[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 190: Anh không sợ tồn thọ sao



“Đây là phòng khám mà cậu vất vả bày mưu tính kế mới có được.

Khi thấy tôi đến, cậu sợ hãi, sợ phải trả lại phòng khám, vì vậy cậu đã không dám đánh cược với tôi, phải không?”

Nhìn Giang Bắc Minh, ông ta lạnh lùng nói.

Giang Bắc Minh cười nói.

“Đúng vậy, tôi thực sự rất sợ.

Tuy nhiên, tôi không sợ mất phòng khám vào tay ông, mà là sợ sau khi ông thua, ông không có gì đề trả cho tôi!”

“Nực cười!”

Đàn anh của Dương Tư Khôn tức giận đến thấy nực cười vì lời nói của Giang Bắc Minh.

Ông ta nói lớn: “Cậu nghĩ tôi sẽ thua một tên nhóc con còn chưa đủ lông đủ cánh sao? Này, cậu trai trẻ, cậu nghe cho kĩ xem, tôi là ai!”

“Tên tôi là Dương Tư Minh, giáo sư kiêm phó chủ tịch Đại học Y học cồ truyền Lâm Hải, Đại học trực thuộc Đại học Y học cổ truyền Việt Nam.

Tôi cũng là bác sĩ trường khoa Y học cổ truyền tại Bệnh viện Nhân dân số 1 tình Tiền Giang.

Liệu tôi có thua cậu một thằng nhóc không?”

Dương Tư Minh tức giận nói.

“Nhóc con, để tôi nói cho cậu biết, cho dù tôi phát huy không tốt thì cũng chỉ thể hiện 10% sức lực, từng đó đề đánh bại cậu cũng là quá đủ rồi!”

“Đúng vậy, Giang Bắc Minh, nếu anh là đàn ông thì hãy đứng ra so tài với đàn anh của tôi!”

Dương Tư Khôn lúc này cũng lớn tiếng nói.

********** “Tôi nói rồi, đánh cược với ông một ván với tôi mà nói thì chẳng hề hấn gì!”

Giang Bắc Minh gật đầu nói.

“Tuy nhiên, tôi có hai việc phải làm rõ trước.

Thứ nhất là ông phải nói cho tôi biết, sau khi ông thua, ông sẽ mất cái gì? Không thể nào có việc nếu thắng thì hai người lấy lại phòng khám, còn nếu hai người thua tôi lại chẳng có gì.

Thế thì thật không công bằng! Thứ hai, ông đã đập nát biển hiệu phòng khám của tôi.

ông phải giải quyết việc này cho tôi! Tất nhiên, dù tôi có đánh cược với ông hay không thì các người cũng phải sửa biển hiệu cho tôi ”

“Vậy được thôi!”

Dương Tư Minh nói với vẻ giễu cợt.

“Vậy thế này đi, nếu cậu thua, phòng khám sẽ được trả lại cho chúng tôi, nếu thua, chúng tôi sẽ làm lại biển hiệu và treo lên cho anh!”

“E hèm …”

Giang Bắc Minh đột nhiên cười nói.

“Dương Tư Minh, anh vẫn là giáo sư sao? Ở trình độ của anh, dạy dỗ người ta như thế nào thế? Đây không phải là cố ý sao? Ông phải nghe kĩ lời tôi vừa nói chứ, tấm biển này là do ông đánh gãy,các ông phải bồi thường là lẽ đương nhiên, lẽ đương nhiên, hiểu không? Không phải là chỉ sau khi thua rồi mới phải sửa còn thắng thì không cần.

Trình độ như ông mà làm đến được giáo sư sao, chẳng lẽ giáo sư bây giờ mất giá thế sao? ”

“Cậu…”

Dương Tư Minh vô cùng tức tối, nhưng vẫn bất lực gật đầu, nói: “Được, vậy tôi sẽ trả tiền bảng hiệu cho cậu trước, nói xem bảng hiệu này bao nhiêu tiền?”

“Dương Hoàng Việt, nói cho ông ta biết, bảng hiệu này bao nhiêu tiền?”

Giang Bắc Minh nháy mắt với Dương Hoàng Việt.

“Ba tỷ rưỡi!”

Dương Hoàng Việt hiểu ý Giang Bắc Minh, lớn tiếng nói.

“Cái gì?”

Dương Tư Minh đột nhiên trừng mắt, lớn tiếng nói.

“Đây là biển hiệu chết tiệt gì vậy? Theo tôi, nó chỉ đáng giá hơn ba mươi lăm triệu.

Cậu muốn ba tỷ rưỡi sao? Điên vì tiền rồi phải không? Sao cậu không làm cướp đi?”

“Không nói nhiều, ba tỷ rưỡi là ba tỳ rưỡi!”

Giang Bắc Minh nói.

“Sao, không muốn trả à?”

“Được, ba tỷ rưỡi, tôi trả là được – chứ gì!”

