[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 152: Tôi không dám



“Tuy nhiên, cậu ta lại đe dọa tôi, nói rằng hiện tại chuyện này đã nói với tôi rồi thì tôi được coi như là người trong cuộc.

Nếu tôi không làm điều đó, anh ta sẽ giết tôi.

Bởi vì, chỉ khi giết tôi anh ta mới bớt đi một người biết chuyện!”

Lục Văn Bình nói.

“Hơn nữa, lúc đó cậu ta còn rút ra một khẩu súng lục.

Tôi vừa nhìn thấy khẩu súng lục, cả người đều đã mềm nhũn, không còn cách nào, đành phải đồng ý với cậu ta.

Tôi cầm lọ thuốc rồi kiếm cớ vào xưởng đề thị sát.

Nhân lúc khi tất cả nhân viên không chú ý, tôi đã đồ lọ thuốc vào thức uống đã pha sẵn… ” “Người anh em, chính là như vậy đó.

Toàn bộ chuyện đã xảy ra như thế!” Lục Văn Bình nói với Giang Bắc Minh “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.

Mấy ngày nay, tôi không dám ngủ, tôi sợ Công an đến bắt, nếu bị bắt đi thật thì cuộc đời này của tôi xem như bị hủy hoại hoàn toàn!”

“Về phía ông, có bằng chứng nào có thể chứng minh rằng lọ thuốc đó là do Trần Nhất Luân đưa cho ông không?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Có!” Lục Văn Bình gật đầu nói: “Trong ngăn kéo phòng làm việc của tôi vẫn còn một nửa lọ thuốc.

Còn nữa, khi Trần Nhất Luân gọi điện cho tôi, tôi đã ghi âm lại tất cả rồi.

Tôi lo lắng Trần Nhất Luân kia sẽ không đưa tiền cho tôi nên đã bí mật cất giữ một số bằng chứng!” “Tốt lắm!” Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Đưa cho tôi tất cả bằng chứng ghi âm của ông đi!” “Được rồi!”

Lục Văn Bình gật đầu nói, sau đó gửi toàn bộ tập tin ghi âm trong điện thoại cho Giang Bắc Minh.

“Được rồi, ông có thể đi rồi!” Giang Bắc Minh gật đầu nói.

“Tôi, tôi có thể đi rồi?”

Lục Văn Bình kinh ngạc nhìn Giang Bắc Minh hỏi.

Chuyện này, đây không phải là gọi cảnh sát đến bắt chính mình sao? Tại sao lại cứ như vậy mà thả cho chính mình đi? “Đúng, ông có thề đi rồi!” Giang Bắc Minh phầy phầy tay với Lục Văn Bình, sau đó từ trong túi lấy ra một cây kim bạc, cắm cây kim vào ngực Lục Văn Bình, nói: “Cây kim này, một ngày nào đó về sau sẽ lấy đi mạng ông.

Nếu tôi không giúp ông chữa trị thì trên đời này cũng chẳng có ai có thể cứu ông được đâu.

Vì vậy, trong ngày hôm nay, ông chỉ có thề ngoan ngoãn chờ đợi ở lại đây.

Đợi đến sáng sớm mai đến khi cảnh sát đến bắt ông lại.

Còn nữa, hôm nay ông phải giả vờ như không biết gì, không được biều hiện là đã gặp mặt tôi.

” “Tôi biết, tôi biết!”

Lục Văn Bình vội gật đầu nói.

“Còn nữa, nếu ông dám báo tin cho Trần Nhất Luân, vậy thì ông chờ chết đi!” Giang Bắc Minh đối mặt với Lục Văn Bình nói.

“Tôi không dám, tôi không dám!”

Lục Văn Bình xua tay nói: “Nếu tôi nói với cậu Luân về việc tôi đã nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện thì không chừng hôm nay, cậu Luân kia có thề sẽ giết tôi để giết người diệt khẩu mất!” Lục Văn Bình là người khôn ngoan, ông ta biết rõ nếu Trần Nhất Luân muốn rửa sạch tội danh thì chỉ có thể đề ông ta chết! Cho nên ông ta tự nhiên sẽ không dám nói chuyện này với Trần Nhất Luân.

Tên Trần Nhất Luân kia lòng dạ ác độc, hơn nữa cậu ta lại từng làm bác sĩ, nhất định sẽ có cách làm cho ông ta chết mà không cần động đến người.

Ông ta còn chưa muốn chết sớm như vậy đâu! “Cút đi!” Giang Bắc Minh nói với Lục Văn Bình.

Sau khi đi ra khỏi nhà vườn, Giang Bắc Minh bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng đến văn phòng của Thẩm Thanh Lan.

Lúc này Thầm Thanh Lan đang xem tin tức trên mạng, trên trán nhăn thành một đường, trầm tư suy nghĩ nhưng có vẻ vẫn chưa có biện pháp nào cả! Hiện tại vấn đề vẫn chưa được điều tra rõ ràng, trên mạng tràn ngập tin tức tiêu cực về sản phầm của Tập đoàn Thầm Thị.

