[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 98: Rác rười



“Từ khi nào thầy Tôn Thanh Tùng lại điêu khắc ra một tác phầm kém cỏi thế này?” Giang Bắc Minh cười nhạt, anh tiến lên nhận lấy sợi dây chuyền ngọc bích từ tay Đặng Vũ Thành nhìn một chút, sau đó cười nói.

Bởi vì, anh đã từng xem qua tác phẩm của thầy Tôn Thanh Tùng.

Thế nên, chỉ cần nhìn một cái là biết, miếng ngọc trong tay Đặng Vũ Thành này, tuyệt đối không phải do thầy Tôn Thanh Tùng làm ra! Tác phẩm của thầy Tôn Thanh Tùng không thể như thế kém cỏi như “Thanh Lan, lần này anh về nước là để tìm em.” Đặng Vũ Thành đứng trước mặt Thẩm Thanh Lan, khẽ mỉm cười nói: “Từ lúc em bỏ anh mà đi, không có giây phút nào anh không nhớ đến em.

Biết bao nhiêu ngày đêm, anh trằn trọc tr mình không ngủ được.

Chỉ cần vừa nhắm lại, trong đầu của anh lại hiện lên hình bóng của em… Thế nên, lần này, sau khi về nước, anh không thể chờ đợi thêm được nữa, lập tức đến tìm em.

Anh hi vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội.

Đề anh có thể chăm sóc em, che chờ em, thương yêu em suốt quãng đời còn lại sau này.” Nói xong Đặng Vũ Thành quỳ một Giang Bắc Minh khẽ mỉm cười, nhìn Đặng Vũ Thành, nói: “Anh nói anh muốn tặng quà cho vợ tôi, tôi cũng không phản đối.

Thế nhưng, ít nhất cũng phải tặng món quà cho ra dáng chứ? Tặng cô ấy một vật rười như thế, bản thân anh cũng không cảm thấy ngại mà đưa ra sao? Lại còn dám nói là tác phẩm của thầy Tôn Thanh Tùng.

Anh tự hỏi lại lương tâm của anh một chút xem, cái vật như vậy thực sự đúng là tác phẩm của thầy Tôn Thanh Tùng sao?” “Tại sao không phải?” Đặng Vũ Thành lập tức phản bác: “Tôi đây chuyên đi nghiên cứu, tìm tòi các tác phẩm điêu khắc của thầy Tôn Thanh Tùng.

Mặt trên của miếng ngọc bích này, còn có chữ ký của thầy Tôn Thanh Tùng nữa đấy! Trước hết không nói đến lễ vật này của tôi đến từ đâu nữa.

Cậu đây thì sao? Cậu có tư cách gì đứng đây nói tôi? Nói sao cũng chỉ là một oắt con vô dụng, cả ngày chỉ biết tìm Thẩm Thanh Lan đòi tiền.

Sống không khác gì ký sinh trùng ăn bám nhà họ Thẩm.

Cậu nhìn lại xem cậu là cái thứ gì chứ? Để Thanh Lan đi theo người đàn ông như cậu, chính cậu không cảm thấy là cậu làm lỡ Thanh Lan sao?” Giang Bắc Minh khẽ mỉm cười, lấy từ trong túi ra cái kia một sợi dây chuyền ngọc bích hình bách hợp đưa cho Thầm Thanh Lan, nói: “Vốn định đợi đến hôm kỷ niệm một năm kết hôn mới đưa cho em.

Xem ra, hôm nay phải đưa sớm rồi!” “Trời ơi, ngọc bích loại đế vương!” “Mấy người nhìn xem cái chạm trồ kia đi.

Đẹp biết bao, tỉnh xảo biết bao.

Vừa nhìn đã biết là tác phẩm nghệ thuật từ tay của bậc thầy điêu khắc.

Người bình thường sao có thể làm ra một vật đẹp đẽ như thế!” “Vừa nấy tôi còn cảm thấy cái sợi dây chuyền ngọc bích kia rất đẹp.

Thế nhưng sau khi thấy sợi dây chuyền ngọc bích đế vương này, mới phát hiện ra, cái loại ngọc bích tầm thường kia quả thực chính là rác rười!” “Chỉ tính riêng hoa văn chạm trồ này thôi, ít nhất cũng có giá trị sáu, bảy tỷ.

Lại thêm cái loại ngọc bích xanh đắt giá thế kia, đoán chừng chí ít cũng lên đến hai mươi bảy hai mươi tám tỷ!” Thầm Thanh Lan ngạc nhiên nhìn về phía Giang Bắc Minh, hỏi: “Anh lấy cái này từ đâu ra thế?” “Thích không?” Giang Bắc Minh nhàn nhạt cười hỏi.

“Thích” Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhận lấy sợi dây chuyền từ tay Giang Bắc Minh.

Cái cảm giác trắng mịn, chạm trồ tỉnh xảo kia, lúc cầm miếng ngọc vào trong tay càng thêm rõ ràng.

Cảm giác ấy khiến cho Thẩm Thanh Lan càng thêm yêu thích không nỡ buông tay.

Nhất là khi nhìn thấy bốn chữ ‘Tinh khiết như lan’ đằng sau miếng ngọc, trái tim Thẩm Thanh Lan đột nhiên đập rộn ràng.

Chỉ trong phút chốc cô như cảm nhận được hạnh phúc lấp kín cả người mình.

Đương nhiên niềm hạnh phúc ấy không phải là do Giang Bắc Minh đưa cho cô một món đồ có giá trị tốt như thế, mà là do cô nhìn ra được Giang Bắc Minh đã thay đổi nên mới thấy hạnh phúc.

Giang Bắc Minh trước kia đúng là một thằng oắt con vô dụng, thế nhưng bây giờ không giống thế.