Dương Tư Minh lớn tiếng nói, sau đó từ trong túi móc ra tấm chỉ phiếu, viết tấm chi phiếu ba tỷ rưỡi ném cho Giang Bắc Minh.

“Giờ tôi đã trả ba tỷ rưỡi cho cậu rồi, chúng ta bắt đầu so tài được chưa?”

“Không được!”

Giang Bắc Minh cầm ngân phiếu, lắc đầu.

“Cậu …”. Truyện Nữ Cường

Dương Tư Minh tức giận hét lên như sấm vang, lớn tiếng mắng Giang Bắc Minh.

“Giang Bắc Minh, cậu rốt cuộc có phải đàn ông không hả? Chính cậu đã nói sau khi chúng tôi bồi thường thì sẽ bắt đầu đánh cuộc sao, giờ đã hối hận rồi sao, cậu là đứa trẻ con ba tuổi sao?”

“Giáo sư Minh, tôi thực sự nghi ngờ liệu danh tiếng giáo sư của ông có phải được mua bằng tiền hay không.”

Giang Bắc Minh tức giận nói.

“Không phải tôi vừa mới nói sao? Ông phải đặt ra những gì mình phải trả như một cuộc cá cược! Với trí nhớ của ông, than ôi, tôi thực sự không biết phải nói gì với ông nữa.”

“Tôi vừa mới nghĩ về việc đó”

Dương Tư Minh nói.

“Nếu tôi thua, tôi sẽ cho cậu một cơ hội đề làm người học việc của tôi!”

“Phi… Giang Bắc Minh vừa đang uống một ngụm nước, vừa nghe Dương Tư Minh nói.

“Giang Bắc Minh, ngươi có còn hiểu lễ phép, lịch sự là gì không?”

Dương Tư Minh vội vàng lau nước trên mặt, lớn tiếng nói.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi, Dương Tư Minh tôi là một nhà đông y học nồi tiếng ðở thành phố Lâm Hải và thậm chí cả tỉnh Tiền Giang.

Những người muốn trở thành người học việc của tôi có thể xếp hàng dài vài cây số.

Tôi sẽ cho cậu một cơ hội được làm người học việc của tôi.”

Đối với cậu, đó là một may mắn lớn! ”

“Đúng vậy!”

Dương Tư Khôn cũng nói chen vào.

“Giang Bắc Minh, anh phải biết rằng rất nhiều người có kiến thức sâu rộng về đông y muốn tôn gi anh tôi làm thầy, nhưng ông ấy không đồng ý!”

Giang Bắc Minh vốn là rất tức giận, giờ phút này thật đúng là muốn tức giận cũng không tức giận nổi, cặp anh em trước mặt anh khiến anh tức giận đến mức bật cười.

“Dương Tư Minh, tôi tuy rằng đã lặp lại mấy lần, giờ tôi thật sự không muốn nhắc lại nữa, nhưng tôi rất muốn hỏi ông, ông mua danh hiệu giáo sư của mình sao?”

Giang Bắc Minh không biết phải nói gì nữa.

“Ông cũng vừa rồi nói muốn so tài với tôi thì chắc là phải so y thuật nhỉ? Vậy nếu ông thua, chứng tỏ y thuật của ông kém hơn tôi sao? Tôi nói không sai, đúng không? Ông đã thua tôi về y thuật, vậy mà lại muốn tôi làm người học việc của ông, và coi đó là may mắn của tôi.

Dương Tư Minh, ông có thấy buồn cười không?”

“Ha ha ha…”

Sau phân tích của Giang Bắc Minh, đám đông khán giả đã bật cười.

Đúng vậy, nếu đã thua Giang Bắc Minh, vậy mà còn muốn người ta làm học việc của mình.

Đầu óc có bình thường không vậy? Còn cho rằng đó là vận may của Giang Bắc Minh, đây khác nào chuyện cười, phải không? “Tôi…”

Dương Tư Minh lúc này mới phản ứng lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy xấu hồ.

“Vậy cậu nói đi, nếu tôi thua, cậu muốn tôi cho cậu cái gì?”

“Đề tôi nghĩ xem …”

Giang Bắc Minh xoa cằm một lúc, sau đó nói.

“Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, thật sự không nghĩ ra được muốn gì sau khi thắng ông.

Cho nên, cứ theo logic của ông vậy, nếu như ông thua, tôi cho ông một cơ hội làm người học việc của tôi.

Ông thấy như thế nào? ”

“Giang Bắc Minh!”

Dương Tư Minh còn chưa kịp phản ứng, Dương Tư Khôn đã đột nhiên hét lớn.

“Nói ra lời này, không sợ gió to thồi bay lời của Bác sĩ thiên tà Chương 190:…sợ tôn thọ sao anh sao.

Đàn anh của tôi là giáo sư, là bác sĩ trường khoa, hơn anh rất nhiều tuổi.

Nếu đề cho ông ấy làm người học việc của anh, anh không sợ tồn thọ sao!”