[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 139: Trả giá đắt



Giang Bắc Minh chính là một trong những người biết phương pháp đó, anh đã từng sử dụng phương pháp châm cứu Ngũ hành điếu mệnh để cứu một người đã chết.

Tuy nhiên lúc đó Giang Bắc Minh đã là Tiên tôn rồi, nhưng anh hiện giờ vẫn chỉ là một người bình thường đang đứng trước cánh cửa tu luyện, có làm được hay không còn phải tùy vào duyên số! Sau khi tất cà bốn bệnh nhân đều đã được châm cứu Ngũ hành điếu mệnh, thì tất cả chu sa, giấy vàng và bút lông do Trương Kiệt sai người đi mua đã được mang đến.

Giang Bắc Minh cầm bút lông lên chấm vào chu sa bắt đầu vẽ bùa chúi Thuật Phù phép! Đây là một thuật pháp bắt nguồn từ thời cồ đại, ð thời đại hiện nay thuật Phù phép được người ta xem như là phép thuật của phù thủy, nhưng mà Giang Bắc Minh lại hiểu rõ, thuật Phù phép thật sự có tác dụng.

Bùa Trấn hồn! Dưới bàn tay nhanh nhẹn của sông lớn tiểu Bắc, Bốn tấm bùa Trấn hồn rất nhanh chóng đã được vẽ ra, sau đó anh dán từng tờ lên trên trán của bốn người bệnh.

Như chúng ta đã biết, sau khi con người chết đi thì linh hồn sẽ rời khỏi thể xác, một khi linh hồn đã bị rút ra khỏi thề xác, thì sau đó người chết chỉ còn là một cái xác không hồn, đến lúc đó dù có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thề cứu người ấy sống lại được.

Vậy nên, Giang Bắc Minh phải dùng thuật Phù phép ở bên trong bùa Trấn hồn, sau đó dán lên trán những người chết kia, đề giữ lại hồn phách của bọn họ, không cho chúng rời khỏi xác, chỉ cần hồn phách không bị hút ra ngoài, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn! Sau khi làm xong những việc này, Giang Bắc Minh lại tiếp tục vẽ bùa chú, tấm bùa chú này rất lớn khoảng chừng một mét vuông, hơn nữa còn rất khó vẽ, Giang Bắc Minh phải mất khoảng nửa tiếng mới vẽ xong tấm bùa chú ấy.

Sau khi vẽ xong, Giang Bắc Minh nhìn tấm bùa chú, hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ linh khí trong cơ thể vào ngón tay, sau đó chỉ thẳng tay vào giữa tấm bùa chú.

“Đị!” Râm! Trong nháy mắt tấm bùa chú to lớn ấy vỡ ra chia đều ra thành bảy phần, bay về bảy hướng khác nhau.

Đợi đến khi tất cả các mảnh vỡ đều tìm được vị trí của nó rồi dừng lại, Giang Bắc Minh mới khoanh chân ngồi xuống, ngồi ngay giữa trung tâm của bảy mảnh bùa chú.

Nếu như lúc này có người trông thấy bảy tấm bùa này, sẽ thấy được, bảy tấm bùa sắp xếp nghiêm chỉnh thành một hình bát quái, còn Giang Bắc Minh thì ngồi trong đó.

Sau khi ngồi khoanh chân ở giữa, Giang Bắc Minh bắt đầu nhắm chặt hai mắt lại rồi bắt đầu không ngừng lầm bầm trong miệng một bộ khẩu quyết! Giọng của Giang Bắc Minh vô cùng nhỏ, ngay cả người ngồi bên cạnh cũng không thể nghe thấy được.

Nhưng mà, lại có thể nhìn thấy được, lúc này sắc mặt của Giang Bắc Minh đang dần dần trở nên trắng bệnh, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, sau đó nhỏ giọt rơi xuống.

Lúc này bởi vì chưa đủ sức mạnh cho nên cả người Giang Bắc Minh đều rất suy yếu, nhưng mà không còn cách nào khác cả, nếu muốn cứu sống người khác, thì nhất định phải trả một cái giá rất đắt, nếu không, thì sao có thể tùy tiện cứu sống người như vậy được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc này Giang Bắc Minh đang vô cùng lo lắng, những người đang ở ngoài kia cũng vậy.

Mặc dù Trương Kiệt đã đi ra ngoài nói với mọi người, hiện giờ bác sĩ ð trong đang cố hết sức cứu chữa, có thể gắng sức cứu sống những người bệnh bên trong, nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ, người đã chết rồi sao có thề cứu sống được chứ? Trong mắt bọn họ, hiện giờ việc Giang Bắc Minh cứu người bên trong, đơn giản chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện mà thôi.

