[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 151: Tôi, chính tôi muốn ông chết đấy



Tất nhiên là Lục Văn Bình không muốn chờ đợi ð trong này quá lâu, dù sao thì tiền ð trong đây nhiều như thế cũng không được an toàn lắm đâu! Chẳng qua là, thời điểm ông ta mang theo cái va li, xoay người chuẩn bị rời đi! “Rầm!”

Đột nhiên cánh cửa phòng bị một người dùng sức đá văng ra, ngay sau đó một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuồi xuất hiện trước cửa căn phòng.

“Cậu, sao cậu lại ở trong này?”

Nhìn thấy Giang Bắc Minh, Lục Văn Bình tức khắc sửng sốt, tiếp theo là kinh ngạc hỏi.

“Sao tôi lại không thể ở chỗ này nhỉ?”

Giang Bắc Mình đưa mắt nhìn thẳng về phía Lục Văn Bình nói: “Đúng là không tệ đấy Xưởng trường Bình à, khó trách Cảnh sát vẫn không điều tra ra được cái gì cả, hóa ra chuyện này là do Xưởng trường Bình ông làm ra!”

“Cậu, cậu đang nói bậy bạ gì đó? Tôi không có làm cái gì cả, tôi không có chút liên quan nào đến chuyện hạ độc kia cả, một chút cũng không có!”

Lục Văn Bình ngay lập tức phủ nhận tất cả, ánh mắt của Giang Bắc Minh quả thực rất tàn khốc, đáng sợ tới mức ông ta không dám nhìn thằng, thậm chí cơ thể có chút không khống chế được mà bất giác chậm rãi lui về phía sau “Tôi có nói đến chuyện hạ độc à?”

Giang Bắc Minh lạnh lùng cười nhìn Lục Văn Bình.

“Tôi…”

Lúc này Lục Văn Bình mới ý thức được ông ta đã nói bậy rồi, chỉ hận không thể tự tát cho mình mấy bạt tai! Khi lùi lại được mấy bước, Lục Văn Bình đụng phải một cái ghế, sau đó ông ta trực tiếp ngồi xuống cái ghế đó luôn.

“Hay là như vậy đi, cậu này, tôi cho cậu một tỷ rưỡi nhé, cậu coi như không biết đến chuyện này, cậu thấy thế nào?”

Lục Văn Bình cũng hiều rõ bản thân, dù có không nói bậy thì cũng không có ý nghĩa gì cả, bởi vì Giang Bắc Minh xông vào chỗ này, lại còn nói nhiều lời đến thế với ông ta, thì hiền nhiên anh đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của mình với Trần Nhất Luân rồi.

Hiện tại, dù có phủ nhận cũng không còn ý nghĩa gì nữa, biện pháp duy nhất cần phải làm chính là chặn miệng người này lại! Cậu ta chính là tài xế của Thầm Thanh Lan, tiền lương một tháng khẳng định sẽ không quá cao, cho nên nếu bản thân mình cho cậu ta một tỳ rưỡi, thì số tiền đó đối với cậu ta nhất định là cực kỳ lớn, khi đó yêu cầu cậu ta không nói ra chuyện này thì chắc chắn là không có vấn đề gì nữa rồi! “Rầm!”

Nhưng mà, việc làm cho Lục Văn Bình không ngờ đến nhất, là sau khi ông ta nói ra những lời đó, thế mà đến cả suy nghĩ Giang Bắc Minh cũng không thèm suy nghĩ một chút, thì đã giơ chân tung ra một cước, trực tiếp đạp ông ta ngã ngửa lăn lộn ra đất! Tiếp đó, Giang Bắc Minh bước nhanh về phía trước, một chân giẫm mạnh lên ngực của ông ta, nói: “Lục Văn Bình, ông thành thật khai ra đi!”

“Người anh em, tôi cho cậu ba tỷ, ba tỷ nhé!”

Giờ khắc này Lục Văn Bình còn tường rằng là do ông ta cho quá ít tiền, do đó Giang Bắc Minh mới có thề nổi giận như vậy, nghĩ đến đó ông ta vội vàng tăng số tiền lên, nói với Giang Bắc Minh: “Người anh em, chỉ cần cậu không nói chuyện này ra, tôi lập tức cho cậu ba tỷ! Người anh em à, cậu chẳng qua chỉ là tài xế cho Tổng giám đốc Lan thôi mà, dù cậu có làm tài xế cho người ta ba mươi năm nữa, thì cậu cũng không dành dụm nồi ba tỷ đâu.

Nếu cậu bằng lòng không nói chuyện này ra, ngay bây giờ tôi sẽ đưa tiền cho cậu, chắc chắn không thiếu một đồng!”

“Ai nói với ông tôi là tài xế của Thầm Thanh Lan?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Cậu… “Tôi là chồng của Thầm Thanh Lan!”

Giang Bắc Minh nói: “Cho nên, ông mau bỏ cái ý nghĩ muốn dùng tiền để mua chuộc tôi đi, giờ thì ông nên thành thật nói rõ mọi chuyện, một năm một mười nói hết ra cho tôi!”

“Tôi, tôi không thể nói ra, nếu tôi làm vậy thì tôi sẽ phải ngồi tù cả đời mất.

Tôi không thể nói, không thể nói!”

Lục Văn Bình liều mạng lắc đầu cầu xin, may mà trong chuyện này không có ai chết, nếu như có người chết thì việc ông ta bị kết án tử hình, là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Ông ta không phải là kẻ ngốc, ông ta biết nếu bản thân ông thật sự khai ra, vậy không khác gì với việc ông ta đang thừa nhận hành vi phạm tội cả, chẳng những phải ngồi tù suốt đời, lố như chọc giận Trần Nhất Luân, nhất định vợ con của ông sẽ bị Trần Nhất Luân trả thù! “Có vẻ như ông rất sợ ngồi tù nhỉ?”

