[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 137: Chúng tôi đã cố gắng hết sức



“Nhanh lên, Tổng giám đốc đến rồi, chúng ta phải tới đòi một lời giải thích hợp lý!”

Trông thấy hoàn cảnh như vậy, tức khắc Giang Bắc Minh cũng không cố gắng xông vào trong phòng cấp cứu, thời điểm này người nhà của những gia đình đó đều đang rất xúc động, còn đáng sợ hơn cả đám phóng viên ð ngoài kia, nếu mà đề cho bọn họ nhắm về phía Thầm Thanh Lan trong tình trạng như thế, thì không biết Thầm Thanh Lan sẽ bị biến thành cái gì nữa! Nghĩ đến điều này, Giang Bắc Minh vội vàng xông đến chắn trước mặt Thầm Thanh Lan, đưa tay chặn Thầm Thanh Lan lại.

Ngay vào lúc này nhóm người nhà chạy lại đây rất nhanh, lập tức động tay động chân với Giang Bắc Minh.

Cảm xúc của bọn họ quả thật vô cùng kích động, dù sao thì ở bên trong phòng cấp cứu kia đều là người nhà của bọn họ, là người thân trong gia đình bọn họ mà! Hơn nữa bệnh viện đã từng nói, cơ hội có thề cứu sống người bệnh chỉ có hai mươi phần trăm, điều này cũng có nghĩa là người thân của bọn họ có đến tám mươi phần trăm khả năng chết trong này.

Sinh ly tử biệt chính là chuyện đau khổ nhất đối với mỗi người, đó chính là lý do mà đám người nhà kia đang cực kỳ kích động cũng là điều dễ hiều.

Cũng may mắn là Giang Bắc Minh đã chặn Thầm Thanh Lan lại, bời vì lúc này quần áo trên người của Giang Bắc Minh đã bị xé toạc, tóc bị giật đi không ít, thậm chí ngay cả trên mặt và trên người cũng bị cào xước ra rất nhiều vết máu.

Có thể nói lúc này, cả người Giang Bắc Minh đã thê thảm không thề tà, nhưng anh vẫn tùy ý để nhóm người nhà trút giận mà không đánh trả, hơn nữa anh cũng không mở miệng nói gì cả.

Là vì anh lo sợ nhóm người nhà sẽ tạo ra tổn thương cho Thầm Thanh Lan, anh hiểu cảm xúc hiện tại của nhóm người nhà này, có thể làm ra những việc tổn thương người khác trong lúc kích động cũng là bình thường thôi! Lúc này, Cảnh sát túc trực ð cửa nhanh chóng chạy tới, chặn trước mặt Giang Bắc Minh, ngăn cản cảm xúc kích động của nhóm người bị bệnh lại.

“Anh không sao chứ?”

Trông thấy bộ dạng thảm hại của Giang Bắc Minh, ngoại trừ bên trong đáy lòng Thẩm Thanh Lan có một chút cảm động bên ngoài ra, thì cảm thấy đau lòng là chính, nếu không phải Giang Bắc Minh xông lên chắn trước mặt cô, thì chỉ sợ giờ khắc này bộ dạng của Giang Bắc Minh chính là bộ dạng của cô đấy! “Thầm Thanh Lan, mày chính là một kẻ kinh doanh có lòng dạ độc ác, rốt cuộc mày đã bỏ thêm cái gì vào bên trong đồ uống? Khiến cho con trai của tao hiện tại không biết sống chết ra sao hả?”

“Mày phải cho chúng tao một lời giải thích, nhất đinh phải cho chúng tao một lời giải thích!”

“Đồng chí Cảnh sát, các anh ngăn cản chúng tôi làm gì? Mau bắt tên gian thương này lại gấp, đưa bọn ra ra trước công lý mới đúng, cô ta là tội phạm giết người, là tội phạm giết người đấy!”

“Đúng vậy, tôi muốn bọn họ phải đền mạng, muốn bọn họ phải đền mạng! Tôi cảm thấy nên trực tiếp mang bọn họ bắt đi bắn chết, bắn chết ngay tại chỗ!”

“Thầm Thanh Lan, mày là một con chó cái thối tha, tao đệt con mẹ mười tám đời tổ tông nhà mày, bụng dạ mày thâm độc, mày đã pha cái gì vào đồ uống? Mày có còn một chút lương tâm nào hay không hả con chó cái kia?”

Hiện tại nhóm người nhà này đã vô cùng kích động, lời nói ra cũng cực kỳ khó nghe, nhưng bọn họ đều có thể hiểu được, suy cho cùng dưới loại tình huống như vậy, đồi lại là ai cũng không thể bình tĩnh hòa nhã được! Thầm Thanh Lan cúi người một cái thật thấp với những thành viên trong gia đình người bệnh đang có mặt ở đây, mờ miệng nói: “Về vấn đề này, tôi thật sự vô cùng có lỗi, thật sự xin lỗi mọi người!”

“Con mẹ mày, ai cần mày phải xin lỗi kiều đó?”

“Lúc này xin lỗi thì có ích lợi gì? Xin lỗi có thề đổi lấy sức khỏe của em trai tao không?”

