[Ngôn Tình] Bỉ Ngạn Hoa

Chương 1



Ta là vương phi của Thái tử Thẩm Khiêm, từ khi thành hôn đến nay, mọi người đều khen chúng ta là đôi tình nhân thanh mai trúc mã, là phu thê ân ái, nhưng hắn lên ngôi đã hơn một tháng, mà vẫn trì hoãn việc sắc phong ta làm hoàng hậu.

Ba ngày trước, hắn dẫn một nữ nhân từ ngoài vào cung, tên là Tô Dao, ngày đầu tiên vào cung, Tô Dao đã được phong làm vương phi, ngang hàng với ta, Thẩm Khiêm cũng muốn phong nàng làm hoàng hậu.

Điều này khiến ta rất không vui.

Vì vậy ta mang theo một chút quà nhỏ đến thăm mỹ nhân mà Thẩm Khiêm đã giấu kín suốt ba năm.

Khi Thẩm Khiêm bước vào, đúng lúc Tô Dao ngã xuống dưới chân ta, những hạt châu trên mặt đất hòa lẫn với má-u của nàng ta, trông cực kỳ chói mắt.

Thẩm Khiêm như phát điên chạy tới chỗ ta:

"Là ngươi làm sao? Tại sao lại yeet nàng ấy?"

Linh Lan lấy con da-0 từ tay ta và đưa cho ta chiếc khăn để lau tay, ta chỉ bình tĩnh nói:

"Đừng kích động như vậy, chỉ là một mạng người thôi mà.”

Khi đó Thẩm Khiêm có lẽ đã dùng hết từ ngữ có thể nghĩ ra để miêu tả về ta, nói ta là kẻ lòng dạ độc ác và cực kỳ hèn hạ.

Hắn càng nói, ta càng hưng phấn, cười ngặt nghẽo.

Ta ngồi trước mặt Thẩm Khiêm, lau nước mắt cho hắn:

“Người cũng chế+ rồi, đừng khóc nữa. Là vua của một nước phải trông như thế nào?”

"Trẫm sẽ yeet ngươi!"

“Suỵt,”

Ta đặt một ngón tay lên miệng hắn,

“Bệ hạ, lệnh vua không thể nói nhảm.”

"Hoàng hậu của Đại Sở nhất định phải là ta, cũng chỉ có thể là ta, hoàng vị này là do Lâm gia của ta ban cho ngài. Nhớ lấy, chính sự sủng ái bừa bãi của ngài đã yeet chế+ nàng."

Ta thuận tay vuốt tóc hắn, chạm vào má hắn, cười nhẹ:

“Nếu đã giả vờ thâm tình, vậy quãng đời còn lại, ngài phải tiếp tục diễn cho ta.”

Thẩm Khiêm ngồi trên đất, đôi mắt đỏ ngầu, long bào quét đất, dính rất nhiều má-u, ôm xá-c Tô Dao khóc lóc. Trông thật nực cười.

Ta gọi lớn:

“Người đâu, đưa bệ hạ hồi cung.”

“Lâm Nguyệt Khanh.”

“Thiếp ở đây.”

Và ta sẽ luôn ở đây.

Ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn đau khổ, muốn phá hủy bất cứ thứ gì hắn ta thích.

Giống như hắn đã hủy hoại ta hồi đó vậy.

_______________

Đáng nhẽ, ta phải là phu nhân tướng quân, ở bên cạnh Vệ Tranh bảo vệ biên cương.

Nhưng bây giờ đã là điều không thể, ta bị mắc kẹt trong cung cấm bốn bức tường này mãi mãi.

Máu trên đất nhuộm đỏ vạt váy ta.

Ta nhớ lại ngày mình một thân hồng y, Vệ Tranh tới chặn kiệu hoa, trường kiếm chỉ thẳng vào ta.

Hắn đứng trên đường, tay cầm trường kiếm như sát thần từ địa ngục trở về, vị thần vượt ngàn dặm xa xôi, khi đến chỗ ta trông có chút mệt mỏi, nhưng hắn vẫn ngoan cố chặn kiệu hoa.

“Nếu bây giờ nàng xuống kiệu hỉ, ta sẽ đưa nàng đi.”

Hắn nói với ta.

Ta trong kiệu liều mạng vùng vẫy nhưng đang bị trói chặt bằng dây thừng, không thể phát ra được chút âm thanh nào.

Vệ Tranh cười khổ nói:

“Nàng bảo ta tin nàng, ta tin.”

"Nàng nói bao nhiêu lần, ta đều tin...”

“Cho dù mười mấy người Vệ gia của ta có bị chôn vùi trên chiến trường, không rõ sống chế+.”

“Cuối cùng, điều chờ đợi ta lại là mũ phượng long bào, mười dặm hồng trang, trở thành thái tử phi.”

"Lâm Nguyệt Khanh, nàng thật biết lừa người.”

Mỗi lần hắn nói một lời, trong lòng ta lại có một vết thương rỉ má-u, đau đớn khiến ta khó thở.

