[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 144: Nghi ngờ bán hàng giả



“Không thề có khả năng này được”

Thầm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh: “Chúng ta đã tiến hành kiểm tra lon đựng đồ uống mà bệnh nhân từng dùng qua rồi, chính xác là lon bật nắp do nhà xường chúng ta sản xuất, phía trên mỗi một nắp bật đều có tem chống hàng giả, đặc biệt là trong mấy năm gần đây, toàn bộ tem chống hàng già của loại lon bật nắp này đều dùng mã QR đề chống hàng giả, mỗi một mã QR trên chiếc lon đều khác nhau, vì vậy, cho dù là làm nhái cũng không có cách nào có thể làm nhái ra được.”

Nghe Thẩm Thanh Lan nói vậy, Giang Bắc Minh cũng im lặng.

Tất cả những khả năng mà anh có thể nghĩ tới đều bị Thẩm Thanh Lan bác bỏ rồi, vậy tiếp theo đây, cách duy nhất chính là điều tra cần thận một chút.

Cũng may, mặc dù dáng vẻ của Giang Bắc Minh có sự thay đổi, thế nhưng sau khi nghì ngơi thì cơ thề đã hoàn toàn bình phục rồi, năng lực thần kỳ ở trong cơ thể cũng đã hoàn toàn bình phục, ngoài vẻ bề ngoài trông già nua ra thì anh đã không còn vấn đề gì nữa.

Nói chuyện với người nhà họ Thẩm ở trong phòng bệnh một lát, Giang Bắc Minh lại đi đến phòng điều trị đặc biệt thăm bốn người bệnh một chút.

Bốn bệnh nhân đó mặc dù đã qua cơn nguy kịch, thế nhưng do chức năng gan bị tồn hại nghiêm trọng, vì thế lúc này họ vẫn còn đang ở trong tình trạng hôn mê.

Sau khi kiểm tra mạch cho họ, Giang Bắc Minh lại kê một đơn thuốc đưa cho mấy cô y tá ð trong phòng điều trị đặc biệt, nói với họ dựa theo đơn thuốc này để cho bệnh nhân dùng thuốc, đơn thuốc này là đơn thuốc chuyên dùng đề điều trị phần gan, có tác dụng trong việc phục hồi chức năng gan.

Mặc dù Giang Bắc Minh không phải là bác sĩ của bệnh viện, thế nhưng lúc này có Trương Kiệt ở bên cạnh, vì thế, mấy cô y tá vẫn cầm lấy đơn thuốc, sau đó đi về phía phòng thuốc đông y đề bốc thuốc cho bệnh nhân.

“Bốn bệnh nhân này đã hoàn toàn qua khỏi cơn nguy kịch rồi.”

Giang Bắc Minh nói với Thẩm Thanh Lan: “Tiếp theo đề anh tiến hành điều trị cho bọn họ, anh tin chưa đến nửa tháng, bọn họ có thể xuất viện rồi.”

“Nửa tháng là có thề xuất viện rồi sao?”

Thầm Thanh Lan sửng sốt, nói: “Bắc Minh, bác sĩ nói phải hơn hai tháng thậm chí là ba tháng thì họ mới có thề xuất viện!”

Giang Bắc Minh cười cười, nói: “Sao thế, ngay đến cả ông chồng như anh đây mà em cũng không tin sao?”

“Em tin anh.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, dơ tay ra, ngay phút chốc đã ôm lấy cánh tay của Dương Bắc Minh, hoàn toàn không còn phong thái của một cô gái mạnh mẽ khi ở công ty nữa, mà giống như một cô gái yếu ớt bé nhỏ, nép mình bên cạnh Giang Bắc Minh.

Chỉ có điều Giang Bắc Minh lúc này thật sự là quá già cho nên cảnh tượng này trông khó coi quá.

Quay trờ về nhà, sau khi ăn xong cơm tối, tối nay, Giang Bắc Minh chủ động ngủ trên sàn nhà.

Cho dù là Thầm Thanh Lan đã đồng ý, anh cũng không thể ngủ trên giường, dù sao thì bản thân mình đang mang dáng vẻ của một ông lão, Thầm Thanh Lan không có ý kiến gì nhưng trong lòng anh cũng không vượt qua được rào cản đó.

Đợi sau khi Thầm Thanh Lan đi ngủ rồi, Giang Bắc Minh liền ngồi trên sàn nhà, bắt đầu tu luyện, bộ dạng hiện giờ của mình đã biến thành một ông lão, thật sự là không còn mặt mũi gặp người khác, vì vậy, cách tốt nhất là tranh thủ thời gian tu luyện, để mình nhanh chóng đột phá Nhập Môn kỳ, khôi phục lại diện mạo ban đầu.

Chính vào lúc Thẩm Thanh Lan đang ngủ, Giang Bắc Minh đang tu luyện.

Tại nhà Giám Đốc Sð Công Thương, thành phố Lâm Hải.