Nếu như không phải do cảnh sát vẫn luôn ngăn bọn họ ở ngoài, thì lúc này chỉ sợ bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất để xông vào trong ngăn chặn hành động của Giang Bắc Minh lại rồi.

Dù sao, thì người cũng đã chết rồi, dựa theo tư tường truyền thống của người phương Đông, thì người đã chết rồi không nên giày vò người ta thêm nữa Lúc này Thầm Thanh Lan đã an toàn rồi, nhưng mà trên mặt cô cũng vô cùng lo lắng.

Cô tin tường Giang Bắc Minh, tuy rằng ban đầu cô cũng không tin tường anh, nhưng dần dần điều ấy đã thay đồi, hiện giờ cho dù bất cứ chuyện gì cô đều tin tường Giang Bắc Minh, nhưng mà đây là chuyện cứu người chết sống lại đấy, mặc dù y thuật của Giang Bắc Minh rất giỏi nhưng anh có thể làm người chết sống lại được sao? Chuyện này chỉ sợ vẫn là một ần số.

Thời gian dần trôi qua, Giang Bắc Minh đã vào trong đó được bốn tiếng rồi, trong phòng cấp cứu không có bất kỳ tin tức nào truyền ra cả.

Người nhà bệnh nhân đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, bọn họ bắt đầu hùng hùng hồ hổ lớn tiếng làm ầm lên, còn Thẩm Thanh Lan lúc này cũng bắt đầu có chút không bình tĩnh được.

Cô rất muốn vào trong nói với Giang Bắc Minh, nếu như không cứu được thì đừng cố nữa! Dù sao người ta cũng đã chết rồi.

Nhưng mà cô hiều, chắc hẳn lúc này một mình Giang Bắc Minh ở trong đó đang vô cùng vô cùng mệt mỏi… Đồng hồ lại nhích thêm về phía trước, lúc này Giang Bắc Minh vào trong đó đã khoảng sáu tiếng rồi, đã sắp đến mười hai giờ đêm.

Cuối cùng, Giang Bắc Minh cũng đứng dậy khỏi mặt đất.

Nhưng mà khi vừa đứng dậy, cả người Giang Bắc Minh đã lập tức ngã ra đất giống như không còn chút sức lực nào cả.

Người Giang Bắc Minh lúc này đã yếu đến mức không có từ nào có thể hình dung được, nếu như lúc này có một tấm gương ở đó, thì Giang Bắc Minh có thể nhìn thấy râu tóc, lông mày lông mi của bản thân lúc này đều đã biến thành màu trắng, còn làn da của anh hiện giờ, toàn bộ cũng đã trở nên nhăn nheo, nhìn qua giống như một ông già đã bảy tám mươi tuổi rồi.

Cố gắng giữ vững thân thề đề bò dậy từ trên mặt đất, sau đó anh chậm rãi đi đến trước mặt một người bệnh, khẽ vươn tay ra sờ lên chỗ trái tim của anh ta.

Sau khi sð xong, lúc này trên mặt Giang Bắc Minh mới nờ một nụ cười nhẹ nhõm.

Trái tim của người bệnh đã khôi phục lại bình thường bắt đầu đậm, việc này chứng tỏ anh đã thành công.

Những người bệnh này vốn dĩ đã là người chết, giây phút này đã được anh cướp lại mạng sống từ trong tay tử thần.

Liên tục xác nhận nhịp tim của bốn người bệnh xong, xác định được tất cả bọn họ đều đã sống lại, lúc này Giang Bắc Minh mới thờ phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là, khi nhìn thấy làn da trên cổ tay mình, Giang Bắc Minh lập tức cười khổ một tiếng, làn da mình lúc này giống như đã bảy tám mươi tuổi rồi… Đây chính là cái giá phải trả.

Đây chính là thay đổi số mệnh đi ngược ý trời, cứu người đã chết sống lại thì phải trả một cái giá rất dắt.

Cố vịn tường đi ra ngoài, dần dần Giang Bắc Minh cũng đi được đến cửa phòng cấp cứu, anh muốn mở cửa phòng ra, nhưng mà cảnh cửa phòng cấp cứu này thật sự quá dày và nặng, còn bản thân Giang Bắc Minh lúc này thì không có chút sức lực nào cả, thật sự không có cách nào mở cửa ra.

Trương Kiệt vẫn luôn đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, sau khi cảm nhận được, cánh cửa phòng hơi rung lên sau đó thì dừng lại, ông ta vội vàng chạy đến mờ cửa phòng cấp cứu ra.

Nhưng mà, khi ông ta vừa mờ cửa đã nhìn thấy một người khoảng bảy tám mươi tuổi, lưng còn xuống, thì trong nháy mắt cả người ông ta lập tức sững lại.