[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 187: Đành chịu bó tay



Đúng lúc này, điện thoại của Lý Hoa Hoa vang lên.

Sau khi nghe lời đối phương nói, khuôn mặt của Lý Hoa Hoa ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Đúng vậy, cô ta đã sắp xếp người bắt cóc Thẩm Thanh Lan.

Cô ta biết thực lực của Giang Bắc Minh rất mạnh, không có cách nào đối phó với anh, chỉ có một cách là dùng Thẩm Thanh Lan, dùng điểm yếu của Giang

- Bắc Minh đề đối phó Giang Bắc Minh thì may ra mới có chút cơ hội chiến thắng.

Tuy nhiên, người ở đầu dây bên kia nói với cô ta rằng khi họ chuẩn bị bước vào biệt thự của Thẩm Thanh Lan, thì từ trong nhà bất ngờ lao ra hơn một chục con chó.

Những con chó này đều rất to và hung dữ.

Một con chó lao ra cũng khiến bọn chúng chạy không kịp chứ đừng nói là thêm chục con nữa.

Chỉ trong phút chốc, mấy người được phái đi bị chó cắn bầm dập, tả tơi.

Trong lúc bất lực, họ không còn cách nào khác ngoài trốn thoát! Căn bản là không có cách nào xông vào biệt thự của Thẩm Thanh Lan! Lý Hoa Hoa nhanh chóng lấy trong túi ra một khẩu súng lục, sau đó chĩa vào đầu Giang Bắc Minh nói.

“Giang Bắc Minh, thật không ngờ một kẻ vô dụng như anh mà giờ lại trở nên lợi hại như vậy!”

Khầu súng lục này là thứ mà hôm nay Lý Hoa Hoa mang theo đề tự vệ, phòng khi Giang Bắc Minh ra tay với cô ta sau khi biết cô ta đã bắt cóc Thầm Thanh Lan! Cô ta tin rằng cho dù Giang Bắc Minh mạnh đến mấy cũng không thể mạnh hơn một viên đạn, đúng không? “Cho dù tôi không bắt cóc Thẩm Thanh Lan, thì hôm nay tôi vẫn có thể giải quyết anh!”

Lý Hoa Hoa nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Vẻ mặt Giang Bắc Minh vẫn lãnh đạm, nhìn thấy súng lục cũng không hoảng sợ, bình tĩnh hút một hơi thuốc, sau đó xoay tàn thuốc trong tay như đang chơi trò chơi.

Trước khi Lý Hoa Hoa kịp phản ứng, anh ta đột ngột lao về phía Lý Hoa Hoa.

Tốc độ quá nhanh khiến Lý Hoa Hoa không phản ứng kịp! Trong giây tiếp theo, Lý Hoa Hoa ảm thấy cồ tay đau nhói, cô ta đột nhiên cúi đầu nhìn cổ tay mình, khẩu súng lục trong tay đã biến mất.

Giang Bắc Minh lại ngồi vào vị trí ban đầu, anh nhàn nhã uống cà phê.

Khẩu súng lục trong tay Lý Hoa Hoa giờ đã bị Giang Bắc Minh tháo rời và biến thành một đống linh kiện, đặt trên bàn trước mặt Giang Bắc Minh.

Lý Hoa Hoa thấy vô cùng kinh ngạc! Lúc này cách lúc trước chưa đầy năm giây! Trong thời gian ngắn như vậy, suy nghĩ trong đầu Lý Hoa Hoa chỉ mới thoáng qua, mà không ngờ Giang Bắc Minh lại làm được nhiều chuyện đến thế! Cần phải biết rằng, cho dù một người lính đặc công có giỏi dùng súng đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể lấy một khẩu súng từ trên tay người khác rồi tháo rời nó ra trong vòng chưa đầy năm giây! Giang Bắc Minh chậm rãi đặt ly cà phê trở lại phin, cười nhạt với Lý Hoa Hoa, nói: “Lý Hoa Hoa, cô nói xem, nếu vừa rồi tôi không chỉ cướp súng mà còn bắn cô, thì có phải giờ cô đã trở thành một cái xác rồi không?”

Nhịp thở của Lý Hoa Hoa trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô ta nhìn Giang Bắc Minh mà như đang nhìn yêu quái.

