[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 163: Đơn thỏa thuận kết hôn



Buồi họp báo hoàn thành suôn sẻ, mặc dù Tập đoàn Thầm Thị cũng không hoàn toàn xua tan mọi nghỉ ngð về nước giải khát Băng Tuyết và các loại thực phẩm khác do Tập đoàn Thẩm Thị sản xuất.

Nhưng buổi họp báo chắc chắn đã đóng một vai trò nhất định.

Vấn đề an toàn thực phẩm không phải là chuyện có thề giải quyết một sớm một chiều, điều cần thiết luôn là chờ đợi thời gian cho kết quả và sự tin tường của mọi người.

Vì vậy, lúc sau trong lòng Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc Minh đều rất rõ ràng rằng công ty có thể rơi vào một thời kỳ thua lỗ và cắt giảm lợi nhuận, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi.

Vụ việc ngộ độc thực phẩm này, kết thúc như vậy đã là một kết thúc rất tốt đẹp rồi.

Vì nếu không cần thận thì rất có thể vì chuyện này mà công ty phá sản, đó là hậu quả nghiêm trọng nhất.

Từ sau khi buổi họp báo kết thúc, tâm trạng của Thẩm Thanh Lan rất tệ, rõ ràng những gì Thầm Thanh Huyền làm đã khiến trái tim cô đau đớn một lần nữa.

Thực ra, Thầm Thanh Lan là một người rất xem trọng gia đình, cô hết lòng vì công việc, thực chất là để gia đình ngày càng tốt đẹp hơn, để mọi người trong gia đình ngày càng sống tốt hơn, nhưng bây giờ, mọi người trong gia đình liên tục phản bội cô khiến trái tim cô thực sự khó chấp nhận.

Lần đầu tiên Giang Bắc Minh không ở lại công ty để an ủi Thẩm Thanh Lan, thay vào đó, anh tự mình lái xe rời khỏi công ty.

Có lẽ đối với Thầm Thanh Lan và những người tiêu dùng khác, sự cố ngộ độc thực phẩm này đã được giải quyết hoàn toàn, nhưng trong lòng Giang Bắc Minh, chuyện này vẫn chưa được giải quyết, dù chỉ là một chút cũng chưa được giải quyết.

Nguồn gốc của vấn đề này là do Lý Hoa Hoa, không phải Thầm Thanh Huyền và lời nhận tội của cô ấy.

Vì vậy, nếu không giải quyết được Lý Hoa Hoa không, vấn đề này sẽ không bao giờ chấm dứt, và mối nguy hiểm tiềm ần này sẽ luôn tồn tại.

Tuy nhiên, điều mà Giang Bắc Minh không ngð tới là khi anh vừa lái xe ra khỏi công ty của Thẩm Thanh Lan và định tìm Lý Hoa Hoa, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, là cuộc gọi đến từ Lý Hoa Hoa.

“Có phải anh ngạc nhiên vì tôi gọi điện thoại cho anh vào lúc này?”

Lý Hoa Hoa cầm điện thoại, đối với Giang Bắc Minh cười nói.

“Thật sự rất ngạc nhiên, chúng ta nói chuyện đi, có chuyện gì vậy?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Không có gì.”

Lý Hoa Hoa cười lắc đầu, nói.

“Tôi chỉ muốn mời anh đi uống cà phê, không biết, anh có muốn đi không?”

“Uống cà phê?”

Giang Bắc Minh cười nói.

“Ồ, nói địa chỉ đi, tôi sẽ qua ngay.”

“Được, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh”

Lý Hoa Hoa nói xong thì cô ta cúp điện thoại ngay.

Giang Bắc Minh cầm điện thoại, nhếch miệng cười chế nhạo, Lý Hoa Hoa gọi điện cho mình, nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.

Buồi họp báo của Tập đoàn Thẩm Thị vừa kết thúc, Thẩm Thanh Huyền

- chó săn của cô ta vừa bị bắt, lúc này cô ta gọi mình đi uống cà phê, nếu không phải vì chuyện này, thì dù bị đánh chết, Giang Bắc Minh cũng sẽ không tin.

Nhưng mà đối với Giang Bắc Minh, việc tự mình tìm cô ta hay tự cô ta đến tìm mình, cũng không có gì khác biệt, dù sao chuyện này cũng phải tự mình giải quyết.