Thầm Thanh Lan tiếp tục nói: “Các vị đồng chí, bây giờ chuyện như thế xảy ra tôi cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ, hơn nữa cũng vô cùng tự trách bản thân, tôi biết rằng điều này xảy ra do sự giám sát không hiệu quả của tôi với tư cách là Chủ tịch, Tập đoàn Thầm Thị chúng tôi, Thẩm Thanh Lan tôi không hề có ý muốn trốn tránh trách nhiệm, mong tất cả mọi người yên lòng, sự cố lần này, Tập đoàn Thẩm Thị nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Cuối cùng, chỉ cần có một chút hy vọng, chúng tôi đều sẽ dốc hết sức đề cứu sống bệnh nhân hoàn toàn, tôi bảo đảm bọn họ sẽ thật khỏe mạnh! Nếu như, tôi nói chỉ là nếu như thôi, nếu điều gì đó bất ngờ xảy ra dẫn đến tình huống không thề khắc phục, Tập đoàn Thầm Thị nhất định sẽ đưa cho mọi người bồi thường lớn nhất!”

“Hiện tại tao không muốn nghe mày nói mấy thứ vô dụng này kia, tao chỉ cần em trai tao khỏe mạnh thôi!”

“Đúng đúng, tao chỉ cần con tao khỏe mạnh bình an!”

“Mày bồi thường thì có ích gì? Bồi thường bao nhiêu tiền, có thể đổi về một mạng người không?”

“Mọi người, tôi thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi rất nhiều!”

Thầm Thanh Lan ngoại trừ nói xin lỗi thì cũng không biết nên làm cái gì với người nhà của các bệnh nhân cả.

Dù sao, tại thời điểm này, bất kể cô nói cái gì hay làm cái gì, cũng không có biện pháp nào khiến cho tâm trạng bọn họ yên tĩnh trở lại, biện pháp duy nhất chính là làm cho nhóm bệnh nhân kia đứng dậy một cách hoàn hảo nhất.

“Chú Chính!”

Giang Bắc Minh tóm được bóng dáng Mã Quốc Chính, ngay lập tức nói với Mã Quốc Chính: “Làm phiền chú bảo vệ an toàn của Thẩm Thanh Lan một chút, cháu muốn đi giúp đỡ bệnh nhân trong phòng cấp cứu ngay bây giờ.”

“Được, cháu yên tâm đi Bắc Minh, bọn chú nhất định sẽ bảo vệ Thầm Thanh Lan thật an toàn!”

Mã Quốc Chính gật đầu nói, mặc dù Thẩm Thanh Lan là người chịu trách nhiệm, nhưng thật ra bọn họ cũng phải bảo đảm an toàn cho cô, không thể đề nhóm người nhà có thề tùy ý làm bậy được.

“Dạ, cảm ơn chú, chú Chính.”

Giang Bắc Minh nói lời cảm ơn với Mã Quốc Chính.

Sau đó ông ta xoay người đối mặt với nhóm người nhà bệnh nhân: “Thưa các vị đang có mặt tại đây, tôi là Cục trường Cục cảnh sát Lâm Hải, tôi là Mã Quốc Chính, rất mong mọi người giữ im lặng một chút, đây chính là Tổng giám đốc Thẩm Thanh Lan, lúc này đây cô ấy vội vàng đến bệnh viện để xử lý chuyện này cho mọi người, cho nên còn mời mọi người xin bình tính chớ nóng nảy, không được xằng bậy, cũng không được ảnh hường đến việc cấp cứu bên trong, càng không được tiến hành công kích Tổng giám đốc Lan, xin mọi người hãy cứ yên tâm, có tôi ở đây bảo đảm sẽ cho mọi người một lời công bằng!”

Thành thật mà nói, làm nhiệm vụ trong tình huống như thế này là khó khăn nhất, Mã Quốc Chính biết rõ điểm này, cho nên đích thân Cục trường Cục cảnh sát là ông ta mới có thể tự mình đi tới bên trong bệnh viện để duy trì trật tự, bời vì cảm xúc của nhóm người nhà thật sự rất dễ bị kích động, nếu làm không tốt sẽ khơi ra một vụ án kiện mới.

“Bắc Minh!”

Thầm Thanh Lan đột nhiên hét lên một tiếng với Giang Bắc Minh, người đang chuẩn bị tiến vào phòng cấp cứu.

“Làm sao vậy?”

Giang Bắc Minh quay đầu nhìn về phía Thầm Thanh Lan.

“Làm ơn!”

Thầm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh.

Sau đó cô cúi người thật thấp với Giang Bắc Minh, có thề nói hiện tại toàn bộ hy vọng đều phải gửi gắm trên người Giang Bắc Minh! “Được, yên tâm nhé!”

Giang Bắc Minh gật đầu thật mạnh.

Tuy nhiên vào lúc Giang Bắc Minh đầy cửa phòng cấp cứu ra, thời điểm chuẩn bị bước vào, thì khoảnh khắc này một bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bất ngờ đi ra.

“Trí Hùng, thế nào rồi?”

Trương Kiệt nhìn thấy Bác sĩ đi ra, nhất thời vội vàng hỏi.

Vẻ mặt Trí Hùng có chút hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, sau đó nói với Trương Kiệt: “Viện trường Kiệt, tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu sống được bốn bệnh nhân như cũ!”