[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 140: Đều sống lại hết rồi



Người vừa mới đi vào không phải là Giang Bắc Minh sao? Hơn nữa, trong phòng cấp cứu này chỉ có một cánh cửa ra vào, có điều ông ta không hề thấy ai từ bên ngoài đi vào trong đây! Tại sao bây giờ lại có một ông già gầy gò trơ cả xương đứng ở cửa thế này? Lúc này Thẩm Thanh Lan cũng đang nhìn chăm chú về phía cửa ra vào, khi nhìn thấy ông lão xuất hiện ð cửa, cô cũng vô cùng sửng sốt.

Nhìn kỹ lại lần nữa, đôi lông mày của ông lão này rất giống với Giang Bắc Minh.

Hơn nữa, bộ quần áo ông lão mặc trên người cũng y hệt với bộ quần áo của anh.

Thầm Thanh Lan càng nhìn ông lão càng thấy khó tin, cô chậm rãi bước tới phía ông lão, run run hỏi: “Anh… Anh là Giang Bắc Minh đúng không?”

“Ông là Giang Bắc Minh?”

Vừa nghe thấy câu hỏi của Thẩm Thanh Lan, Trương Kiệt trong nháy mắt đã ngây ngần cả người, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ông ta là làm sao mà ông lão này có thể là Giang Bắc Minh cơ chứ? Giang Bắc Minh còn trẻ tuổi như thế còn ông lão này đã bao nhiêu tuồi rồi? Nhưng mà, khi nhìn kỹ lại vài lần, ông ta phát hiện ra ông lão này và Giang Bắc Minh quả thực có vẻ rất giống nhau! Giang Bắc Minh cười khổ, nhìn Thầm Thanh Lan rồi nói.

“Thanh Lan, trông tôi bây giờ như thế này, có phải đã làm em sợ rồi không?”

“Bắc Minh…”

Thẩm Thanh Lan lập tức lao về phía Giang Bắc Minh, lúc này cô còn không quan tâm rằng mình đang ở đâu hay là đang có bao nhiêu người đang đứng nhìn nữa, cô chạy đến ôm chầm lấy Giang Bắc Minh.

Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên cô biết nguyên nhân tại sao dáng vẻ của Giang Bắc Minh lại thay đổi như vậy.

Tất cả hoàn toàn là bời anh đã cố gắng cứu sống những bệnh nhân kia nên mới phải gánh chịu hậu quả thế này! Trong phút chốc, cổ họng Ì Thẩm Thanh Lan như nghẹn lại, nước mắt cô trào ra, lăn dài trên má.

Sự nỗ lực của Giang Bắc Minh đã làm rung động trái tim của Thẩm Thanh Lan.

Cái giá phải trả lớn như vậy là để làm cho bốn bệnh nhân kia sống lại, giữ cho Tập đoàn của cô không phải chịu quá nhiều tồn thất.

Nói trắng ra, Giang Bắc Minh làm tất cà những điều này là vì chính côi “Cậu, cậu thật sự là Giang Bắc Minh sao?”

Trương Kiệt trợn to mắt bàng hoàng nhìn Giang Bắc Minh, hỏi: “Cậu… Sao mà cậu lại trở nên thế này?”

Giang Bắc Minh nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mặt Thẩm Thanh Lan, sau đó nhìn Trương Kiệt, bất đắc dĩ nói: “Viện trường Kiệt, tôi thành ra như vậy là vì đã cứu bốn bệnh nhân.

Về nguyên nhân cụ thể, tôi không tiện nói cho ông biết, nhưng ông yên tâm, tôi đã cứu được bốn bệnh nhân kia, bây giờ tất cà bọn họ đều đã sống lại hết rồi.”

“Tất cả đều đã sống lại?”

Trương Kiệt lập tức vô cùng kích động, nói lớn: “Giang Bắc Minh, cậu, cậu thật sự cứu được người chết sống lại sao?”

Giọng nói của Trương Kiệt rất to, hầu như tất cả mọi người đứng trong phòng đều nghe được hết.

Người nhà của bệnh nhân đang đau thương khóc lóc không ngớt, vừa nghe được câu nói của Trương Kiệt lập tức sững sð quay lại nhìn về phía ông ta, rồi vội vã lao ngay đến.

“Còn sống? Anh trai tôi còn sống sao?”

“Con trai tôi có còn sống không?”

“Có thật không? Bọn họ thật sự đều sống lại hết rồi sao?”

Giang Bắc Minh yếu ớt gật đầu với những người đang vây quanh, anh nói: “Đúng vậy, bọn họ đều đã sống lại rồi, nhưng tình hình hiện tại vẫn đang ở trong trạng thái nguy hiểm.

Cần phải cấp cứu tiếp mới có thể không nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Bây giờ hãy đề cho các bác sĩ trong bệnh viện tiếp tục chữa trị cho họ.”

