[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 85: Phá giải bí mật



“Cậu Bắc Minh, cậu muốn mua thật chứ?” Dương Hoàng Việt nhìn về phía Giang Bắc Minh hỏi.

“Ù“” Giang Bắc Minh cười cười gật đầu nói.

“Vậy thì tôi sẽ gọi cho chủ nhà.” Dương Hoàng Việt gật đầu nói, Dù sao việc kinh doanh quán bar của mình cũng là do Giang Bắc Minh giúp đỡ, hơn nữa chuyện lúc nãy Giang Bắc Minh mới nói được một nửa, mặc dù không nói tiếp nhưng Dương Hoàng Việt tin rằng Giang bắc Minh đã có phương pháp giải quyết.

Gọi điện thoại cho chủ nhà xong Dương Hoàng Việt quay sang nói với Giang Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, tôi vừa mới gọi cho chủ nhà nói rằng cậu muốn mua ngôi nhà này, chủ nhà có vẻ rất mừng rỡ, tôi nghĩ không đến mười bảy tỷ rưỡi đâu, chắc cũng chỉ bảy tỷ đến mười tỷ là có thể mua được rồi.” “Không sai.” Giang Bắc minh cũng gật đầu nói.

Tuy rằng giải quyết một chút rắc rối gì đó đối với mình cũng không phải là việc khó, nhưng mà làm người thì ai cũng ích kỷ, ai lại không hy vọng mình có thể tiết kiệm được chút tiền cơ chứ? Khoảng nửa tiếng sau, ông chủ của cửa hàng đã đến.

Ông chủ là một trung niên khoảng năm mươi tuổi, bụng phệ, hói đầu.

“Ông chủ, các cậu tính mua lại cửa hàng này thật sao?” Ông chủ của hàng nhìn Giang Bắc Minh một cái, đưa tay ra bắt tay chào hỏi Giang Bắc Minh.

“Đúng vậy, tôi muốn mua cửa hàng này.” Giang Bắc Minh cười nói.

“Ông chủ, cậu muốn mua tôi không ngăn cản, nhưng mà tôi phải nói trước, không biết các cậu đã nghe qua chuyện đã xảy ra ở trước cửa hàng của tôi hay không? Mặc dù tôi cũng muốn có tiền nhưng mà làm người không thể vứt bỏ đi lương tâm của mình.

Cho nên trước khi các cậu mua về tôi muốn nói một chút, các cậu mua về nếu nó bị hủy ở trong tay các cậu cũng không tốt lắm, đúng không?” “Vậy đi!” Ông chủ nói một câu như vậy làm cho ấn tượng của Giang Bắc Minh đối với ông ta tốt hơn nhiều, bây giờ ở thời đại này mà còn có người tốt như vậy quả thật là hiếm có.

“Nhưng mà ông chủ, chuyện trước đây của cửa hàng tôi đã nghe qua rồi, nói thật với ông tôi cũng có học một chút thuật phong thủy, cho nên những chuyện này đối với tôi cũng không khó giải quyết lắm.” “Ô, những điều này cậu đã biết mà vẫn muốn mua vậy thì cậu cứ mua đi.” Ông chủ gật đầu rồi nói: “Như thế này, mười bảy tỷ rưỡi thì không nói, chúng ta nhường một bước, mười lăm tỷ cậu thấy có được không?” “Không thành vấn đề.” Giang Bắc Minh không cần suy nghĩ đã đồng ý, tuy rằng so với giá mà anh đã tính toán còn cao hơn một chút nhưng Giang Bác Minh cũng có thể chịu được.

“Được!” Ông chủ cũng là một người dễ gần, nói: “Cậu muốn làm gì thì cứ làm, nhưng chuyện sang tên chuyển nhượng thì vẫn phải chờ một hai ngày nữa mới xong được, còn một số thủ tục nữa nhưng nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể ký trước một cái hợp đồng.” “Vậy chúng ta đi ký trước một cái hợp đồng đi.” Giang Bắc Minh gật đầu.

Đến giữa trưa, Giang Bắc Minh với ông chủ đã ký hợp đồng xong, cửa hàng này bán cho Giang bắc Minh với giá mười lăm tỷ, sau hai ngày sẽ hoàn thiện thủ tục giấy tờ sang tên cho Giang Bắc Minh.

