[Ngôn Tình] Bỉ Ngạn Hoa

Chương 2



Tiếng đàn nhạc ồn đến mức khiến ta nhức đầu.

"Thần thiếp thấy không khỏe, xin cáo lui trước."

Ta vừa đứng dậy, Thẩm Khiêm đã nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ngã vào trong ngực, hắn ghé sát vào tai ta nói:

“Là thân thể không khoẻ, hay trong lòng không khoẻ?”

“Có khác gì không?” Ta vừa nói vừa vòng tay qua cổ hắn, nâng ly rượu trên bàn đưa lên môi hắn.

“Khi ta không vui, ta sẽ làm cho người càng không vui. Tại sao bệ hạ cần phải làm như vậy?”

Hắn há miệng uống rượu trong tay ta, đưa lưỡi liếm giọt rượu trên tay ta vào miệng.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cảnh đế hậu ân ái, tình cảm mặn nồng.

"Người nàng yêu đã sớm có ý trung nhân, thậm chí còn không nhìn qua. Hắn đã không còn quan tâm đến nàng nữa rồi.”

"Ta thực sự là không vui." Ta dùng ngón tay vẽ từ lông mày đến ngực hắn.

"Ta muốn nghĩ xem điều gì có thể khiến bệ hạ phải đau khổ. À, Tô Dao hình như còn chưa được hạ táng, lỡ như mèo hoang trong cung vô tình đi vào, lại không ăn không uống…”

"Ngươi dám!"

“Hahaha, thiếp chỉ nói vu vơ thôi.”

Ta rất vui khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận nhưng phải kìm nén của hắn.

“Mèo cũng rất kén ăn.”

Khi nhắc đến Tô Dao, vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sát khí, nghiến răng thốt ra hai chữ:

“Điên rồi!”

Ta ghé sát vào tai, đặt đặt môi mình lên tai hắn:

“Là kẻ điên mà ngài tự tay trói bên cạnh.”

Ta đứng dậy khỏi vòng tay của Thẩm Khiêm và khéo léo cáo biệt mọi người.

Sau khi rời khỏi yến tiệc, ta ôm ngực ngã xuống đất.

Vệ Tranh thậm chí không cần phải tỏ ra chán ghét ta, chỉ cần sự thờ ơ của hắn cũng khiến ta cảm thấy đau khổ.

"Nương nương, người làm sao vậy?”

Nghe tiếng gọi ta mới nhận ra Linh Lan vẫn luôn theo sau ta.

Ta miễn cưỡng đứng dậy:

“Đưa ta về tẩm cung của ta đi. Yến tiệc ồn ào quá.”

"Vâng."

Phượng Nghi Cung.

Ba chữ này đều do tiên hoàng viết cho cô mẫu.

Đáng tiếc người đã không còn, chút hư danh này có ích gì?

Thẩm gia toàn những kẻ giả dối.

Ta hạ lệnh đuổi hết cung nhân ra ngoài. Nhốt mình trong cung đập phá tất cả những gì có thể đập. Nhưng nỗi oán hận trong lòng vẫn không tan.

____________

Năm ta mười sáu tuổi, trong nhà từ chối lời cầu thân của Vệ Tranh. Chỉ vì tiên hoàng là người đa nghi, ông không thích những chuyện có thể đe doạ đến quyền lực của mình.

Nhưng ta không hiểu, ta cãi nhau lớn với phụ thân rồi chạy ra khỏi nhà, nửa đêm gõ cửa nhà Vệ gia.

Khi nhìn thấy Vệ Tranh, ta liền lao vào vòng tay hắn mà khóc:

“Phụ thân không đồng ý gả ta cho huynh, cũng không có ai đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”

Hắn vừa vuốt tóc ta vừa nói:

“Không sao, dù sao thì đời này ta cũng sẽ không có ai khác ngoài muội”.

"Thật sao?"

"Thật."

"Một ngày nào đó nếu huynh có người khác...ta sẽ...ta sẽ..."

"Tiểu Nguyệt Nhi sẽ làm sao?"

Ta mở miệng cắn vào vai hắn:

“Ta sẽ gả ả ta cho người khác rồi yeet huynh.”

“Được rồi, nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ giao cổ mình cho lưỡi kiếm của muội.”

Vị tướng trẻ tuổi uy nghiêm trên chiến trường, nhưng luôn cố gắng hết sức để thể hiện hết sự dịu dàng trước mặt ta.

Làm sao ta có thể không yêu hắn được?

Ta làm ầm ĩ không chịu về nhà, hắn cũng không ép buộc, lại dung túng cho phép ta ở lại Vệ gia, cố gắng hết sức để cho ta ăn những món ăn ngon, được vui vẻ mỗi ngày.

Bên ngoài có rất nhiều tin đồn về ta, nhưng hắn cẩn thận bảo vệ ta. Không để ta nghe bất kỳ tin đồn nào.