“Hôm nay sao em lại đến đây thế?”

Lúc này, Vương Văn Khải, Giám đốc của Sờ Công Thương đang ngồi xem tỉ vi, còn em vợ của ông ta cũng chính là em gái của vợ ông ta, giồ này xách trái cây tới nhà ông ta.

“Anh rề, thế này chẳng phải là do lâu rồi không gặp sao?”

Em vợ của Vương Văn Khải, bà Lâm Như Vân cười cười rồi ngồi xuống ghế sofa, nói: “Hơn nữa, đã lâu rồi không tới thăm chị của em, em cũng rất nhớ chị ấy.”

“Em nhìn em kìa, đến thì đến, còn mang theo quà nữa, thật đúng là!”

Vợ của Vương Văn Khải bà Lâm Như Huệ nói với em gái: “Vẫn chưa ăn cơm phải không, đợi nhé, đề chị đi hâm lại cơm cho nóng.”

Không cần đâu chị, em đã ăn cơm tối rồi.”

Lâm Như Vân cười nói: “Lần này em qua đây, chỉ là muốn nói với anh rề vài câu.”

“Nói gì vậy?”

Lâm Như Huệ hỏi.

“Anh rề, không phải ð trên khu phố thương mại của thành phố Lâm Hải chúng ta có một cửa hàng trang sức mới mở sao? Tên là cửa hàng trang sức Thanh Lan, em nghe nói, khoảng thời gian gần đây bọn họ đang xin làm giấy phép kinh doanh phải không?”

Lâm Như Vân hỏi.

“Cửa hàng trang sức Thanh Lan?”

Vương Văn Khải nghĩ nghĩ một lát, sau đó gật gật đầu, nói: “Hình như là anh có chút ấn tượng, chính xác là họ có xin giấy phép kinh doanh, sao thế, em hỏi làm gì vậy? Đây là công việc của anh.”

“Anh rề, anh coi anh kìa, em có thể xen vào công việc của anh sao?”

Lâm Như Vân cười cười, nói: “Em đến đây chỉ muốn nói với anh, anh có thể đừng làm giấy phép kinh doanh cho họ được không? “Đây còn không phải là can thiệp vào công việc của anh sao?”

Vương Văn Khải càng lớn giọng hơn một chút, nói: “Có phải là em muốn họ mua trang sức bằng vàng bên nhà xưởng của em, bọn họ không đồng ý, vì thế em chạy tới chỗ của anh không? Lần trước em chạy qua một lần, anh đã nói với em rồi, họ có mua trang sức của em không, đó là chuyện của họ, giờ trong xã hội này, mua bán tự do.

Cho dù họ không mua của em, em chạy đến kêu anh không làm giấy phép kinh doanh cho họ, như vậy là cớ làm sao? Lễ nào em muốn anh lạm dụng chức quyền đề tiện giúp đố em sao? Anh nói cho em biết, chuyện này tuyệt đối không thề được.

Công việc của anh là giúp đố dân chúng, chứ không phải giúp đỡ riêng một ai đó!”

“Trời ơi, anh rể, anh xem anh kìa, em vẫn còn chưa nói xong câu nữa, anh đã tuôn một tràng dài như vậy rồi.”

Lâm Như Vân nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
4. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
=====================================

“Như Vân à.”

Lâm Như Huệ lúc này mới lên tiếng: “Anh rề em nói không sai, mặc dù anh ấy làm ð bộ phận đó, có chút quyền lực, thế nhưng em phải biết, quyền này của anh ấy là để giúp đỡ dân chúng, chứ không phải là dùng đề giúp em, nếu như anh rề em mà làm như vậy thật, vậy thì là em đang hại anh ấy, em có biết không?”

“Em biết!”

Lâm Như Vân gật đầu, nói: “Chị, anh rề, lần này em tới, thật sự không phải là muốn anh vì tình riêng mà giúp em làm việc bất hợp pháp! Sự việc là thế này, hai hôm trước em có đi vào trong cửa hàng của họ đề chào hàng trang sức của bên công ty em, em vẫn còn chưa lên tiếng, thì đã phát hiện ra, trong tiệm của họ có rất nhiều vấn đề.

Trong đó vấn đề nghiêm trọng nhất chính là mấy món đồ trang sức mà họ bày bán, có rất nhiều thứ là hàng giả, đặc biệt là một số sản phẩm trang sức bằng vàng, còn có cả đồ bằng ngọc, tất cả đều là đồ già được làm bằng công nghệ rất tỉnh vi, sau khi em nghe được tin tức này, vì thế mới lập tức tới tìm anh, nói cho anh biết chuyện này, anh nghĩ xem, nếu như những thứ đồ đó là giả thật, mà anh vẫn còn phê duyệt cho họ làm giấy phép kinh doanh, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, nếu cấp trên thật sự trách mắng xuống, há chẳng phải là trách anh quản giáo không nghiêm sao?”