Là chồng của Thẩm Thanh Lan, nhất định anh phải giải quyết mọi trở ngại thay cho côi Cho dù là một hạt cát, anh cũng phải giúp cô quét sạch! Vị trí được Lý Hoa Hoa chia sẻ, vị trí cách anh không xa lắm, Giang Bắc Minh trực tiếp lái xe vào quán cà phê.

Khi anh đến đây, Lý Hoa Hoa còn chưa đến, Giang Bắc Minh tự mình tìm một một cái ghế dài, gọi một tách cà phê rồi ngồi xuống.

Sau khi đợi khoảng mười phút, Lý Hoa Hoa đến.

Lý Hoa Hoa đến một mình, cô ta mặc một bộ váy đỏ, lộ ra làn da trắng như tuyết, mái tóc xoăn gợn sóng lớn, bước đi vô cùng phong độ, như một người phụ nữ xinh đẹp thành công.

Trên đường đi, cô ta đã thu hút sự theo dõi của nhiều người đàn ông.

“Anh đến nhanh đấy.”

Lý Hoa Hoa ngồi xuống đối diện Giang Bắc Minh cười nói với Giang Bắc Minh.

Biểu cảm này của cô ta giống như hai người là một đôi yêu nhau chứ không phải là kẻ thù.

Đặc biệt, khi Lý Hoa Hoa nhìn vào mắt Giang Bắc Minh, thậm chí trong mắt cô ta còn mang vài tia yêu mến.

Giang Bắc Minh nói.

“Được người đẹp mời đến, tất nhiên phải đến nhanh rồi.”

“Ha ha…”

Lý Hoa Hoa vui vẻ cười nói.

“Gần đây, càng ngày càng có nhiều người gọi tôi là người đẹp, nhưng không biết tại sao khi tôi được anh gọi là người đẹp, trong lòng tôi rất thoải mái.”

“Thật sao?“ Giang Bắc Minh cười nhạt nói.

“Vì cô hẹn tôi tới, cô Im=i: nói trước đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Anh không phải là người dễ dàng trò chuyện cùng người khác, nhất là với phụ nữ, nếu không phải là người phụ nữ có ý tốt với anh thì anh ấy thậm chí không muốn ở bên cạnh bất kì một giây nào.

“Được rồi!”

Lý Hoa Hoa gật đầu, sau đó, lấy một tập tài liệu trong túi xách của mình ra, đưa cho Giang Bắc Minh.

“Anh xem tài liệu này đi”

“Ở?”

Giang Bắc Minh sửng sốt.

Anh cầm lấy tài liệu mà Lý Hoa Hoa đưa cho, xem qua rồi cười nhạt, nói.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||

“Bốn mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Lý Thị, nghĩa là sao? Đưa cho tôi?”

“Còn một bản nữa.”

Lý Hoa Hoa nói, sau đó lấy trong túi ra một tập tài liệu đưa cho Giang Bắc Minh.

Giang Bắc Minh đọc lại tài liệu này, nói.

“Hôm nay, thật sự tôi đã được mỡ mang tầm mắt.

Trước đây, tôi chỉ nghe nói đến thỏa thuận ly hôn, không ngờ, còn có cả đơn thỏa thuận kết hôn.

Lý Hoa Hoa cười nói.

“Vì chúng ta đều đang ngồi cùng nhau, nên để tôi nói thẳng.

Hai tài liệu ràng buộc với nhau.

Nói cách khác, chỉ cần anh ký vào đơn thỏa thuận kết hôn này, thì bốn mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Lý Thị sẽ là của anh.

Mặc dù ở Việt Nam, Tập đoàn Lý Thị không phải là một Tập đoàn lớn, nhưng ở Thành phố Lâm Hải, vẫn có thề so sánh được với Tập đoàn Thầm Thị.

Bốn mươi phần trăm cổ phần sẽ được chia gần 17 tỷ rưỡi trong một năm.

“Hơn nữa, đơn thỏa thuận kết hôn này không chỉ đơn giản là một cái đơn.”

Lý Hoa Hoa nói.

“Chỉ cần anh ký và ly hôn với Thẩm Thanh Lan, thì khi anh quay lại, tôi, Lý Hoa Hoa, sẽ là người đầu tiên kết hôn với anh… Ô, đúng rồi, theo như tôi được biết, anh và Thầm Thanh Lan đã kết hôn lâu như vậy.

Anh vẫn chưa ở chung phòng với cô ấy sao? Là đàn ông, anh có thấy chạnh lòng và cô đơn không? Chỉ cần anh muốn, chúng ta có thề bỏ cà phê xuống và tìm một nơi đề ở cùng nhau…”