[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 84: Bí ẩn



“Vị trí này không tệ!”

Giang Bắc Minh nhìn cửa hàng mặt tiền đó, lại nhìn quanh phố một cái, âm thầm gật đầu.

Cửa hàng mặt tiền này vô cùng lớn, diện tích lầu một và lầu hai bốn trăm mét vuông có hơn.

Nếu trang trí lại toàn bộ, đến lúc đó cửa hàng trang sức có thể trực tiếp trở thành một cửa hàng trang sức cỡ lớn rồi! “Vị trí này thật sự không tệ!” Dương Hoàng Việt cũng gật đầu, nói: “Nếu không phải xảy ra những chuyện đó, chỉ sợ cái cửa hàng mặt tiền này sớm đã bị người khác tranh đoạt điên cuồng.

Thành phố Lâm Hải của chúng ta không phải là khu đô thị loại một, không có quá nhiều khu thương mại, chỉ có duy nhất một cái như vậy.

Vì thế, dù làm bất cứ việc làm ăn buôn bán nào, chỉ cần ở trên khu này đều dễ dàng thực hiện!” “Đi thôi, chúng ta vào trong nhìn xem!” Giang Bắc Minh cười gật đầu, sau đó đi vào bên trong cùng với Dương Hoàng Việt.

Bởi vì nguyên nhân những sự việc trước đó, cho nên cửa hàng mặt tiền này không có khoá cửa, muốn vào thì cứ trực tiếp đẩy cửa ra là có thể vào được.

Nơi đây lúc trước là một quán ăn, nhưng vì rất lâu rồi không có ai thuê, cho nên nó vô cùng lộn xôn, hơn nữa còn có mùi mốc nặng nề có thề ngửi thấy.

“Anh Bắc Minh, nói thật, nếu có thề xử lý được những thứ dơ bần kia, thì cửa hàng này sẽ mang đến lợi nhuận vô cùng.” Dương Hoàng Việt vừa đi vào với Giang Bắc Minh vừa nói: “Em đã hỏi chủ của cửa hàng, nếu đồng ý thuê, một tháng phải trả ba mươi lăm triệu đồng.

Đương nhiên, ông ta hy vọng hiện tại có thể bán nó đi với giá mười bảy tỷ năm trăm triệu, nếu có ai đồng ý mua, thậm chí còn có thể bàn bạc giá cả.” Tuy rằng khá tin tưởng vào Giang Bắc Minh, nhưng bởi vì đã xảy ra những chuyện như thế, cho nên lúc đi vào trong lòng Dương Hoàng Việt vẫn có chút sợ hãi! “Mười bảy tỷ năm trăm triệu?” Giang Bắc Minh sửng sốt, hỏi: “Cửa hàng mặt tiền như thế này ông ta đồng ý bán với giá mười bảy tỷ năm trăm triệu ư?” Phải biết rằng, tuy thành phố Lâm Hải không phải khu đô thị loại một, nhưng nó tuyệt đối có thể được gọi là thành phố loại hai.

Mặt khác, nơi đây là khu thương mại duy nhất ở thành phố Lâm Hài, cửa hàng mặt tiền này đủ lớn, nếu tính theo đúng giá thị trường ít nhất cũng phải bảy mươi tỷ hoặc cũng có thề lên tới một trăm bốn mươi tỷ! Không ngờ chủ của nơi này chỉ ra giá mười bảy tỷ năm trăm triệu! Cái giá này thật sự làm cho Giang Bắc Minh động lòng.

Thay vì trả ba mươi lăm triệu đề thuê hàng tháng, chỉ bằng trực tiếp cầm mười bảy tỷ năm trăm triệu mua về.

Sau đó cửa hàng mặt tiền này liền thuộc về chính mình! Như thế khi bắt đầu buôn bán, vậy sẽ có được sự bảo vệ nhiều hơn.

Dương Hoàng Việt cười, nói: “Ông ta có đồng ý bán hay không không phải là vấn đề, mà mấu chốt là người khác có đồng ý mua hay không.

Cái giá mười bảy tỷ năm trăm triệu mà ông ta đề ra là tương đối cao, cho dù bây giờ tặng không cũng chưa chắc có người chịu mua.

Tuy rằng ai cũng muốn kiếm cái lợi cho mình, nhưng lợi ích như thế nào cũng không quan trọng bằng tính mạng của bản thân!” “Điều này cũng đúng!” Giang Bắc Minh gật đầu.

Nếu không phải bởi vì những chuyện đó, đoán chừng có đánh chết chủ nhà cũng không bán.

Lúc nói đến lời này, Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt đã đi đến lầu hai của cửa hàng mặt tiền.

Lầu hai bị phân cách thành hai bộ phận riêng biệt, nơi lớn hơn một chút vẫn là nơi dùng cơm của quán ăn, mà bộ phận nhỏ hơn lại trở thành khu vực làm công! Xem xét tỉ mỉ toàn bộ cửa hàng mặt tiền, Giang Bắc Minh vẫn cảm thấy cửa hàng này thích hợp nhất.

