[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 189: Biển hiệu phòng khám bị đập vỡ



“Anh Minh, không ổn rồi, bảng hiệu của phòng khám bị đập vỡ rồi!”

Ngay khi Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan hoàn thành bài tập buổi sáng và vừa xuống nhà ăn cơm, Dương Hoàng Việt đã gọi điện đến! “Cậu đang nói cái gì vậy?”

Giang Bắc Minh sửng sốt, lớn tiếng hỏi, ngày hôm qua Dương Hoàng Việt nói với anh rằng sau mấy ngày làm theo yêu cầu, bảng hiệu của Ngũ Châm Cư cuối cùng cũng đã hoàn thành vào ngày hôm qua và đã được treo lên.

Chỉ là được che tạm bằng vải đỏ, chờ ngày khai trương là sẽ giật tấm vải đỏ xuống! Không ngờ biển hiệu bị đập vỡ trước khi khai trương? “Chính là bảng hiệu Ngũ Châm Cư vừa treo lên mà em bảo với anh đã bị đập vỡ!”

Dương Hoàng Việt nói với Giang Bắc Minh.

“Cậu có biết là ai làm không?”

Giang Bắc Minh đột nhiên nheo mắt lại, một phòng khám bị người đập nát bảng hiệu, đó là điều rất kiêng ky, càng không nói đến việc cửa hàng còn chưa khai trương.

Vừa mở ra thì tấm biền đã bị đập vỡ, vừa mới sáng ra đã nhận được tin tức này, tâm trạng của Giang Bắc Minh đột nhiên không thoải mái dù đã tập thể dục buổi sáng.

“Là Dương Tư Khôn!”

Dương Hoàng Việt nói với Giang Bắc Minh.

“Dương Tư Khôn?”

Giang Bắc Minh cau mày hỏi.

“Anh ta còn dám đập vỡ bảng hiệu của anh?”

“Lần này anh ta không đến một mình!”

Dương Hoàng Việt nói với Giang Bắc Minh.

“Anh ta còn mang theo một người nữa đến.

Nghe nói chính là tiền bối của anh ta, còn nói đến đề lấy lại phòng khám!”

Em.

Ngay khi giọng nói của Dương Hoàng Việt vừa dứt, giọng nói của Dương Tư Khôn truyền qua điện thoại.

“Giang Bắc Minh, anh không dám tới sao? Nếu là đàn ông thì đừng làm con rùa rụt cổ, nếu có bản lĩnh thì đến đây ngay đi!”

“Dương Hoàng Việt, bảo bọn họ đợi ð đó đi!”

Giang Bắc Minh tức giận nói.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan nhìn Giang Bắc Minh hỏi.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Biển hiệu mà phòng khám vừa treo hôm qua đã bị đập nát”

Giang Bắc Minh tức giận nói, vừa nói vừa bắt đâu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Hả?”

Thầm Thanh Lan sững sỡ.

“Vậy thì cần thận một chút, đừng cãi nhau với người khác, biết không?”

“Ù anh hiểu rồi!”

Giang Bắc Minh đi ra ngoài, lái xe, nhanh chóng đến bệnh viện.

Vào lúc này, một nhóm đông người đã tụ tập ở lối vào của phòng khám, Dương Hoàng Việt và Dương Tư Khôn lúc này đang tranh cãi ầm ï về chuyện gì đó, bên cạnh Dương Tư Khôn có một người có vẻ hơn Dương Tư Khôn cả chục tuổi, tóc bạc trắng.

Một ông già để râu đang ngồi trên „chiếc ghế đan nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay cả khi Dương Tư Khôn và Dương Hoàng Việt tranh cãi bên cạnh có lớn tiếng, ông ta cũng không mảy may để ý.

Ông ta đang giả vờ sao, nghĩ rằng mình bất tử sao.

“Dương Hoàng Việt!”

Giang Bắc Minh hét lên rồi chạy đến chỗ Dương Hoàng Việt và đi đến trước bọn họ với vẻ mặt u ám.

“Anh Minh!”

“Ô, Giang Bắc Minh, anh dám tới sao? Tôi còn tường rằng sau khi biết rằng đàn anh của tôi tới thì anh cũng không dám tới nữa!”

Dương Tư Khôn thấy Giang Bắc Minh đi tới, đột nhiên lạnh lùng nói với Giang Bắc Minh.

Ánh mắt của Giang Bắc Minh lúc này đã nhìn thấy tấm bảng Ngũ Châm Cư lộn xộn trên mặt đất và nhìn thấy một cái rìu, anh lạnh lùng hỏi.

“Ai đã đập vỡ tấm bảng này?”

“Tôi đây!”

Lúc này, ông lão đi theo Dương Tư Khôn đang giả vờ thanh cao chậm rãi mờ mắt ra nhìn Giang Bắc Minh.