Ta rất thích vẽ.

Bởi vì thích hắn, nên đã học vẽ.

Không có ai ở kinh thành có thể vẽ đẹp hơn ta.

Bây giờ ta lại muốn vẽ.

Vừa mới trải giấy ra, ta nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, ta tức giận nói:

“Không phải ta đã bảo không cho phép ai quấy rầy rồi sao?”

Vừa bước tới cửa, một thanh trường kiếm dài đã đặt trước ngực ta, lạnh đến thấu tim.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương."

Giọng nói của Vệ Tranh lạnh hơn tuyết trong những tháng mùa đông lạnh giá, ta theo tiếng nói quay lại nhìn hắn, cố nở nụ cười xinh đẹp:

“Thì ra là đại tướng quân giá lâm. Sao lại rảnh rỗi đến đây như vậy? Chẳng lẽ đối với ta lại là thâm tình khó quên sao?”

"Ta chỉ muốn nhắc nhở hoàng hậu, đừng có bất kỳ chủ ý xấu nào lên A Phù. Nếu không ta không thể đảm bảo rằng hoàng hậu sẽ trở thành một cỗ thi thể trong cung lúc nào đâu.”

A Phù, thật là gần gũi.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn không chút nhượng bộ, tiến lại gần kiếm của hắn:

“Ta chẳng có chủ ý gì với nàng ta, nhưng nhìn ngươi quan tâm nàng như vậy. Ta có chút không vui.”

Ta nắm lưỡi kiếm của hắn, má-u theo đó chảy xuống:

“Huynh thực sự định yeet ta vì nàng à?”

Vệ Tranh trực tiếp rút kiếm trong tay ta ra, lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt nửa lòng bàn tay của ta, lộ ra xương cốt.

Thật đáng tiếc, ta sợ sau này mình sẽ không cầm được bút nữa.

Hắn liếc ra phía sau ta, thấy mặt đất bừa bộn, nhìn ta với ánh mắt giễu cợt:

“Xem ra tâm trạng của hoàng hậu nương nương không tốt.”

Ta vô thức lùi lại một bước, sau đó nghiêng đầu cười:

“Công tử nhà họ Cố hình như chưa lập thất, nhưng như vậy rất xứng đôi với Hạ Phù tiểu thư.”

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Ta nhìn hắn, cười ngặt nghẽo, thứ ta không có được thì đừng hòng ai có được.

“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám yeet ngươi sao?”

Vệ Tranh túm cổ ta, hai mắt đỏ ngầu.

Nhưng cách hắn gần như vậy, lại khiến ta cảm thấy hạnh phúc.

Ngay cả khi hắn hận ta, ta vẫn muốn hắn chỉ nhìn ta.

Ta giơ lòng bàn tay đầy má-u, muốn chạm vào hắn, nhưng lại bị hắn chán ghét tránh đi. Bàn tay đặt trên cổ ta càng siết chặt hơn.

"Là huynh đã thất hứa! Huynh đã nói rằng đời này sẽ không có ai khác ngoài ta!"

Hắn ta dường như bị kích thích bởi những lời này, buông tay ra, ném ta sang một bên, mảnh sứ vỡ đâm vào đầu gối ta, khiến ta đau đến toát mồ hôi lạnh.

"Lúc đó ta bị mù."

"Đây là lời cảnh báo cuối cùng của ta, đừng chơi đùa với sự kiên nhẫn của ta.”

"Ta không thích đấy!”

Bóng lưng hắn biến mất trong màn đêm, bỏ lại ta một mình diễn trò.

Không bao lâu sau, Linh Lan đi vào. Không hỏi han gì, chỉ giúp ta xử lý vết thương đàng hoàng.

“Bàn tay này…”

“Bỏ đi, cũng chỉ là tàn phế thôi. Không có gì đáng lo.”

Linh Lan cúi nhìn xuống đầu gối của ta.

“Ta là người có điệu múa đẹp nhất kinh thành, vô số kẻ dốc hết tâm tư chỉ mong một lần được xem ta múa.”

“Nương nương… “

“Nhưng ta chỉ muốn múa cho người ấy xem. Năm kia, huynh ấy về Kinh. Vì để được nhìn thấy Vệ Tranh, ta đã múa cho tất cả mọi người cùng xem…”

“Nhưng huynh ấy không muốn nhìn ta.”

Linh Lan từ đầu đến cuối chỉ im lặng lắng nghe, chiếc trâm màu ngọc bích dưới ánh nến bị biến thành màu đen.

“Linh Lan, vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?”

Nàng vừa bôi thuốc cho ta, vừa nói:

“Nương nương đập vỡ bình hoa, không cẩn thận bị ngã, mảnh sứ cắt trúng tay.”

Ta dùng tay còn lại nâng cằm nàng lên:

“Ngươi vẫn luôn thông minh như vậy.”