[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 99: Thành viên của Hiệp hội Y khoa Quốc Tế



Nghe quần chúng vây xem xung quanh nói vậy, Đặng Vũ Thành lập tức có cảm giác không còn chút mặt mũi nào tiếp tục ở đó nữa.

Anh ta trừng mắt nhìn Giang Bắc Minh một cái, sau đó, quay người về phía Thầm Thanh Lan nói với cô.

“Thầm Thanh Lan, lựa chọn cậu ta, em nhất định sẽ hối hận!” Đặng Vũ Thành tiếp tục nói: “Em biết không? Bây giờ anh đã là thành viên của Hiệp hội Y khoa Quốc Tế.

Trong tương lai khả năng phát triển của anh sẽ rất lớn.

Tuy rằng nhà họ Thẩm các em rất hùng mạnh.

Thế nhưng, so với anh trong tương lai, cũng chỉ là một con kiến cỏ nhỏ mà thôi.” Vừa nói Đặng Vũ Thành lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Thẩm Thanh Lan và bảo: “Chính em tự mình suy nghĩ cho thật kỹ đi.

Lúc nào nghĩ thông suốt rồi thì tới tìm anh!” Nói xong, Đặng Vũ Thành nổi giận đùng đùng rời đi.

“Chờ một chút!” Đúng lúc này, có một người phụ nữ sốt ruột, hốt hoảng chạy đến ngăn cản động tác của Đặng Vũ Thành: “Cậu vừa nói, cậu là bác sĩ đúng không? Vậy cậu nhanh nhanh qua đó nhìn giúp chồng tôi một chút, đột nhiên ông ấy lại té xỉu!” “Cút!” Đặng Vũ Thành nhìn về phía người phụ nữ này tức giận quát.

“Bác sĩ, tôi cầu xin cậu.

Cậu qua đó xem giúp chồng tôi một chút đi.

Ông ấy té xỉu, hô hấp cũng khó khăn.

Tôi vừa gọi điện thoại cấp cứu, thế nhưng giờ này đúng giờ cao điềm, chỗ nào cũng bị tắc đường, xe cứu thương không tới nhanh được.” Phụ nữ lập tức quỳ xuống trước mặt Đặng Vũ Thành, vội vàng nói: “Nếu như đợi đến lúc xe cứu thương tới được đây, chỉ sợ chồng tôi sẽ gặp nguy hiểm mất.

Bác sĩ, cầu xin cậu đó!” “Tôi đã bảo bà cút đi rồi cơ mà!” Đặng Vũ Thành tức giận quát, bởi vì chuyện ban nãy làm anh ta không còn tý mặt mũi nào, thế nên lúc này lửa giận trong lòng anh ta lớn vô cùng: “Bây giờ ông đây không muốn khám bệnh cho ai hết.

Hơn nữa ông đây là thành viên của Hiệp hội Y khoa Quốc Tế, không phải cái loại bác sĩ tùy tiện khám cho người ta kia.

Bảo tôi khám bệnh cho chồng bà, bà nghĩ bà mời nổi không!” Nói xong, Đặng Vũ Thành cứ thế đưa tay ra, đẩy người phụ nữ trung niên trước mặt mình ngã ra đất.

Sau đó, anh ta xoay người lập tức rời đi.

“Chồng cô ở đâu ạ? Bây giờ cháu qua đó xem giúp cô.” Lúc này Giang Bắc Minh nhanh chóng chạy tới nói với phụ nữ trung niên.

“Cậu cũng là bác sĩ sao?” Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Giang Bắc Minh, như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội vàng hỏi.

“Vâng, cháu là bác sĩ trung y.

Bây giờ cô dẫn cháu qua đó xem chồng cô một chút đi.” Giang Bắc Minh nói.

“Được được được, chồng tôi ở bên đó.

Cậu mau mau tới xem giúp tôi một chút.

