[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 238: Người xấu hay bóp méo sự thật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Kiều Hân, chúng ta đi thôi, để chị xem hôm nay chúng ta sẽ có hậu quả gì" Người quản lý không tin, vậy nên cô ta kéo Kiều Hân đi khỏi đó. Cô ta cho rằng Giang Bắc Minh nói những lời ấy cũng chỉ đơn giản là muốn phô trương thanh thế mà thôi.

Lúc nãy, khi người vệ sĩ chưa bước vào, Giang Bắc Minh cứ nói bọn họ không được đi, còn làm ra vẻ rất hung dữ. Thế nhưng khi vệ sĩ đã vào rồi, Giang Bắc Minh không ngăn bọn họ lại nữa, để cho bọn họ đi, chỉ là phải giữ lấy thể diện của mình nên nói mấy câu như là sau khi đi thì phải gánh chịu hậu quả vậy thôi.

Người quản lý tự cho rằng bản thân mình đã lăn lộn trong cái giới này lâu như vậy rồi, bất kể loại người nào cũng đã gặp qua, cô ta cũng gặp rất nhiều người như Giang Bắc Minh rồi, nếu như đi tin câu tự chịu hậu quả của Giang Bắc Minh thì cô ta đúng là một đứa ngốc thật sự. Thế mà, điều cô ta không thể ngờ tới là, lúc này Giang Bắc Minh đã lấy điện thoại ra, gọi ngay một cuộc điện thoại.

"A lô, có phải cô Yến không? Là tôi đây, tôi là Giang Bắc Minh" Giang Bắc Minh nói với người bên kia điện thoại.

"Bắc Minh sao, anh còn gọi tôi là cô Yến làm gì, cử trực tiếp gọi tôi là Kỳ Yến là được rồi." Lục Kỳ Yến ở bên kia điện thoại đang cười nói: "Có phải Kiều Hân đã quay xong quảng cáo của các anh rồi đúng chứ, anh có hài lòng không?"

"Kỳ Yến à, quảng cáo này còn chưa bắt đầu quay nữa" Giang Bắc Minh nói. Thật ra, theo những gì Thẩm Thanh Lan đã nói, lần này coi như là Lục Kỳ Yến đã giúp bọn họ, hơn nữa cũng không phải là lần đầu cô ta giúp đỡ, vậy nên, anh thật sự không muốn gọi điện thoại cho Lục Kỳ Yến để nói những chuyện này. Thế nhưng, Kiều Hân và người quản lý của cô ta quá vô lý, hơn nữa bây giờ họ sắp rời đi rồi, làm cho anh không thể hoàn thành việc quay quảng cáo đúng thời hạn. Giang Bắc Minh cũng không còn cách nào khác đành gọi điện cho Lục Kỳ Yến.

"Cái gì cơ? Vẫn chưa bắt đầu quay sao?" Lục Kỳ Yến nghe thấy vậy thì sửng sốt, nói: "Đang xảy ra chuyện gì vậy? Nếu tính thời gian, hai giờ chiều Kiều Hân đến chỗ các anh để tiến hành quay phim, bây giờ đã là năm giờ hơn rồi, sau một khoảng thời gian dài như vậy mà sao vẫn chưa bắt đầu quay?".

"Cô Hân đến chỗ chúng tôi vào khoảng bốn giờ hai mươi phút, hơn nữa, sau khi cô ấy đến, cô ấy cảm thấy vô cùng không vừa ý với kịch bản của chúng tôi, vậy nên phải quay quảng cáo theo ý kiến của cô ấy, nếu như chúng tôi không nghe theo thì cô ấy không chịu quay. Đương nhiên, bây giờ không phải là vấn đề quay hay không quay nữa, bởi vì bọn họ sắp rời đi rồi, nghe nói một lúc nữa phải tham gia một buổi biểu diễn khác" Giang Bắc Minh nói với Lục Kỳ Yến.

Lúc này, Kiều Hân và người quản lý đều nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Giang Bắc Minh, hai người chỉ hừ lạnh một tiếng.

Bọn họ không thèm tin Giang Bắc Minh lại có thể gọi điện trực tiếp cho Lục Kỳ Yến.

Lục Kỳ Yến là ai cơ chứ? Giang Bắc Minh làm sao có thể có số điện thoại của Lục Kỳ Yến được. Cùng lắm là Giang Bắc Minh có số điện thoại nghiệp vụ của công ty mà thôi.

"Chị Yến ư, sao chị ấy lại gọi cho em vào lúc này, không phải là vừa nãy tên Giang Bắc Minh kia thật sự đã gọi cho chị ấy đấy chứ?" Kiều Hân có hơi cảm thấy căng thẳng, sau khi làm một ngôi sao lớn, cô ta thường đùa giỡn với các nhãn hiệu lớn, không coi ai ra gì, thế nhưng người cô ta sợ nhất vẫn là Lục Kỳ Yến, bởi vì Lục Kỳ Yến là bà chủ của công ty. Từ một vai diễn nhỏ bé, cô ta có thể trở thành một diễn viên hạng nhất như ngày hôm nay đều là nhờ có sự bao bọc và quảng bá của Lục Kỳ Yến, nếu như không có Lục Kỳ Yến thì làm gì có cô ta của bây giờ.

Hơn nữa, cô ta cũng hiểu là, Lục Kỳ Yến có khả năng làm một diễn viên nhỏ bé trở thành một ngôi sao hạng nhất, đương nhiên cũng có khả năng làm một ngôi sao hạng nhất như cô ta trở lại thành một nhân vật nhỏ bé.

Người quản lý khoát tay nói: "Không sao đâu, cứ nghe điện thoại đi, tên Giang Bắc Minh kia không thể nào có số điện thoại của chị Yến được, có lẽ là chị ấy gọi để hỏi thăm tình hình công việc của em thôi, đến lúc đó em cứ đẩy hết trách nhiệm cho bên bọn họ là được."

"Được!" Kiều Hân gật đầu, cô ta ổn định lại tinh thần, lúc này mới nhấc điện thoại lên.

"A lô, chị Lục" Vừa nghe điện thoại, Kiều Hân đã lên tiếng chào.