Ta muốn nói cho hắn biết, rằng ta không hề tự nguyện.

Nhưng tay chân ta đã bị khống chế, miệng cũng bị đổ thuốc.

Ta bất lực nhìn hắn đập nát chiếc trâm ngọc ta tặng.

Thậm chí còn không thể nói một từ.

"Từ nay, ta và nàng, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa."

Đó là những lời cuối cùng Vệ Tranh để lại cho ta.

Nước mắt hoà cùng ngọc vỡ rơi vương vãi trên đường.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, ta chợt cảm thấy mọi thứ đều không còn sinh khí.

Kiệu đến Đông Cung, ta đè nén mọi cảm xúc, lặng lẽ hành lễ bái thiên địa.

Khăn trùm đầu được vén lên, ta thấy ánh mắt đầy day dứt và tội lỗi của Thẩm Khiêm.

Ta không làm loạn, cũng không tỏ ra chán ghét, chỉ nhẹ nhàng gọi hắn: “Phu quân.”

Thẩm Khiêm sững sờ trước thái độ của ta, sau đó hắn ôm ta và liên tục nói xin lỗi.

Ta vẫn nhớ chiếc trâm cài tóc mà cô mẫu tặng cho ta khi đến tuổi cập kê, người hỏi ta:

“Tiểu Khanh, có muốn làm thái tử phi không?”

Ta lắc đầu, ta đã có người mình thích rồi, người đó đợi ta đến mười chín tuổi mà vẫn chưa lập thê, ta không thể phụ lòng hắn.

Cô mẫu nhìn ta với ánh mắt xót thương, chỉ là lúc đấy ta không hiểu điều đó có nghĩa gì.

________________

Sau khi Tô Dao chế+, Thẩm Khiêm phong ta làm hoàng hậu.

Ngày hôm đó, Vệ Tranh ở biên giới xa xôi trở về.

Đã gần ba năm không gặp người này, trong bữa tiệc tràn ngập tiếng đàn sáo, Vệ Tranh tới dự tiệc, hắn không còn vẻ bồng bột tuổi trẻ như trước nữa mà càng chín chắn và uy mãnh hơn.

Đi cùng hắn là một cô nương, tóc búi cao, y phục giản dị, gương mặt mang theo một chút khí phách anh hùng.

Chẳng có gì giống ta cả.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của ta quá rõ ràng, Vệ Tranh ngẩng đầu nhìn ta, nghiêng mình chắn trước mặt nữ tử đó, trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo.

Ta gượng cười hỏi:

“Bên cạnh Vệ tướng quân là ai?”

“Thê tử sắp cưới của thần.”

Giọng điệu Vệ Tranh rất bình tĩnh, có lẽ hắn không muốn nói chuyện với ta, nhưng lại không thể thất lễ trước mặt bá quan trong triều.

Thẩm Khiêm rốt cuộc cũng nhân cơ hội hạ nhục ta, ngẩng đầu cười lớn, giơ ly rượu lên kính Vệ Tranh:

“Chúc mừng Vệ tướng quân tìm được ý trung nhân. Hoàng hậu nói có đúng không?”

Ta nhìn Thẩm Khiêm, trong mắt hắn không giấu được vẻ thích thú, ta cười lớn:

“Đúng vậy, sao bệ hạ không ban hôn cho họ?”

“Biên cương vẫn đang chiến sự, đao kiếm trên chiến trường không có mắt, thần sợ làm chậm trễ nàng ấy. Đợi sau khi quốc thái dân an, thần và nàng sẽ về tạ ân điển của hoàng thượng và hoàng hậu.”

Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng mắt ta rất đau.

Sau đó cho đến cuối buổi tiệc, hắn không hề nhìn ta thêm một lần nào nữa.

“Có ngươi, trẫm thấy rất yên tâm.”

Thẩm Khiêm và Vệ Tranh từ xa nâng ly lên, một hơi uống cạn, giống như trước đây.

Thẩm Khiêm khi còn nhỏ thường bị bắt nạt, có lần bị đánh nặng đến mức cả Vệ Tranh và hắn đều bị thương, hắn lau khóe mắt nói:

“Lớn lên ta sẽ làm hoàng đế. Đến lúc đó, ta sẽ cho Tiểu Nguyệt vô số y phục sặc sỡ, cho Vệ Tranh thật nhiều bảo vật, chúng ta sẽ không còn phải đánh nhau với người khác nữa."

"Vậy ta sẽ trở thành tướng quân, giúp ngươi canh giữ biên cương, mở rộng lãnh thổ."

“Vậy ta sẽ làm phu nhân của tướng quân.”

Mỗi lần như vậy, Vệ Tranh đều xoa đầu ta:

“Vậy muội phải mau lớn lên, nếu muộn quá thì ta sẽ cưới người khác đấy nhé.”

Khi đó tốt biết bao. Nhưng con người đều sẽ thay đổi.