[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 130: Làm người phải biết lưu lại một đường



Nghĩ như vậy, cậu học trò kia lâm vào tình huống khó xử, cộng thêm việc ở đây có nhiều người như vậy, muốn hỏi thầy xem nên làm cái gì nhưng lại không dám hỏi.

“Giang Bắc Minh, đừng dùng lòng tiểu nhân của mình đi nghi ngờ chúng tao cũng làm mấy trò xấu xa.”

Dương Tư Khôn cười lạnh một tiếng, nói: “Học trò của tôi đi đâu, làm gì, không đến lượt mày phải lo.

Tao có thể vỗ ngực đảm bảo, cậu ấy chắc chẳn không đi hủy bất cứ thứ gì.

Ngoài ra, thời gian gần đây, máy quay giám sát của cửa hàng chúng tôi đang được bảo trì, đã được một tuần rồi.

Bây giờ, tất cả các dữ liệu giám sát trong tuần này đều không có!” “ồ…” Giang Bắc Minh nghe vậy, gật đầu đầy ẩn ý, rôi nói với người học trò của Dương Tư Khôn: “Có nghe hay không, thầy cậu đang ám chỉ cho cậu đấy, nói với cậu nếu muốn hủy dữ liệu giám sát, thì phải hủy dữ liệu toàn bộ tuần này, hiểu chưa?” “Giang Bắc Minh!”

Dương Tư Khôn đột nhiên tức giận, nói: “Đừng có ở chỗ này, nói không thành có.

Nếu có bằng chứng, cô thì lập tức lấy ra đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người ở đây.

Tôi còn rất nhiêu bệnh nhân phải khám!” “Đúng vậy, đừng lãng phí thời gian ở đây, chúng tôi còn cần gặp bác sĩ!” “Rốt cuộc có bảng chứng không đấy, lấy ra cho chúng tôi xem thử cái nào, dù sao tôi cũng không nghĩ bác sĩ Dương Tư Khôn lại làm chuyện như vậy đâu.” “Nói ra thì khó nghe nhưng dù Dương Tư Khôn là thần ý, nhưng tôi nhìn má khỉ, miệng nhọn của anh, trông chẳng khác gì dáng vẻ tiểu nhân.” Những bệnh nhân đang xếp hàng chờ khám bệnh đang bàn tán sôi nổi.

Giang Bắc Minh cười nhẹ nói “Đương nhiên tôi có chứng cứ!”

Nói xong, Giang Bắc Minh quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh hỏi: “Ngày hôm qua, anh cùng mẹ đến đây khám bệnh lúc nào?”

“11 giờ 30 sáng!”

Người đàn ông khẳng định nói: “Đúng 11 giờ 30 phút thì Dương Tư Khôn mới chẩn đoán cho mẹ tôi, sau đó chúng tôi đi lấy thuốc.

Thời điểm chúng tôi lấy thuốc xong và đi ra khỏi bệnh viện, vừa đúng 11 giờ 50!” “Được rồi!” Giang Bắc Minh gật đầu nói với Dương Tư Khôn, nói: ” Dương Tư Khôn, chờ một chút, tôi sẽ cho anh xem chứng cứ ngay lập tức!” Nói xong, thân ảnh Giang Bắc Minh lóe lên rôi biến mất tại chỗ.

Anh ta đã đi đâu chứ? Đi đến một cửa hàng bên cạnh Tế Thế Đường.

Cửa hàng bên cạnh được trang bị rất nhiều camera giám sát, Giang Bắc Minh nhìn thấy camera giám sát ở cửa vừa hay đối diện với cổng của Tế Thế Đường.

Vì vậy, lúc người đàn ông đó đưa mẹ anh ta đi khám bệnh, máy quay giám sát nhất định có thể bắt được.

Chính vì chuyện này mà Giang Bắc Minh mới dám nói những lời như vậy với Dương Tư Khôn, học trò của Dương Tư Khôn cho dù có đi vào phá hủy thông tin của bà cụ đi chăng nữa, anh cũng không quan tâm.

Đi vào bên trong cửa hàng, sau khi nói chuyện cùng ông chủ một chút, ông chủ rất thoải mái đáp ứng yêu cầu của Giang Bắc Minh.

Dù gì thì ông ấy mới đây cũng là một thành viên trong tổ hóng hớt.

Hơn nữa ông ấy cũng hiểu quá rõ nhân phẩm của Dương Tư Khôn rồi.

Chỉ bị cảm lạnh, mà đã bay mất mấy triệu vì cái phòng khám đó, vì vậy ông ấy đã ôm thành kiến với Dương Tư Khôn từ lâu.

