trốn tránh trách nhiệm, cho nên cố ý không thừa nhận đúng không?”

Giang Bắc Minh lạnh giọng, nhìn Dương Tư Khôn và hỏi.

“Ăn nói bố láo!”

Khi Dương Tư Khôn bị Giang Bắc Minh đâm một phát như vậy, nhất thời tức giận nói: “Được, tao đồng ý với mày, chỉ cần mày tìm được đủ bằng chứng chứng minh, vậy thì cứ làm theo lời mày nói, lấy bản hiệu của tôi đi, cả đời tao sẽ không chữa bệnh nữa.

Nhưng nếu không tìm được bằng chứng chứng minh thì sao, mày sẽ thế nào?”

“Tôi thế nào? Anh nói đi!”

Giang Bắc Minh giang hai tay ra nói.

“Tốt!”

Dương Tư Khôn nói lớn: “Nếu không tìm được đủ chứng cứ, thì mày sẽ phải quỳ trước cổng Tế Thế Đường của tao bảy ngày bảy đêm, sau đó bồi thường cho ta 1 tỷ phí tổn thất tinh thần, từ nay về sau, mày cũng không được khám chữa nữa!”

Dương Tư Khôn cũng tính dùng việc này để trả thù công khai.

Dẫu sao, sau khi Giang Bắc Minh xuất hiện ở thành phố Lâm Hải, công việc làm ăn của anh ta bắt đầu kém đi.

Mà y thuật của Giang Bắc Minh lại giỏi hơn anh ta.

Trong lòng Dương Tư Khôn hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như thế này, Giang Bäảc Minh chắc chẳn sẽ cướp hết việc làm ăn của anh ta.

Bởi vậy, nếu Giang Bắc Minh vĩnh viễn không thể làm bác sĩ, vậy nó chắc chản không thể tiếp tục hành nghề chữa bệnh, kiếm tiền ở thành phố Lâm Hải nữa.

“Không thành vấn đê!”

Giang Bắc Minh gật đầu nói.

“Tốt lảm, vậy thì mày cầm chứng cứ ra đi!”

Dương Tư Khôn nói với Giang Bắc Minh.

Khi đang nói, anh ta nháy mắt với người học trò, ý chính là để người học trò nhanh chóng đi vào và tiêu hủy tất cả các đơn thuốc và biên lai về bà già trong đó! Học trò khẽ gật đầu, sau đó, tranh thủ mọi người không chuẩn bị, chậm rãi tiến vào trong phòng khám.

“Cậu kia, đừng lại!”

Giang Bắc Minh kéo lấy cậu học trò, nói: “Bây giờ cậu vào đấy để làm gì?”

“Tao làm gì sao phải báo lại với mày? Thật đúng là chẳng hiểu ra sao, mày là gì của tao, mà tao làm gì, cũng cần phải báo cáo với mày?”

Học trò của Dương Tư Khôn lớn tiếng cãi lại Giang Bắc Minh.

“Cậu định đi vào tiêu hủy đơn thuốc và biên lai của bà cụ sao?”

Giang Bắc Minh cười nhạt hỏi: “Không sao đâu, cậu đi đi, cố nghĩ cách mà tiêu hủy nó.

Nhưng phải nhớ rõ, trong phòng khám của mấy người có máy quay giám sát.

Hãy nhớ, tiêu hủy luôn tất cả nội dung giám sát.

Nếu không, để tôi thấy gì đó trong máy giám sát là sẽ phiền phức đấy.”

“Tao… Bị Giang Bắc Minh nhắc nhở như vậy, sắc mặt của người học trò lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Đúng vậy, trong cửa hàng có máy quay giám sát, nhưng không thể phá hủy nội dung giám sát.

Bởi vì nếu nội dung bị hủy, đến lúc đó là Giang Bắc Minh muốn xem toàn bộ nội dung mà không thấy đâu, điều đó có khác gì chứng tỏ bọn họ có tật giật mình? Nhưng, không tiêu hủy băng giám sát, không riêng việc mình hủy biên lai và đơn thuốc, có thể bị nhìn thấy, mà còn có thể thấy cảnh bà cụ ngày hôm qua đến đây khám bệnh.

Cái này, hủy cũng không được, không hủy cũng không được!