Cho dù trong nhà không náo loạn, nhưng hiện tại trong thời đại của Internet, chỉ cần tùy tiện gây ra một ít chuyện thì đều có thể gây ra một cuộc bàn tán, huyên náo trên toàn thế giới rồi.

Nếu còn tiếp tục như vậy, tất cả các sản phầm của Tập đoàn Thầm Thị sẽ không còn được kinh doanh thị trường nữa.

Kề cả khi sản phẩm được đưa ra thị trường thì cũng chẳng ai dám mua.

Đặc biệt là khi nhìn thấy nội dung bình luận quá khó nghe của những cư dân mạng, Thầm Thanh Lan thực sự cảm thấy bất lực.

“Sao vậy? Lại xem tin tức trên mạng sao?” Giang Bắc Minh tươi cười bước vào, nhìn Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Ừ!” Thẩm Thanh Lan gật đầu nói: “Hiện tại tin tức trên mạng càng ngày càng rầm rộ.

Hầu như đều là tin tức tiêu cực về Tập đoàn Thẩm Thị của chúng ta.

Em thực sự lo lắng rằng, vì sự việc lần này có thể khiến Tập đoàn Thầm Thị chúng ta bị hủy hoại, không thể nào gượng dậy nồi được nữa.

Chúng ta là một công ty thực phẩm và có vấn đề về thực phầm.

Đối với công ty chúng ta thì đấy chính là một đòn đả kích nặng bề.

Rất có thề trong thời gian tới công ty sẽ phải đóng cửa! ” Ông nội giao lại công ty cho cô, cùng lúc đó, vài ngày trước còn đề cô phụ trách làm làm người đứng đầu dòng họ, kiêm chủ tịch Tập đoàn.

Vậy mà chỉ qua mấy ngày, công ty đã gặp phải nguy cơ lớn như vậy.

Công ty có thề sẽ đóng cửa, điều này làm cô cảm thấy vô cùng hồ thẹn với dòng họ cũng như sự tín nhiệm của ông nội.

“Quả thật, trong thời đại của Internet, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thề dễ dàng khiến cho mọi nỗ lực của một công ty lớn đổ sông đồ bể!” Giang Bắc Minh nói với Thầm Thanh Lan: “Quên đi, đừng nói mấy lời này nữa, còn hơn hai tiếng đồng hồ nữa là tan làm.

Tối nay cùng nhau đi nhà cũ ăn cơm đi.” “Không đi”

Thầm Thanh Lan lắc đầu nói: “Bây giờ tình hình công ty rối ren, lấy đâu ra tâm trí mà ăn.

Hơn nữa, nếu tối nay về nhà cũ ăn cơm, em không dám đối mặt với ông nội, còn có cả chú hai và gia đình chú ấy nữa nhất định sẽ lại giậu đồ bìm leo, đến lúc đó, một bữa cơm thôi cũng chẳng thể nào nào ăn nồi! ” “Để anh cho em xem một thứ”

Giang Bắc Minh nói, lấy trong túi ra một thứ gì đó rồi đưa cho Thầm Thanh Lan.

“Đây là cái gì vậy?“ Thầm Thanh Lan ngờ vực hỏi.

“Thuốc!”

Giang Bắc Minh nói.

“Em biết đây là một lọ thuốc”

Thẩm Thanh Lan nói: “Ý của em là, lúc này anh lại đưa cho em một lọ thuốc làm gì?” “Loại thuốc này là loại thuốc được trộn trong Băng Tuyết và gây ra chứng suy gan của các bệnh nhân!”

Giang Bắc Minh nói với Thầm Thanh Lan.

“Cái gì? Chính là loại thuốc đó? Anh lấy ở đâu ra?” Thầm Thanh Lan nghe được lời này thì vội vàng đứng lên, nhìn Giang Bắc Minh, khẩn trương hỏi.

“Tìm thấy nó trong văn phòng của Lục Văn Bình đó.”

Giang Bắc Minh cười nói.

“Cái gì? Lục Văn Bình?” Thầm Thanh Lan sững sờ, nói: “Ý của anh là người bỏ thuốc là Lục Văn Bình? Làm sao có thể? Ông ta là người làm việc trong dòng họ Thầm từ đời ông nội em, luôn tận tụy, trung thành với nhà họ Thầm.

Làm sao có thề làm được chuyện này được?” “Quan trọng là Lục Văn Bình đã tự mình thừa nhận”

Giang Bắc Minh nói: “Và lại, Lục Văn Bình làm vậy, không phải vì ông ta muốn tự mình làm điều đó, mà là vì có người bắt ông ta làm.” “Ai? Ai bắt ông ta làm chuyện này?” Thầm Thanh Lan lập tức bắt được trọng điểm, vội vàng hỏi.

Nếu biết, ai là người đứng sau đề xúi giục màn này.

Vậy thì, cũng có thể biết ai là thủ phạm cầm đầu vụ việc lần này!