Bởi vì biết thời gian cụ thể, Giang Bắc Minh theo dõi liên phát hiện bóng dáng người đàn ông đưa mẹ mình đi khám bệnh, tuy rằng nhìn theo góc độ này cũng không quá chính xác nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bà cụ ngồi xuống, Dương Tư Khôn chẩn đoán cho bà ấy, rồi sau đó kê đơn thuốc.

Sau khi sao chép đoạn video này, Giang Bắc Minh cười lạnh một tiếng rồi quay trở lại cửa của Tế Thế Đường.

“Giang Bắc Minh, chứng cứ đâu?”

Dương Tư Khôn không chút lo âu nhìn Giang Bắc Minh.

Vừa rồi, học trò của anh ta đã phá hủy đơn thuốc và biên lai của bà lão, cũng như tất cả dữ liệu giám sát trong tuần qua.

Anh ta có thể đảm bảo, Giang Bắc Minh sẽ không bao giờ tìm thấy bất kỳ bảng chứng nào.

“Chứng cứ đây!”

Giang Bắc Minh lấy tay ra, phát đoạn video đã sao chép lại, đưa cho mọi người có mặt xem.

Bởi vì hôm qua và hôm nay lão bà mặc quần áo giống nhau nên rất dễ dàng tìm thấy bà ấy trong video.

Mà khi nhìn thấy đoạn video này, khuôn mặt của Dương Tư Khôn ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hướng về camera ở cửa hàng đối diện phòng khám… “Con mẹ nó, sao mình lại quên cái máy quay kia được chứ!”

Dương Tư Khôn chửi thầm trong lòng.

Mà những người bệnh đang vây xem ở cửa kia, sau khi xem đoạn video này, tất cả đều bắt đầu thảo luận “Đúng là do Dương Tư Khôn chẩn đoán và kê đơn.

Không ngờ Dương Tư Khôn lại là người như vậy, thế mà lúc đầu còn chối nguây nguẩy!” “Đúng là nhân phẩm tệ hại, không có y đức, không có y đức mà.” “Tôi không dám để anh ta khám bệnh nữa.

Nếu thuốc kê đơn khiến tôi bệnh nặng hơn, thì đúng là phiền phức.”

“Nhân phẩm kém như vậy mà còn dám trườn mặt ra làm bác sĩ!” Người đàn ông lúc này cũng lao về phía Dương Tư Khôn và hét lớn: ” Dương Tư Khôn, bây giờ mày còn gì để nói không?”

Giang Bắc Minh cũng nhàn nhạt cười hướng về phía Dương Tư Khôn, hỏi: “Đúng vậy, Dương Tư Khôn, bây giờ anh còn muốn nói gì không? Còn định tiếp tục chối, bảo là bà cụ này không phải do anh trị liệu sao?” Mặt của Dương Tư Khôn co quất đến cực độ.

Sở dĩ anh ta không thừa nhận việc bà già này được mình chữa trị là vì hôm nay có quá nhiều người đến khám bệnh.

Nếu anh ta thừa nhận điều đó, chứng tỏ khả năng chữa bệnh của anh ta không tốt.

Công việc kinh doanh sẽ bị giảm sút rất nhiều! Nhưng mà, không ngờ mình không thừa nhận, vẫn bị Giang Bắc Minh trưng ra bằng chứng.

Lúc này trong lòng những bệnh nhân này, nhân phẩm của mình đã rớt xuống tận đáy rồi.

Nếu biết chuyện này, thà rằng ngay từ đầu thừa nhận đi, ít nhất vẫn có thể giữ được cá tiếng thành thật, hiện tại… “ Dương Tư Khôn!”

Giang Bắc Minh lớn tiếng nói với Dương Tư Khôn: “Theo thỏa thuận giữa chúng ta, tôi sẽ lấy tấm bảng Tế Thế Đường của anh.

Còn nữa, anh phải tuyên bố bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không hành nghề khám chữa bệnh nữa!” Nghe những lời này của Giang Bắc Minh, vẻ mặt của Dương Tư Khôn lần nữa khó coi vô cùng.

Bảng hiệu có bị lấy đi hay không, không phải vấn đề.

Nhưng nếu anh ta không bao giờ được khám chữa bệnh nữa, thì có khác gì tước đi phương pháp sinh tồn căn bản của anh ta không? “Giang Bắc Minh, làm người phải biết lưu lại một đường!”

Dương Tư Khôn lạnh lùng nói với Giang Bắc Minh.

“Xin lỗi!”

Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Đối với bất kỳ ai, tôi đều có thể lưu lại một đường, nhưng đối với anh, thì không! Anh là một bác sĩ, những gì anh phải đối mặt là tính mạng của bệnh nhân.

Nếu nể tình mà tha cho anh lần này, thì không biết sẽ có bao nhiêu người gặp xui xẻo dưới bàn tay của anh.

Tôi nên có trách nhiệm với tất cả các bệnh nhân, đối với anh, tuyệt đối không thể lưu lại một đường!”