[Ngôn Tình] Buông Tay

Chương 2



2.

Tôi nhìn đám đông nhanh chóng tản đi, cả người dường như không còn chút sức lực nào, ngã gục xuống đất.

Một đôi tay đã kịp thời đỡ lấy tôi. Người đàn ông cau mày, tỏ vẻ lo lắng.

Tôi quay đầu lại nhìn thấy Tống Ân, gượng cười: “Anh còn chưa đi à?”

Anh gãi đầu, mắt chớp chớp: “Anh vừa nhận được điện thoại của Chu Vân Lễ, cậu ấy nói có chuyện gấp cần giải quyết, nhờ anh đến chào mọi người giúp em. Sao mọi người lại ra về sớm vậy?”

Chúng tôi đã quen biết nhau hơn mười năm, anh ấy không giỏi nói dối, chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể đoán được.

Tôi cười khổ: “Anh không cần giấu em, em biết anh ấy đi tìm Sở Chi.”

Tống Ân vẻ mặt bối rối, lúng túng giải thích: " Chu Vân Lễ không phải là người thiếu suy nghĩ như vậy,cậu ấy nhất định có lý do. Em đừng suy nghĩ nhiều."

Sau đó anh ấy muốn an ủi tôi nên nói: “Hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, mối quan hệ hơn mười năm của hai người không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.”

Trong lòng tôi chợt cảm thấy chua xót, trong số bạn bè của Chu Vân Lễ, có lẽ chỉ có Tống Ân nghĩ như vậy.

Suy cho cùng, tôi và Chu Vân Lễ đến từ hai thế giới khác nhau.

Khi tôi mười tuổi, cha đã bỏ rơi mẹ con tôi và đi theo người phụ nữ khác.

Mẹ để tôi lại trước cổng một trại trẻ mồ côi rồi cũng bỏ đi.

Vì tính cách sống nội tâm và nhút nhát nên tôi luôn bị các bạn khác bắt nạt.

Gia đình nhà họ Chu rất quan tâm đến việc làm từ thiện. Một ngày nọ, Chu lão gia và Chu phu nhân đã đưa Chu Vân Lễ cũng đi làm từ thiện, tất cả trẻ em đều tụ tập xung quanh để nhận quà.

Tôi là người duy nhất trốn vào góc khóc vì tóc bị cắt quá xấu.

Viện trưởng nói rằng tôi rất nhút nhát nên không thể kết bạn.

Chu Vân Lễ đi tới và nhét một nắm kẹo vào tay tôi, rồi cười hỏi: “Mời cậu ăn kẹo nè, cậu đừng khóc nữa được không?”

Sau đó, anh ấy thường đến chơi với tôi, thỉnh thoảng còn mang theo một cậu trai nhỏ là Tống Ân, và cứ như thế mối quan hệ của chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.

Sau này nhà họ Chu quyết định đứng ra bảo lãnh và trực tiếp nhận nuôi tôi.

Tôi đã ở bên cạnh Chu Vân Lễ từ năm mười hai tuổi đến năm mười bảy tuổi.

Ở trường, có một cô gái đã cười nhạo tôi, nói tôi là "người giúp việc riêng" của anh ấy.

Chu Vân Lễ đá vào bàn của cô ta, vẻ mặt lạnh lùng nhắc nhở: "Lâm Vi An là em gái của tôi, đừng nói nhảm nữa, nếu không tôi gặp cô ở đâu là sẽ đánh ở đấy."

Tôi rất vui vì sự che chở của anh nhưng cũng có chút buồn.

Vào năm thứ hai trung học, Sở Chi chuyển đến trường chúng tôi. Đó là một cô gái thanh tú và xinh đẹp tựa như nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Các chàng trai theo đuổi cô ấy rất quyết liệt, nhưng Chu Vân Lễ vẫn không hề quan tâm.

Tống Ân nói đùa rằng mắt anh cao hơn đầu.

Anh nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Có Vi An ở đây, làm sao anh có thể thích những cô gái khác?”

Tôi biết đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng tôi nghe rõ tiếng tim mình lỡ nhịp.

Ngày đầu tiên tự học của học kỳ hai, anh ấy đến lớp tìm tôi, ngồi cạnh tôi và nói một cách thần bí: “Anh muốn nói với em một điều rất quan trọng”.

Tôi hoảng sợ trước ánh mắt nghiêm túc của anh ấy và hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Anh thì thầm vào tai tôi: “Anh định theo đuổi Sở Chi.”

Tôi quay qua nhìn anh với vẻ mặt không tin nổi, đôi mắt anh lúc ấy sáng lấp lánh, rất sáng, đến nổi dường như anh không còn thấy hình ảnh của tôi nữa.

Anh không ngừng kể cho tôi nghe về việc anh tình cờ gặp cô ấy trong kỳ nghỉ đông và dần dần yêu cô ấy.

Còn tôi thì ngồi bất động, nhìn chằm chằm vào cuốn từ vựng tiếng Anh đang mở trên bàn.

Cô ấy sợ nếu nói thêm bất cứ một lời nào với anh, thì những cảm xúc buồn bã sẽ trào dâng trong đôi mắt cô một cách không thể kiểm soát.

Cuối cùng, anh ấy hỏi tôi: "Vi An, Sở Chi học cùng lớp với em, em giúp anh được không?"

Tôi nghe mình nói “ừm” rất nhẹ.

Anh liếc nhìn người trong lòng đang bị một nhóm người vây quanh, hài lòng rời đi.

Cả buổi tối ngày tự học đó, tôi không hề lật sang một trang mới nào trong cuốn từ vựng trên tay.

"Tôi lại bị bỏ rơi……"

Tôi đọc từ đầu tiên của hàng đầu tiên trong cuốn sách không biết bao nhiêu lần.

Hóa ra tình yêu mà tôi dành cho anh từ lâu đã lớn dần như cỏ dại và vượt khỏi tầm kiểm soát.