Cảm ơn cậu!” Người phụ nữ trung niên vội vàng nhìn về phía Giang Bắc Minh nói cảm ơn.

Sau đó, bà nhanh chóng dẫn Giang Bắc Minh đi về phía chồng mình! Đặng Vũ Thành vốn chuẩn bị rời đi, lúc nghe thấy Giang Bắc Minh cũng là bác sĩ, anh ta hơi nhướng mày nghĩ “Cái tên oắt con vô dụng này mà cũng là bác sĩ? Lại còn là một tên bác sĩ trung y?”

Khóe miệng của anh ta lập tức nở nụ cười, quyết định không đi nữa, mà qua đó nhìn một chút.

Nhìn xem cái tên bác sĩ trung y Giang Bắc Minh kia, rốt cục làm cách nào cứu được người ta.

Vừa khéo, chính anh ta cũng có thể bày ra y thuật của bản thân ở trước mặt Thẩm Thanh Lan.

Ban nãy Giang Bắc Minh dùng ngọc bích làm cho anh ta mất mặt.

Bây giờ, anh ta sẽ dùng y thuật của bản thân, đem Giang Bắc Minh đạp dưới chân! “Thẩm Thanh Lan, ông đây sẽ cho em biết, ông đây, tuyệt đối mạnh hơn so với cái thằng chồng oắt con vô dụng kia của em nhiều!” Người phụ nữ trung niên và chồng của bà ấy đều không phải là người sống trong khu biệt thự này.

Họ là công nhân trang trí đến làm thuê cho một hộ gia đình ở đây.

Lúc này trời cũng đã tối, hai vợ chồng bà đều được tan làm, mới quyết định đi hóng gió tiện thể nghỉ ngơi một chút trước khi về nhà.

Thế nhưng không ai ngờ đến chuyện, lúc hai vợ chồng bà đang ngồi ð ven đường tán gẫu, chồng bà đột nhiên ngã xuống đất.

Sắc mặt ông ấy trắng bệch, có triệu chứng khó thờ.

Trên mặt ông tràn ngập vẻ thống khổ, đau đớn! Giang Bắc Minh ngồi xổm người xuống, kiểm tra thân thể người đàn ông này một chút, sau đó quay qua nói với người phụ nữ trung niên rằng: “Chồng cô có triệu chứng của bệnh nhồi máu cơ tim.

Mau mau đỡ ông ấy nằm thẳng xuống, để cháu sơ cứu cho ông ấy!” “Ôi chà, bây giờ bác sĩ trung y đều giỏi giang như vậy cơ à? Không cần kiểm tra, không cần thăm hỏi, đã có thể chần đoán được bệnh tình của người ta, giỏi quá nhỉ!” Đúng lúc này, Đặng Vũ Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Đây chắc chẳng gọi là bác sĩ trung y nữa rồi mà phải gọi là thần tiên ấy chứ?” “Cút!” Một người trong số quần chúng vây xem lớn tiếng quát anh ta: “Ban nãy người ta cầu xin mày chữa bệnh cho chồng người ta, mày không chữa, còn đuổi người ta đi.

Bây giờ có người khác ra tay chữa bệnh giúp bọn họ, mày lại ra đây nói cái quái gì?” “Còn nói thêm mấy lời linh tỉnh nữa, có tin chúng tao sẽ đánh cho mày một trận không!” Nhìn mọi người xung quanh tức giận nạt nộ, Đặng Vũ Thành lập tức rụt cổ, có chút sợ sệt.

Dù sao thì người ở xung quanh đây cũng không ít.

Nếu họ thật sự ra tay đánh hội đồng, anh ta cũng chạy không thoát! Thế nhưng, Đặng Vũ Thành vẫn lớn gan cố nói: “Tôi có chữa hay không là chuyện của tôi.

Thế nhưng, tôi chỉ có điều này muốn nói cho mọi người ð đây biết, không nên bị cái tên tự nhận là bác sĩ trung y này lừa.

