[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 186: Sớm muộn gì cũng phải trả giá




“Thế thì không được đâu!” Tề Bảo Nhi xua tay nói. “Làm gì có chuyện còn chưa chính thức bắt đầu công việc mà đã chia cổ phần? Không được, không được!” “Tôi cũng cảm thấy không được.” Hồ Khánh Linh cũng lắc đầu nói. “Hoặc, đợi cho đến khi chúng tôi làm việc được một tháng đã.” “Tôi là ông chủ mà còn thấy không vấn đề gì, thì hai người sao phải lo lắng nữa?” Giang Bắc Minh cười nói. “Không sao, đã giải quyết xong rồi, hai người, mỗi người có 10% cổ phần. Về phần kiếm được bao nhiêu thì tùy vào nỗ lực của các cô!” Sau bữa ăn, Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi đi mua quần áo, dù sao thì cửa hàng trang sức Giang Bắc Minh không có người quản lý nên đến giờ vẫn chưa có đồng phục, Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi vẫn phải tự mình đi mua. Cả hai cũng mua luôn quần áo của những nhân viên sẽ được tuyền dụng sau này. Hồ Khánh Linh và Tể Bảo Nhi muốn đưa Giang Bắc Minh cùng đi mua sắm quần áo, nhưng Giang Bắc Minh có việc khác nên đã lịch sự từ chối họ. Thật ra Giang Bắc Minh không có việc gì, nhưng anh thật sự không dám ð cùng Tề Bảo Nhi và Hồ Khánh Linh. Trước đây chỉ muốn trốn mình Hồ Khánh Linh, nhưng hiện tại Giang Bắc Minh cũng nhận ra ánh mắt Tề Bảo Nhi nhìn mình cũng đã có đôi chút khác trước. Điều này khiến Giang Bắc Minh có chút khổ sở, dù sao anh cũng không thể hại con gái nhà người ta được! Bời vì Thẩm Thanh Lan có ô tô riêng rồi, nên Giang Bắc Minh không phải đón cô tan làm nữa. Khi chuẩn bị về nhà vào buổi tối, Lý Hoa Hoa gọi điện cho Giang Bắc Minh. “Giang Bắc Minh, chúng ta nên ra ngoài nói chuyện đàng hoàng với nhau một lần.” Lý Hoa Hoa trầm giọng nói với Giang Bắc Minh qua điện thoại. Hai ngày nay đối với Lý Hoa Hoa mà nói thật sự rất khổ sở, cả ngày hôm qua cô ta đều nhốt mình ð nhà, nhưng mà cả ngày cũng không đánh rắm, cả người đều tốt như người khỏe mạnh bình thường vậy. Tốt lắm, vậy nên sáng nay vừa sáng ra cô ta đã đến công ty làm việc rồi. Tuy rằng xấu hồ không thề đối mặt với tất cả nhân viên trong công ty, nhưng dù sao công ty vẫn là của cô ta, dù xấu hồ đến đâu cũng phải cắn răng chịu đựng đi làm.. Nhưng, cứ như có một bùa chú vậy, sáng nay đến công ty cô lại bắt đầu đánh rắm, thậm chí còn bắt đầu ngay khi vừa bước chân vào cửa công ty. Một lần nữa, cô làm cho nhân viên trong công ty trốn ra ngoài công ty để hóng gió và hít thờ không khí trong lành. Cô không muốn tìm Giang Bắc Minh nên đã đến bệnh viện tìm bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng bất lực, sau đó lại với tất cả nhân viên trong công ty, nhưng dù sao công ty vẫn là của cô ta, dù xấu hồ đến đâu cũng phải cắn răng chịu đựng đi làm.. Nhưng, cứ như có một bùa chú vậy, sáng nay đến công ty cô lại bắt đầu đánh rắm, thậm chí còn bắt đầu ngay khi vừa bước chân vào cửa công ty. Một lần nữa, cô làm cho nhân viên trong công ty trốn ra ngoài công ty để hóng gió và hít thờ không khí trong lành. Cô không muốn tìm Giang Bắc Minh nên đã đến bệnh viện tìm bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng bất lực, sau đó lại tìm thuốc Bắc, nhưng thuốc Bắc cũng vẫn bất lực. Từ sáng đến chiều, cô ta đều không ngừng tìm bác sĩ, không ngừng tìm bác sĩ, nhưng sau khi nghe lời kể của Lý Hoa Hoa, những bác sĩ này đều cảm thấy Lý Hoa Hoa đang nói đùa, bởi vì họ chưa từng nghe đến chuyện này. Trong lúc bất lực, Lý Hoa Hoa phải đi tìm Giang Bắc Minh, tình huống này đã khiến cô ta khó chịu hai ngày rồi, nếu tiếp tục rối