[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 143: Thành phần của thuốc trừ sâu



Chuyện như vậy, nói thằng ra, chỉ cần tâm trạng của người nhà bệnh nhân ồn định lại, thì chuyện như thế này cũng giải quyết được hơn phân nửa rồi.

Nếu như tâm trạng của người nhà bệnh nhân vẫn không trấn tĩnh lại, muốn làm lớn chuyện này hơn, vậy thì hậu quả hẳn là rất khó lưỡng! Đồng thời, điều khiến cho Thẩm Thanh Lan không ngờ tới được là lúc cô quay trờ về phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh Giang Bắc Minh, người nhà của mấy bệnh nhân này lại xách trái cây, hoa tươi tới đề thăm Bắc Minh.

Chứng kiến hành động này của người nhà bệnh nhân, Thầm Thanh Lan thật sự cảm động đến mức không biết nên nói thế nào cho phải.

Còn người nhà của mấy bệnh nhân cũng nhiều lần bày tỏ lòng biết ơn đến Thẩm Thanh Lan.

Trong phút chốc, mối quan hệ giữa họ đã không còn căng thẳng trong tưởng tượng nữa mà ngược lại còn trð nên rất hòa hợp.

Cho đến buổi trưa ngày hôm sau, Giang Bắc Minh mới tỉnh lại.

Tuy nhiên, bộ dạng của Giang Bắc Minh vẫn là bộ dạng của một ông lão, chưa hồi phục hẳn.

“Bắc Minh, anh tình rồi sao?”

Lúc này ðở bên giường bệnh, không chỉ có Thầm Thanh Lan, Thầm Bát Long và Trương Nhã cũng đã tới rồi, ngay đến cả ông cự của nhà họ Thẩm, Thầm Văn Bác cũng đến rồi.

dượng Chu Vĩ cũng ð đây, nếu không phải cô em chồng Thẩm Oánh hiện giờ phải nằm trên giường nghỉ ngơi đề dưỡng thai, có lẽ giờ này cũng tới rồi.

“Mọi người đều tới rồi sao…2”

Nhìn thấy nhiều người như vậy, Giang Bắc Minh đột nhiên có chút ngại ngùng, dù sao anh cũng là một chàng trai mới ngoài hai mươi, vậy mà hiện giờ lại đối diện với họ bằng bộ dạng thế này, cho dù là đàn ông không chú ý hình tượng như phụ nữ, thế nhưng sự thay đồi về hình tượng này quá lớn rồi.

“Bắc Minh”

Thẩm Văn Bác tiến lên phía trước, nói với Giang Bắc Minh: “Lần này, thật sự phải cảm ơn con rồi, nếu như không phải con xả thân cứu người, vậy thì bốn bệnh nhân đó nếu tử vong thật, nhà họ Thầm chúng ta có thể phải đối mặt với tai họa lớn rồi.”

“Ông nội, ông đừng nói như vậy, con cũng là một thành viên của nhà họ Thẩm, giúp đỡ nhà họ Thẩm xử lý công việc chẳng phải là điều rất bình thường sao?”

Giang Bắc Minh cười cười, nói: “Có điều, Thanh Lan, mọi người yên tâm, ngoại hình hiện giờ của con cũng là tạm thời mà thôi, đợi thêm mấy ngày nữa, con có thề lấy lại dáng vẻ ban đầu rồi.”

Vè bề ngoài chắc chắn có thể lấy lại, sở dĩ biến thành bộ dạng như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do thể lực của Bắc Giang Minh không đủ, tiêu hao nhiều thể lực quá, vì thế mới khiến cho vẻ bề ngoài của anh trở nên như vậy, vậy nên anh chỉ cần nâng cao thể lực của mình lên một tầm nữa, thì có thề lấy lại dáng vẻ ban đầu rồi.

Thực lực hiện giờ của anh đã chạm đến ngưỡng cửa của giai đoạn bắt đầu, cũng chỉ mới đột phá mấy ngày gần đây, vì vậy, anh chỉ cần nỗ lực, đột phá được giai đoạn bắt đầu, cũng có thể lấy lại được diện mạo rồi! “Không sao, Bắc Minh, chỉ cần trong lòng con thấy nhẹ nhõm thì sẽ làm được thôi.”

Thầm Văn Bác nói với Giang Bắc Minh: “Thanh Lan đã nói với ông rồi, cho dù con có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, con bé cũng đều chấp nhận con, con bé cũng sẽ mãi mãi không vứt bỏ con!”

Nghe thấy lời này của Thầm Văn Bác, Giang Bắc Minh quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, khuôn mặt khẽ mỉm cười.

Thẩm Thanh Lan cũng mỉm cười với Giang Bắc Minh.

Mặc dù, Thầm Thanh Lan nói như vậy, thế nhưng nhìn thấy diện mạo trẻ trung của Thẩm Thanh Lan, trong lòng của Giang Bắc Minh cũng cảm thấy không đành lòng, anh dắt Thầm Thanh Lan cùng đi ra ngoài trong bộ dạng này, vậy chẳng phải còn bị người ta nhận thành ông nội của Thẩm Thanh Lan sao? “Đúng rồi, Thanh Lan, những | bệnh nhân đó, tình trạng hiện giờ thế nào rồi?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Tình trạng hiện giờ của họ đều rất tốt, tối hôm đó sau khi họ dùng thuốc bắc của anh đưa xong, cơ bản là đã qua cơn nguy kịch, tạm thời họ vẫn nằm trong phòng điều trị đặc biệt để quan sát, đồng thời cho đến gið bọn họ đều chưa xảy ra tình trạng bất thường nào, Viện trường Kiệt nói với em, cứ theo đà này, ngày mai họ đều có thể chuyền qua phòng bệnh bình thường rồi!”