Tôi hỏi mấy người một câu.

Mấy người đã từng nghe nói, có ai vừa mới nhìn người bệnh một cái là có thể nhìn ra người ta mắc phải bệnh gì hay chưa? Ngay cả tôi đây đã làm ở Hiệp hội Y khoa Quốc Tế, từng gặp không ít thần y cũng chưa từng nghe nói có người có y thuật cao siêu như thế!” “Chuyện này...” Nghe Đặng Vũ Thành nói như thế, một vài người cũng có chút do dự.

Sự thực đúng là Giang Bắc Minh chỉ ngồi xổm người xuống tùy tiện kiểm tra hai lần, đã lập tức đưa ra kết luận, nói đối phương có triệu chứng của bệnh nhồi máu cơ tim.

Chuyện này có phải cũng hơi không đáng tin cho lắm? Phải biết rằng, khi đưa bệnh nhân đến bệnh viện, ít nhất bệnh viện cũng phải kiểm tra qua lại đôi lần, mới có thể xác định được bệnh trang là gì, đúng không? “Vậy cậu mau qua đó nhìn xem ông ấy thế nào đi.” Có người nhanh chóng nói với Đặng Vũ Thành: “Dù sao cũng là một mạng người mài!” “Không phải tôi không muốn xem, mà là, loại bệnh này, chúng ta nhất định phải làm rất nhiều loại kiểm tra mới có thể xác định được.” Đặng Vũ Thành nói rằng: “Dù sao thì chúng tôi cũng phải xác định đúng bệnh mới hốt thuốc được, không thể lỗ mãng tùy tiện trị liệu cho người ta.

Chẳng may vì tùy tiện chữa trị lại làm lỡ bệnh tình, hoặc là phương pháp điều trị sai, dẫn đến bệnh tình của người bệnh càng thêm nặng thì phải làm sao bây giờ? Chúng tôi làm bác sĩ, việc có thể làm là hết sức chăm chú nghiêm cần trong mọi hành vi khám chữa bệnh.

Không giống ai kia, qua loa đại khái khám cho người ta rồi đưa ra kết luận lung tung!” “Tôi tin tường cậu ấy!” Đúng lúc này, người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói: “Chồng tôi đúng là có tiền sử mắc bệnh nhồi máu cơ tim.

Trước đây ông ấy cũng đã từng phát bệnh một lần.

Triệu chứng của lần ấy với lần này gần giống nhau!” “Hơn nữa, coi như là cậu bé này chẩn đoán sai bệnh đi chăng nữa, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Dù sao thì cũng chỉ có mình cậu ấy đồng ý ra tay cứu giúp.

Không hề giống cậu.

Không thèm đề ý đến bệnh nhân, thấy chết mà không cứu.

Người như cậu, chức danh có cao vọng trọng đến đâu, cũng chỉ xứng gắn cái mác rác rười thôi!” Người phụ nữ trung niên nhìn thằng về phía Đặng Vũ Thành lớn tiếng mắng mỏ.

“Hừ!” Đặng Vũ Thành cũng chỉ dám hừ lạnh một tiếng.

Lúc này Giang Bắc Minh đã lấy kim châm luôn mang theo bên người ra.

Sau đó, anh bắt đầu tiến hành các bước châm cứu cho người bệnh.

Nhồi máu cơ tim, thực ra là một loại bệnh khá đơn giản.

Nguyên nhân gây bệnh là do độ sệt của máu trong mạch máu tương đối cao, dẫn đến máu khó lưu thông, hình thành máu cục làm tắc mạch máu.

Máu bị tắc lại không thể di chuyển vào trái tim, làm cho tim không thể co bóp được, dẫn đến hiện tượng ngừng đập đột ngột.

Thế nên, bây giờ Giang Bắc Minh chỉ cần lấy kim châm dùng phương pháp châm cứu, khai thông mạch máu đang bị tắc, lần nữa làm cho máu di chuyền về tim là được!