Giá rẻ, vị trí vô cùng tiện lợi, mờ cửa hàng trang sức ở nơi này không gì có thề tốt hơn! Chỉ là cái thứ được gọi là dơ bần kia, Giang Bắc Minh nhìn trái nhìn phải vài lần vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì dơ bần cả.

Nếu không có thứ ma quái nào, vậy tại sao cửa hàng mặt tiền này lại nảy sinh những sự việc lung tung rối loạn đó chứ? “Hà?” Ngay lúc này, bất chợt Giang Bắc Minh nhìn vào bên trong toilet ở khu làm công trên lầu hai.

Sờ dĩ toilet hấp dẫn ánh mắt của Giang Bắc Minh, bởi vì anh có thể cảm nhận được một dòng khí lạnh lẽo âm u không ngừng bay ra từ bên trong.

Nếu có người đứng đối diện cửa nhà vệ sinh, thậm chí có thể cảm nhận được hơi lạnh lẽo.

“Tôi đi toilet một cái.” Giang Bắc Minh nói với Dương Hoàng Việt một tiếng, sau đó đi vào bên trong toilet.

Sau khi vào toilet, Giang Bắc Minh càng cảm nhận rõ ràng cái thứ cảm giác âm u đó.

Nhiệt độ bên ngoài khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu độ, nhưng bên trong toilet lúc này Giang Bắc Minh lạnh đến nỗi chỉ muốn mặc thêm một cái áo khoác! Thật sự là chuyện lạ.

Mặc dù toilet tương đối hẻo lánh, ánh nắng mặt trời không thể chiếu vào, nhiệt độ thấp hơn so với những nơi khác, nhưng cũng không thấp đến mức như vậy chứ? Dựa theo cảm giác của Giang Bắc Minh, nhiệt độ này cũng phải thấp hơn bình thường ít nhất sáu đội! “Chẳng lẽ cái thứ ma quái đó ở bên trong toilet hay sao?” Nghĩ đến đây Giang Bắc Minh bắt đầu cần thận tìm kiếm bên trong toilet.

Lúc nhìn vào vách tường phía sau bồn cầu, rốt cuộc Giang Bắc Minh cũng phát hiện một số đồ vật không bình thường.

Ở vách tường phía sau bồn cầu, thế nhưng gạch men sứ trắng lại hơi chuyển sang màu đen.

Hơn nữa, Giang Bắc Minh còn có thề nhìn thấy được có một luồng khí đen không ngừng bay ra từ phía sau mấy tấm gạch men màu đen.

Lúc tiếp cận luồng khí đen, Giang Bắc Minh lại cảm nhận được dòng khí lạnh lẽo đó một lần nữa! Không thề nghi ngờ! Hơi lạnh bên trong toilet cùng với chuyện ma quái ð cửa hàng mặt tiền này hẳn là phát ra từ nơi đây! Chỉ là có hơi đáng tiếc, hiện giờ Giang Bắc Minh còn chưa tiến vào giai đoạn tu luyện cố thể kỳ.

Nếu đã tiến vào cố thể kỳ, anh liền có thề lợi dụng công pháp đề luyện đôi mắt mình thành mắt xuyên thấu.

Sau khi luyện thành mắt xuyên thấu, Giang Bắc Minh có thể vừa nhìn đã biết bên trong gạch men đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Mà hiện tại, anh chỉ có thể suy đoán.

“Dương Hoàng Việt”

Đi ra khỏi toilet, Giang Bắc Minh gọi Dương Hoàng Việt một tiếng rồi nói: “Vừa rồi hình như tôi thấy có mấy cây dao chặt xương sắc bén trong phòng bếp, cậu giúp tôi lấy nó lên đây, tôi cần dùng”

“Được”

Dương Hoàng Việt gật đầu một cái, sau đó lấy dao chặt xương ở lầu một lên.

Cậu ta không hiều, hỏi: “Anh Bắc Minh, anh muốn chơi trò gì thế?”

Giang Bắc Minh cười thần bí, nói: “Không phải cậu luôn cảm thấy cửa hàng mặt tiền này rất ma quái hay sao? Hiện tại, tôi sẽ… Mà thôi, cậu gọi điện thoại cho chủ nhà trước đi, rồi nói tôi đồng ý mua cửa hàng mặt tiền này!”

Vốn dĩ Giang Bắc Minh tính trực tiếp mờ tấm gạch men sứ đó ra rồi nhìn xem rốt cuộc là thứ gì ở bên trong, sau đó trừ khử thứ đó.

Thế là cửa hàng mặt tiền này không còn chuyện gì nữa.

Nhưng nghĩ đến bản thân muốn mua lại nơi này, cho nên tạm thời anh không vạch trần điều bí ẩn đó, cứ dùng giá thấp mua lại nơi này rồi nói sau.