Giang Bắc Minh rất muốn tự mình ra tay cứu bọn họ, bởi vì nếu anh kết hợp thêm phương pháp châm cứu, khả năng những bệnh nhân đó thoát khỏi nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều.

Tuy nhiên, hiện tại cơ thể Giang Bắc Minh vô cùng suy nhược, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, lúc này có khi bưng bát cơm cho anh ăn cũng sợ anh còn không cầm nổi đũa.

Trong tình huống như vậy, anh hoàn toàn không có cách nào đề tiếp tục cứu chữa cho bệnh nhân.

“Ông… Ông là ai?“ Sau khi nhìn thấy Giang Bắc Minh lên tiếng, người nhà của những bệnh nhân kia đều sửng sốt, bọn họ vốn không hề quen biết với ông lão trước mặt! “Chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi đã đi vào đề cứu những bệnh nhân đã chết trước đó.”

Trương Kiệt nói lớn với tất cả người nhà bệnh nhân đang đứng vây xung quanh: “Cậu ấy chỉ mới hơn hai mươi tuồi thôi, nhưng vì cậu ấy đã vắt kiệt sức lực đề cứu sống tất cả các bệnh nhân nên cậu ấy đã trð thành như thế này…”

Trương Kiệt không biết nguyên nhân cụ thề là gì, và ông ta cũng biết rằng ngay cả khi nói như Vậy, người nhà bệnh nhân cũng có thể không tin.

Dù sao thì nghe thấy lời giải thích này, lại chứng kiến sự thay đổi quá chóng mặt, tất cả dường như đều nằm ngoài sự hiểu biết của những người đang đứng ở đây.

“Thanh Lan, những chuyện tiếp theo giao cho em nhé, tôi thật sự không chịu nồi nữa, tôi đi nghỉ ngơi một lát..”

Một càm giác mệt mỏi đến rã rời ập đến, Giang Bắc Minh thờ dốc, bây giờ chỉ nói chuyện thôi anh cũng không còn đủ sức nữa rồi.

“Đề tôi thu xếp!”

Trương Kiệt lớn tiếng gọi vài y tá, lấy băng ca cứu thương, sau đó đưa Giang Bắc Minh tới phòng bệnh VỊP nghỉ ngơi.

Người nhà của những bệnh nhân có mặt lúc này đều vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Bắc Minh, mặc dù họ không tin những gì Trương Kiệt đã nói, nhưng lúc trước họ quả thực nhìn thấy một chàng trai trẻ tuồi bước vào phòng cấp cứu.

Sau đó lại thấy một ông lão đã rất lớn tuổi bước ra! Hơn nữa, ông lão này trông rất giống chàng thanh niên đi vào lúc trước! Điều này khiến họ không thể không tin những gì Trương Kiệt nói là sự thật! Lúc này, cảm xúc của người nhà những bệnh nhân kia mới dần bình tĩnh trờ lại.

Khi nhìn thấy Giang Bắc Minh đã được đưa đi và Thầm Thanh Lan đang chạy theo bên cạnh, họ không còn vẻ mặt tức giận như trước nữa, thậm chí còn có thêm vài phần cung kính.

Không cần biết lý do là gì, Tập đoàn Thầm Thị đã trả một cái giá đắt như vậy để cứu sống người nhà bọn họ.

Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến bọn họ nề phục rồi! Sau khi bác sĩ đã xác nhận chính xác rằng tất cà các bệnh nhân đều đã thực sự sống lại, lúc này, các bác sĩ đang cố hết sức tiến hành các biện pháp tiếp tục cấp cứu bệnh nhân.

Vì ông trời đã ưu ái cho họ một cơ hội thứ hai nên họ nhất định phải làm mọi cách đề có thề giúp những bệnh nhân này thoát khỏi nguy hiểm.

“Thanh Lan…” Sau khi đến phòng bệnh, Giang Bắc Minh nắm tay Thẩm Thanh Lan, khẽ giọng nói: “Giúp tôi tìm một mảnh giấy và một cây bút.”

“Được!”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, vội vàng lấy giấy bút trên chiếc bàn ở đầu giường bệnh đưa cho Giang Bắc Minh.

Giang Bắc Minh không còn sức đề viết nữa, vì vậy anh không thể làm gì khác ngoài việc đọc và đề Thầm Thanh Lan viết ra.

Nội dung được viết ra là một đơn thuốc.

“Thanh Lan, cô đưa đơn thuốc này cho Viện trường, bảo ông ấy lấy thuốc này cho những bệnh nhân kia uống.

Thuốc này sẽ giúp ích rất nhiều cho những bệnh nhân đang bị suy kiệt chức năng gan”

Giang Bắc Minh nói với Thẩm Thanh Lan.

“Được!”

Thầm Thanh Lan gật đầu.