Giang Bắc Minh nhìn thấy Lục Văn Bình sợ hãi như vậy, mỉa mai nói: “Thôi được, hiện tại tôi nói cho ông biết, chỉ bằng tội danh này của ông, cho dù tôi có giết ông, thì tôi cũng không phạm vào tội gì hết, nếu ông còn không hiểu chuyện mà nói ra tất cả, vậy ông cũng đừng trách tôi không biết nặng nhẹ đấy!”

Vừa dứt lời, Giang Bắc Minh bắt đầu tăng thêm sức mạnh trên chân.

Trước đó, thời điểm Giang Bắc Minh còn chưa bước vào giai đoạn Nhập môn kỳ thì đã có sức mạnh vô cùng lớn, huống chỉ hiện tại đã đến Nhập môn kỳ.

Giờ này khắc này, Giang Bắc Minh chỉ mới sử dụng không tới ba phần sức lực, mà Lục Văn Bình còn không chịu nổi! Lúc này sau khi bị Giang Bắc Minh giẫm xuống một cước thì Lục Văn Bình chỉ cảm thấy trái tim của ông ta như bị đè ép xuống thật nặng, khiến cho ông ta hoàn toàn không cách nào hít thờ nồi, đến nồi sắc mặt cũng biến thành màu gan lợn, ngực truyền đến sự đau nhức, lại vừa không có cách nào hít thờ, đã làm cho Lục Văn Bình phải dồn sức mở to miệng, đầu lưỡi cũng vươn ra thật dài! Mà lúc này, Giang Bắc Minh vẫn đang liên tục, từ từ tăng thêm sức mạnh! “A! Tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết rồi…”

Lục Văn Bình chỉ cảm thấy trước mắt ông ta toàn là sao, thậm chí hai mắt bắt đầu mờ mờ ảo ảo, ông ta nhìn vào khuôn mặt của Giang Bắc Minh, cũng đã không nhìn rõ lắm rồi! “Người anh em, mau buông ra, mau buông ta, tôi sắp chết, tôi sắp chết rồi!”

Lục Văn Bình hét lớn.

Giang Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Tại sao tôi lại phải buông ra? Tôi chính là muốn ông chết đấy!”

“Tôi nói, tôi nói, làm ơn!”

Lục Văn Bình lớn tiếng nói: “Cậu buông tôi ra, cái gì tôi cũng nói, cậu muốn biết cái gì tôi đều nói hết!”

Bấy giờ Giang Bắc Minh mới buông lỏng chân đang giẫm lên ngực Lục Văn Bình ra, nhìn Lục Văn Bình nói: “Bây giờ cũng chịu nói rồi?”

“Tôi nói, tôi nói! Khụ khụ…”

Lục Văn Bình gật đầu không ngừng, ho mạnh vài tiếng, đợi đến khi khôi phục một chút thì lập tức mở miệng: “Người anh em, cậu muốn biết cái gì, tôi đều nói cho cậu biết…”

Thật ra Lục Văn Bình rất không muốn nói, nhưng lại không có cách nào khác, nếu không nói ra, ông ta hoài nghỉ, Giang Bắc Minh có thể sẽ giẫm chết ông ta thật đấy! Mặc dù sau khi bị bắt, ông ta có thề sẽ bị kết án tù chung thân, nhưng dù sao ông ta vẫn còn sống, nếu chết như thế này thì chẳng phải sống ít đi vài chục năm sao? “Vậy ông biết được gì thì mau nói ra hết đi!”

Giang Bắc Minh lạnh lùng nhìn Lục Văn Bình.

“Chuyện, chuyện là như thế này.”

Lục Văn Bình mờ miệng nói: “Mấy ngày hôm trước, Trần Nhất Luân đột nhiên đến tìm tôi, bảo tôi giúp cậu ta làm một chuyện, nếu mọi việc suôn sẻ thì cậu ta sẽ cho tôi mười bảy tỷ rưỡi, kỳ thật tôi cũng không muốn nhận số tiền này đâu, bây giờ tôi có nhà có xe, con cái cũng đã có, đứa trẻ cũng sắp tốt nghiệp đại học và sau đó có thề đi làm rồi, tôi thật sự không thiếu tiền.

Nhưng mà Trần Nhất Luân uy hiếp tôi, cậu ta cho tôi hai lựa chọn, một là tôi ngoan ngoãn nhận tiền, hai là tính mạng vợ con của tôi sẽ gặp nguy hiểm, khó mà bảo đảm được.”

“Nghe cậu ta nói như vậy thì tôi cũng không có cách nào khác cả, dù sao người ta là người nhà họ Trần đấy, có năng lực, có bản lĩnh.

Nếu cậu ta thật sự muốn ra tay với gia đình tôi, thì gia đình tôi có muốn trốn cũng không có nơi đề trốn!”

Lục Văn Bình tiếp tục nói: “Sau khi tôi nhận lời với cậu ta, cậu ta đưa cho tôi một lọ thuốc, tiếp đó yêu cầu tôi trộn lẫn thuốc này vào trong đồ uống, cậu ta nói chỉ cần để cho người khác uống thuốc này vào, người đó sẽ chết ngay tức khắc! Vừa nghe đến đó tôi đã rất sợ hãi, tôi thật sự không dám, nếu giết người thì đó chính là tôi chết!”