Sau đó, Lý Hoa Hoa giật lấy túi xách, định bước ra ngoài, cô ta không dám ở lại đây nữa, sợ nếu tiếp tục ở lại sẽ bị Giang Bắc Minh giết chết! Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện mình thật sự không chơi lại được Giang Bắc Minh! “Đừng lo lắng”

Giang Bắc Minh duỗi tay ra, ngăn Lý Hoa Hoa lại, cười nói: “Một lúc nữa thôi là sẽ có mấy cuộc điện thoại gọi tới cho cô đấy, trả lời xong hết rồi hãy đi.”

Ngay khi giọng nói của Giang Bắc Minh vừa dứt, điện thoại di động của Lý Hoa Hoa vang lên.

Nhìn Giang Bắc Minh đầy nghi hoặc, Lý Hoa Hoa nhấc máy, trả lời cuộc gọi.

“Chủ tịch Lý, không ổn rồi.

Có một số nghệ sĩ trực thuộc công ty chúng ta đã bị bắt vì tụ tập đông người trong căn hộ nơi họ sống để sử dụng ma túy!”

Một giọng nói hoảng sợ nói lớn với Lý Hoa Hoa qua điện thoại.

“Sao cơ?”

Sắc mặt Lý Hoa Hoa lập tức thay đổi, là một doanh nhân thành đạt, trong đầu Lý Hoa Hoa thoáng chốc lóe lên, sau khi đám nghệ sĩ này bị bắt, cô ta sẽ trực tiếp hoặc gián tiếp mất đi bao nhiêu tiền! “Và, và… một số hộp đêm trực thuộc công ty chúng ta cũng bị đột kích.

Từ đó, nhiều người đã bị bắt đi, bao gồm cả những người sử dụng ma túy và cả những người buôn bán dâm.

Tất cả đều bị bắt đi.

Bây giờ cảnh sát đã niêm phong lối vào hộp đêm, hộp đêm của chúng ta sẽ phải đóng cửa vô thời hạn đề chấn chỉnh! ”

“Những gì anh nói là sự thật sao?”

Lý Hoa Hoa cau mày, tức giận hỏi.

Lúc này, chỉ trong tích tắc, trong đầu Lý Hoa Hoa đã có sẵn dữ liệu.

Tính toán dựa trên những thông tin này này, công ty của họ nagy lập tức sẽ lỗ ít nhất khoảng 300 tỷ.

Nhưng đó chỉ là tạm thời thôi, nếu tin tức bùng phát thì sau đó, công ty sẽ lỗ nhiều hơn nữa, có thể là đến 600 tỷ! ********** Rốt cuộc, một vụ bê bối như vậy có thể khiến cổ phiếu của công ty lao dốc không phanh trong chốc lát! “Tất cả đều là sự thật, chủ tịch Hoa, lần này công ty chúng ta sắp lỗ nặng rồi!”

Trên điện thoại, bên kia gần như đang khóc, người đó nói với Lý Hoa Hoa một cách lo lắng.

“Tôi biết rồi!”

Lý Hoa Hoa lập tức cúp điện thoại, sau đó, nhìn Giang Bắc Minh vẻ chặt tức giận nói: “Giang Bắc Minh, những chuyện này đều là do anh làm sao?”

“Không còn nghỉ ngờ gì nữa!”

Giang Bắc Minh nhún vai, đứng lên, nhìn Lý Hoa Hoa rồi nói: “Lý Hoa Hoa, cô nên thấy rất may mắn khi được sống trong một xã hội có pháp quyền.

Dù sao ở xã hội này, giết người là phạm pháp.

Nếu không, bây giờ cô đã bắt đầu đầu thai rồi!”

“Nhân tiện, có một chuyện, tôi muốn cảnh cáo cô, là bác sĩ, nếu tôi muốn giết một người mà cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ, chuyện này tôi có khả năng làm được.”

Giang Bắc Minh nhìn Lý Hoa Hoa, nói.

“Vậy nên sau này, tôi hi vọng cô có thể tự thu xếp ồn thỏa.

Nếu như cô còn động vào Thẩm Thanh Lan, đừng trách tôi không nương tay với cô.

Con người tôi, trong lòng chỉ có kẻ định, không phân biệt đó là nam hay nữ!”

Giang Bắc Minh nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Còn cả người Lý Hoa Hoa đột nhiên như quả bóng bay bị xì hơi vậy, cô ta ngồi thụp xuống đất.

Khuôn mặt cô ta đầy tuyệt vọng và bất lực! Lần đầu tiên, Lý Hoa Hoa cảm thấy bất lực.

Đúng vậy, Lý Hoa Hoa luôn cảm thấy rằng cô ta rất có năng lực, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng có cách đề đối mặt và giải quyết nó.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật bất lực và đành chịu bó tay!