“Cậu là Giang Bắc Minh, chính là…”

“Mẹ kiếp…”

Chỉ là lão già vốn là muốn giả vờ ghê gớm và muốn nói với Giang Bắc Minh vài câu, không ngờ Giang Bắc Minh đã trực tiếp xông tới trước mặt ông ta, nhấc chân đá vào chiếc ghế mây ông ta đang ngồi.

Giang Bắc Minh sử dụng linh khí trong cơ thể, cho nên cú đá của anh vừa rồi vô cùng mạnh mẽ, trong phút chốc, chiếc ghế đan bằng mây văng ra từng mảnh, vỡ vụn hoàn toàn! Và ông già kia đã trực tiếp rơi từ chiếc ghế mây xuống đất! Bộ dạng đó trông có vẻ xấu hổ, hoàn toàn khác với vẻ thờ đ trước đó! “Giang Bắc Minh, anh đang làm gì vậy?”

Dương Tư Khôn nhìn chằm chằm vào Giang Bắc Minh và hét lớn.

“Anh dựa vào đâu mà dám đá chiếc ghế đàn anh tôi đang ngồi? Anh có biết tí lịch sự nào không thế?”

“Lịch sự?”

Giang Bắc Minh chế nhạo nói.

“Anh tới đây đập nát bảng hiệu của ông đây.

Mà ông đây còn phải nói chuyện lịch sự với anh sao? Được rồi, anh muốn lịch sự phải không? Được rồi, Dương Tư Khôn, ông đây cho anh biết thế nào là lịch sự!”

“Ha ha ha…”

Khi nghe những lời của Giang Bắc Minh, những người đứng xem xung quanh đều bật cười.

Chẳng đúng sao, đã đến đập biện hiệu của người khác thì người ta đá ghế cho khỏi ngồi.

Điều này không phải bình thường sao? Còn bắt người ta phải lịch sự với mình, đúng là quá to gan rồi phải không? “Anh à, anh không sao chứ?”

Dương Tư Khôn bước tới, đỡ đàn anh khỏi mặt đất, cần thận hỏi.

“Anh không sao”

Đàn anh của Dương Tư Khôn khoát tay với anh ta, sau đó nhìn Giang Bắc Minh và nói: “Giang Bắc Minh, cậu đá vào ghế mây của tôi, tôi không quan tâm.

Dù sao, tôi đến đây hôm nay cũng không phải đề ngồi hòa giải với cậu.

Cậu xem, cậu đã dùng thủ đoạn để lấy phòng khám bệnh của đàn em tôi, còn đập vỡ bảng hiệu mà sư môn tôi truyền lại.

Việc này chúng tôi phải tính toán thế nào đây? “Tôi dùng thủ đoạn xảo trá để cướp phòng khám bệnh của đàn em ông?”

Giang Bắc Minh đột nhiên cười nói.

“Ông hỏi kỹ thằng em của ông đi, làm sao tôi có được phòng khám bệnh này? Bản thân đàn em ông không giỏi về y thuật và y đức, cho nên đã đánh mất phòng khám bệnh này vào tay tôi.

Ngoài ra, theo thỏa thuận cá cược của chúng tôi, không chỉ phòng khám mà biển hiệu đó cũng thuộc về tôi..

Tôi đập đồ của chính mình hình như không liên quan gì đến anh.



“Thật là nực cười!”

Đàn anh của Dương Tư Khôn nói lớn.

“Được thôi, hiện tại coi như đàn em của tôi đã thua và để mất phòng khám, hôm nay nếu muốn so tài với cậu, tôi cũng dùng phòng khám này đề đánh cuộc, nếu cậu thua thì phải trả lại phòng khám cho chúng tôi, cậu dám không?”

Dám không? ”

“Xin lỗi, tôi sẽ không đánh cược với ông!“ Giang Bắc Minh lắc đầu nói.

“Còn ông, bây giờ phải sửa lại biển hiệu rồi treo lên cho tôi!”

“Không đánh cược à?”

Đàn anh của Dương Tư Khôn đột nhiên tức giận, nói: “Giang Bắc Minh, cậu còn là đàn ông sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến việc tôi có phải là đàn ông hay không?”

Giang Bắc Minh nói.

“Trên đời này không có quy tắc, ông muốn cùng ta đánh cược, thì tôi nhất định phải đánh cược cùng ông? Đánh cược hay không là quyền tự do của tôi.

Tôi muốn đồng ý thì đồng ý, không muốn thì tôi sẽ không đồng ý!”

“Tôi có thể hiểu thành thế này, cậu đang sợ hãi sao?”

Đàn anh của Dương Tư Khôn nhìn Giang Bắc Minh hỏi.