“Cậu Bắc Minh.” Ông chủ đưa tay ra bắt tay với Giang Bắc Minh nói: “Cậu Bắc Minh, chúc cậu làm ăn phát đạt.” “Cảm ơn ông chủ.” Sau khi ông chủ rời đi Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt đi đến nhà vệ sinh.

“Anh Bắc Minh, anh nói thứ gì đó ở trong nhà vệ sinh này sao?” Dương Hoàng Việt cầm thanh đao làm bằng xương đi vào nhà vệ sinh hỏi.

“Đúng vậy.” Giang Bắc Minh gật đầu nói.

Sau khi đi vào nhà vệ sinh Giang Bắc Minh cầm thanh đao bằng xương chém xuống bồn cầu sứ.

Thanh đao làm bằng xương này rất dày, hơn nữa dùng rất tốn sức.

May mà Giang Bắc Minh có sức lực lớn cho nên một đao chém xuống đã làm vỡ bồn cầu bằng gạch sứ.

“Ôi trời.” Sau khi bồn cầu bị chém vỡ, Dương Hoàng Việt mờ to hai mắt kêu lên: “Anh Bắc Minh, đây có cái gì này.

Ánh mắt Giang Bắc Minh tỏ vẻ nghiêm trọng, Dương Hoàng Việt nhìn thấy đồ vật này nọ nhưng Giang Bắc Minh cũng đã thấy rõ đó là vật gì.

Là một cái xác! Không phải là xác của người lớn mà là của một đứa trẻ con.

Chính xác hơn là đứa trẻ con vừa được sinh ra.

Lúc đầu Giang Bắc Minh cứ nghĩ đây là một cái gì đó bị ám, ví dụ như một vật chôn cùng hay một ít pháp thuật tăng thêm oán khí.

Nhưng anh không thề ngờ được lại là thi thể của một đứa trẻ con mới sinh.

Phía trước có một làn khí lạnh tỏa ra, chính là thứ mà người ta gọi là oán khí.

Một đứa trẻ con mới sinh ra bị người ta bỏ vào túi ép plastic giấu vào bên trong ngăn của bồn cầu, thảo nào oán khí lại nặng như vậy.

Oán khí quá nặng nên mọi người làm việc ở đây cũng rất dễ bị nhiễm oán khí, mà một khi đã nhiễm oán khí thì cơ thể sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng có người nhiễm oán khí quá nặng mà mất mạng.

Khó trách, những người thuê căn nhà này nếu không chết cũng bị tai nạn giao thông trở thành người thực vật.

“Dương Hoàng Việt, mau gọi điện thoại báo cảnh sát.” Giang bắc Minh tức giận nói, xác của đứa trẻ con này ở đây chắc chắn có chuyện không bình thường.

Có thể là sinh xong đứa trẻ này thì không muốn nuôi nấng nên giết chết đứa trẻ, lại sợ bị phát hiện nên đem xác đứa trẻ giấu ở nơi này.

Đối với người như thế Giang Bắc Minh cực kỳ giận dữ, có thề nhẫn tâm giết chết đứa trẻ như vậy thì ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Cho dù không muốn nuôi nấng thì đem đứa trẻ này đề ở cô nhi viện hay bỏ nó ð ven đường còn có nhà hảo tâm nào đó nhận làm con nuôi, ít nhất cũng không lấy đi sinh mệnh của đứa trẻ này.

Hoặc nói cách khác, nếu như giết đứa trẻ này thì ít nhất cũng chôn cất nó tử tế, sao lại giấu nó ở chỗ này? Phải biết rằng nếu đem đứa trẻ này giấu đi, chẳng khác nào giam cầm linh hồn nó, làm cho đứa trẻ này không thể vào luân hồi.

Nếu bị giam cầm quá lâu còn có thề làm cho đứa bé này trọn đời không được siêu sinh.

“Được.” Dương Hoàng Việt không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Sau đó Giang Bắc Minh nói với Dương Hoàng Việt.

“Đi mua cho tôi những thứ này, giấy vàng, mực đỏ, bút lông với một số đồ vật khác nữa.

Tôi sẽ nhắn tin qua cho cậu, nhớ là phải mua những thứ này không thiếu cái nào, tôi còn có việc quan trọng cần dùng đến.” “Được rồi, anh Bắc Minh, yên tâm đi.” Dương Hoàng Việt gật đầu.