Thầm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh.

“Ùm, vậy thì tốt, chỉ cần họ không xảy ra vấn đề gì, thì chuyện lần này sẽ không khó giải quyết.”

Giang Bắc Minh nói.

“Đúng vậy!”

Thầm Thanh Lan gật gật đầu, nói.

“Đúng rồi, nguyên nhân của chuyện này đã làm rõ chưa?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Vẫn chưa.”

Thầm Thanh Lan lắc lắc đầu, nói: “Phía cành sát đã lấy đồ uống có vấn đề đi kiềm tra rồi, từ trong thứ đồ uống đó, họ kiểm tra ra được một số chất có hại cho cơ thể, loại chất độc hại này có làm suy giảm chức năng gan của cơ thể người một cách nhanh chóng, hơi giống với thành phần của thuốc trừ sâu.”

“Thành phần của thuốc trừ sâu?”

Giang Bắc Minh nghe thấy vậy thì sửng sốt, nói: “ Trong nhà xường của chúng ta không thề có thành phần như vậy chứ?”

“Không đâu!”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nói: “Chắc chắn là không có thành phần như vậy.

Tất cả nguyên liệu sản xuất đồ uống của chúng ta đều là những nguyên liệu hợp lệ đã được kiểm tra, hơn nữa tất cả đều có hệ số an toàn cực kỳ cao, chắc chắn không thề xuất hiện tình trạng ngộ độc được, cũng tuyệt đối không thể xuất hiện thành phần của thuốc trừ sâu.”

“Vậy liệu có phải là do nguyên liệu của thực phẩm khác trộn lẫn vào loại nguyên liệu Băng Tuyết này gây ra không?”

Giang Bắc Minh hỏi, thực phẩm tương khắc, nếu như làm nguyên liệu lẫn lộn vào nhau, vậy thì rất có khả năng sẽ gây ra ngộ độc.

“Điều này cũng không thề xảy ra!”

Thầm Thanh Lan nói: “Mỗi thực phẩm chúng ta sản xuất, đều sản xuất ð trong nhà xưỡng riêng, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng lẫn lộn nguyên liệu, cũng có nghĩa là nhà xưởng sản xuất Băng Tuyết của chúng ta cách nhà xường sản xuất thực phầm khác đến gần mấy kilomet, là hai khu vực hoàn toàn riêng biệt, ngoài ra, nhà xưởng chế biến thực phẩm khác còn cách xa hơn, thậm chí còn có nhà xường nằm ð trong thị trấn cơ”

Do doanh nghiệp Thầm Thị là một tập đoàn, mà nơi mà Thẩm =’ Thanh Lan mỗi ngày tới làm là tòa nhà văn phòng của công ty, cũng chính là trụ sở chính, mà toàn bộ thực phẩm đều sản xuất ð trong nhà xưởng trực thuộc của tập đoàn, mấy năm nay do tập đoàn Thầm Thị phát triển khá tốt, thực phẩm sản xuất cũng tương đối nhiều, vì vậy, cho đến giờ về cơ bản mỗi loại thực phầm đều phân ra sản xuất ở trong một nhà xường riêng.

“Vậy liệu có ai cố ý hãm hại không?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Nhưng mà, Băng Tuyết của chúng ta đều là đóng gói bằng lon.

Lúc đó chọn kiểu bao bì như vậy, cũng là để tránh có người giờ trò không hay với thực phẩm của chúng ta, vì vậy, chúng ta mới sử dụng hình thức đóng gói bằng lon, nếu như có người cố ý hãm hại, vậy thì một khi mờ ra, thì bao bì sẽ không quay về như hiện trạng ban đầu được nữa”

Thầm Thanh Lan nói.

“Đồ giả thì sao?”

Giang Bắc Minh hỏi: “Sản phầm mà người bị hại mua có phải là đồ mà nhà xường của chúng ta sản xuất thật không? Liệu có người cố ý làm ra = hàng giả, sau đó đổi sang bao bì của chúng ta không?”

Sð dĩ Giang Bắc Minh hoài nghỉ có người hãm hại là vì trong đó có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là do vấn đề trong đồ uống có thành phần giống thuốc trừ sâu, trong nhà xường không thể nào có thứ đồ như vậy, vậy nên, chắc chắn việc này xảy ra sau khi đồ uống ra khỏi nhà xưởng.

Thứ hai, chính là do Lý Hoa Hoa làm! Mâu thuẫn trước đó với Lý Hoa Hoa đã khiến cho Lý Hoa Hoa mất cả một khoảng thời gian rất dài đề xử lý chuyện đó, khoảng thời gian gần đây, Lý Hoa Hoa vừa rồi ôm cục tức, vì vậy, lúc này, Lý Hoa Hoa nảy sinh ý muốn trả thù đối với việc này, cũng là điều rất có khả năng!