ren như vậy thì công ty của cô ta cũng không cần mở cửa nữa! “Được thôi!” Giang Bắc Minh cười, đồng ý. Nơi anh gặp Lý Hoa Hoa là một khách sạn năm sao, không những thế còn ngồi nói chuyện với nhau ở ghế lô. “Giang Bắc Minh.” Lý Hoa Hoa nói với vẻ mặt khó chịu. “Bởi vì anh châm cho tôi một kim mà bây giờ tôi không dám tới công ty nữa. Tôi mất hết thề diện trước mặt tất cả mọi người. Bây giờ anh vui vẻ lắm chứ gì? Đắc ý rồi chứ gì? Đã cảm nhận được niềm vui của việc báo thù rồi chứ gì?” “Chủ tịch Lý, đừng nói như vậy” Giang Bắc Minh cười nói. “Đã giờ trò với người khác thì sớm muộn gì cũng phải trả giá. Tôi tin rằng cô biết điều này. Tôi chỉ làm lại theo cách của cô mà thôi. Không quá đáng phải không? “Tôi không ở đây để bàn chuyện quá đáng hay không quá đáng với anh” Lý Hoa Hoa nói. “Tôi đã hai lần bị mất mặt rồi, giờ có phải anh nên buông tha cho tôi không?” “Không vấn đề gì!” Giang Bắc Minh ngoắc ngoắc ngón tay nói. “Lại đây, giờ tôi sẽ giải thoát cho cô!” Nói xong, Giang Bắc Minh lấy kim bạc ra. “Tôi cần phải làm gì?“ Lý Hoa Hoa nhìn Giang Bắc Minh hỏi. “Cô không cần làm gì cả, vấn đề sẽ được giải quyết bằng một cây kimI” Giang Bắc Minh mỉm cười, ngay sau đó, kim bạc đâm vào một huyệt đạo nào đó trên cơ thể Lý Hoa Hoa, sau đó Giang Bắc Minh rút kim bạc ra. “Được rồi!” Giang Bắc Minh nói. “Mới thế mà đã xong rồi sao?” Lý Hoa Hoa hỏi. “Không phải anh còn đề lại gì đề dự phòng đấy chứ?” “Làm sao mà thế được?” Giang Bắc Minh cười nói. “Tôi là người nói một là một, nói hai là hai, không thề làm ra chuyện đáng khinh như vậy được.” Anh cho răng chuyện anh gây ra còn chưa đủ ác ý sao?” Lý Hoa Hoa cau mày hỏi. “Ha ha …” Giang Bắc Minh mỉm cười. Lý Hoa Hoa lấy một điếu thuốc dành cho phụ nữ từ trong túi ra, châm lửa hút thuốc, cô ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Giang Bắc Minh. “Giang Bắc Minh, tôi thật sự đã đánh giá thấp anh rồi.” “Không, không phải cô coi thường tôi, tôi cũng chỉ biết những thủ đoạn này mà thôi, ngoài những thứ này ra, ta không có thủ đoạn nào khác” Giang Bắc Minh nói. “Thật sao?” Lý Hoa Hoa cười hỏi. “Đương nhiên!” Giang Bắc Minh nhún vai nói. ********** “Vậy thì tốt” Lý Hoa Hoa nói, lấy điện thoại trong túi ra, sau đó gọi điện thoại, cô ta lạnh nhạt nói: “Ra tay đi!” Sau đó, Lý Hoa Hoa cúp điện thoại. Giang Bắc Minh nghiêng đầu liếc nhìn Lý Hoa Hoa, sau đó cười hỏi. “Ra tay, ra tay gì?” Lý Hoa Hoa nói với một nụ cười nhạt. “Giang Bắc Minh, tôi phát hiện tính cách của hai chúng ta vẫn có phần giống nhau. Ví dụ, cả hai chúng ta đều là người có thù phải trả. Tôi đã gây chuyện gì với anh hay Thẩm Thanh Lan thì anh sẽ trả thù tôi gấp đôi những việc tôi đã làm. Còn tôi, tình cờ tôi cũng có tính cách này! Thực ra, tôi cũng không làm gì cả, chỉ là vừa tìm người bắt cóc Thẩm Thanh Lan mà thôi. Tôi có thể thấy rằng anh vẫn rất quan tâm đến Thầm Thanh Lan, cho nên muốn Thẩm Thanh Lan bình an vô sự thì ngoan ngoãn, chủ động bỏ tay chân của chính anh đi, tôi tin rằng là một bác sĩ, những chuyện thế này vẫn rất dễ dàng với anh đúng không?” Giang Bắc Minh không nói gì, cũng không bỏ đi tay chân của mình, anh chỉ cười nhạt nhìn Lý Hoa Hoa. “Lý Hoa Hoa, cô cho rằng tôi có thể không nghỉ ngờ gì mà giúp cơ thể cô trở lại bình thường mà không nghĩ được, sau khi chữa cho cô, cô sẽ trả thù sao?” Giang Bắc Minh cười nói, sau đó duỗi tay ra lấy điều thuốc trong tay Lý Hoa Hoa, anh đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu! “Này, điếu thuốc này nhạt quá, hút chẳng ra làm sao!“ Giang Bắc Minh cười nói.