Giang Bắc Minh không chỉ bắt đầu càng ngày càng có tiền đồ, mà còn có tâm biết chuẩn bị quà cho cô nữa.

Quan trọng nhất là, hôm nay trước mặt Đặng Vũ Thành, anh còn mạnh mẽ đánh thẳng vào cái mặt cái bản mặt của gã đạo giả này.

Điều này khiến cho lòng cô cảm thấy vô cùng hả giận! Đó mới là nguyên nhân khiến cô cảm nhận được niềm hạnh phúc thực sự Đặng Vũ Thành nhìn thấy Giang Bắc Minh đưa sợi dây chuyền ngọc bích cho Thẩm Thanh Lan, cũng thấy cô nhận lấy nó.

Anh ta còn thấy trên mặt Thầm Thanh Lan lộ ra dáng vẻ hạnh phúc vốn thuộc về mình.

Ánh mắt anh ta lạnh lẽo, nói: “Đồ vật mà một thằng oắt con vô dụng đưa có thể có giá trị gì cơ chứ? Chỉ sợ, ngay cả số lẻ của sợi dây chuyền này của tôi cũng không sánh nồi!” “Cho dù anh ấy có đưa cho tôi một sợi dây chuyền giá ba chục nghìn đồng, tôi cũng cảm thấy hài lòng.” Thầm Thanh Lan nhìn về phía Đặng Vũ Thành, không cam lòng yếu thế nói lại.

Giang Bắc Minh thản nhiên cười cười, lấy ra di động từ trong túi ra, gọi một cuộc gọi video cho ai đó.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện khuôn mặt và giọng cười sang sảng của thầy Tôn Thanh Tùng: “Ha ha, người anh em Bắc Minh, nghĩ gì mà lại gọi video cho tôi thế này?” “Thầy Tôn, tôi có một chuyện muốn nhờ thầy xác nhận lại một chút.

Ở chỗ này của tôi, có một người đàn ông tên là Đặng Vũ Thành, trong tay anh ta cũng có một sợi dây chuyền ngọc bích tương tự như sợi dây chuyền ngọc bích bách hợp của tôi.

Anh ta nói là ông điêu khắc, có đúng thế không?” Giang Bắc Minh dò hỏi.

“Không phải!” Tôn Thanh Tùng phủ nhận không chút suy nghĩ, ông ta lập tức nói: “Đúng là cậu ta có đi tìm tôi, muốn tôi hỗ trợ điêu khắc.

Thế nhưng, cái miếng ngọc bích mà cậu ta đưa đến chỗ tôi kia ấy mà, nhìn qua thì có cảm giác đúng là ngọc bích.

Thế nhưng, tôi vừa nhìn là biết nó là một miếng ngọc giả.

Ö nước ngoài, ngọc bích giả như thế có rất nhiều.

Tùy tiện bỏ ra vài triệu, là có thể mua được cả một đống lớn! Lúc đó tôi vừa nhìn thấy miếng ngọc kia là giả, lại thêm chuyện bận giúp cậu điêu khắc, thế nên, tôi đã từ chối cậu ta.

Sau đó, tôi nghe được người khác nói, cậu ta đã tìm một nhà điêu khắc giúp cậu điêu khắc miếng ngọc đó.

Chẳng qua là cái người điêu khắc ấy cũng không phải người nổi danh cho lắm.

Người đó còn nói lúc đó đã thu của cậu ta bảy triệu phí gia công gì đó thôi!” “Ô, ra là vậy, tôi biết rồi.” Ánh mắt Giang Bắc Minh liếc mắt nhìn về phía Đặng Vũ Thành lúc này sắc mặt đã âm trầm tới cực điểm, sau đó cười trả lời thầy Tôn Thanh Tùng sư một tiếng.

“Đúng rồi, người anh em Bắc Minh này.” Tôn Thanh Tùng đột nhiên nói thêm: “Nếu như cậu còn có miếng ngọc bích nào tốt, nhất định phải nhớ tìm đến tôi điêu khắc giúp đấy nhé.

Cái miếng ngọc bích đế vương cậu đưa tới lần này, làm tôi ấn tượng lắm đấy, ha ha ha…” “Được, thầy Tôn.

Lần sau, nếu có miếng ngọc nào tốt, nhất định tôi sẽ mang tới cho thầy!” Giang Bắc Minh cũng cười ha ha đồng ý, sau đó, liền tắt cuộc gọi video.

Sau đó, Giang Bắc Minh nhìn về phía Đặng Vũ Thành, nói: “Ta nói anh Đặng Vũ Thành này! Không biết bây giờ, anh còn có mặt mũi nói cái vật mà thằng oắt con vô dụng là tôi đưa không bằng cả số lẻ so với vật của anh nữa hay không?” “Ôi trời, làm màu cả nửa ngày trời hóa ra lại đưa hàng giả cho con nhà người ta.

Đúng là đáng khinh quá mà!” “Còn nói là mời thầy Tôn Thanh Tùng hỗ trợ điêu khắc cơ đấy.

Không nghĩ tới hóa ra lại chỉ là một khối ngọc bỏ ra mấy triệu tìm người không đâu làm.

Điêu thật đấy!” “Nhìn dáng dấp anh ta thế kia, ai mà nghĩ ra được lại là kẻ chuyên môn giờ trò bịp bợm sự.

Chẳng trách người đẹp này không nhìn nổi anh ta! Xem ra, cô ấy mới là người sáng suốt, thức thời!” “Chính tôi cũng không nhìn nổi cái loại rác rười này.

Đúng là khiến người ta cảm thấy xấu hồ thay!” “Đi đi, bây giờ ông đây chỉ hận không thề xông lên đánh cho mày một trân!”