[Ngôn Tình] Buông Tay

Chương 3



3.

Tôi đã che giấu những suy nghĩ của mình rất tốt và cố gắng hết sức để giúp anh ấy chuyển những bức thư tình, những món quà và cả những tin nhắn nữa.

Ước mơ của Chu Vân Lễ là trở thành một kiến trúc sư, và dự án đầu tiên của anh ấy là thiết kế một trang viên cho Sở Chi.

Cô ấy thích hoa hồng đỏ, và anh đã trồng một khu vườn đầy hoa hồng cho cô.

Vào tháng 6, khi những đóa hồng bắt đầu nở rộ, cũng là lúc anh chân thành thổ lộ tình yêu với nàng công chúa của mình nhưng lại bị từ chối.

Sở Chi nói cô ấy đã thuộc về người khác và sẽ sớm ra nước ngoài để gặp anh ta.

Đêm đó, Chu Vân Lễ ngồi trong vườn hoa hồng uống rượu suốt đêm, cho đến khi bất tỉnh.

Tôi đã chăm sóc anh ấy cả đêm và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc.

Có vẻ như anh ấy đã thực sự yêu cô gái đó.

Chúng tôi giống nhau đến nỗi không thể yêu cùng một thứ được.

Sau này chúng tôi vào cùng một trường đại học và anh ấy không bao giờ nhắc đến Sở Chi nữa.

Ngày lễ tình nhân, anh bất ngờ tỏ tình với tôi: “Vi An, em có muốn thử ở bên anh không?”

Tôi nhìn bức ảnh mà Sở Chi đã đăng trong vòng bạn bè khi đang nắm tay và hôn bạn trai của cô ấy, mà trong lòng cảm thấy đau nhói, nhưng tôi vẫn gật đầu nói: “Được.”

Giờ nghĩ lại, lời tỏ tình lúc đó chẳng hề lãng mạn chút nào.

Nhưng khi đó, trong lòng và trong mắt tôi đều tràn ngập hình ảnh của anh, cho dù phía trước có là vực sâu không đáy, tôi cũng sẵn lòng cùng anh chết đi.

Chỉ có Tống Ân biết thời gian chúng tôi quen nhau lâu như thế nào.

Anh ấy nói đùa rằng: “Cậu đi một vòng lớn, đến cuối cùng người phù hợp nhất lại luôn ở bên cạnh cậu”.

Chu Vân Lễ đã không nói gì khi đó.

Tôi biết anh ấy vẫn cần thời gian, và tôi sẵn sàng chờ đợi anh.

Trong suốt bốn năm đại học, tôi ân cần ở bên cạnh anh, cố gắng đối xử tốt với anh ấy nhất có thể.

Anh ấy cũng bắt đầu từng chút một quan tâm đến tôi.

Vào ngày kỷ niệm năm thứ ba quen nhau, anh ấy đã đăng một bức ảnh nhóm lên khoảnh khắc trên WeChat. Trong bức ảnh đấy anh và tôi ôm nhau như một đôi tình nhân thực thụ.

Lúc đấy tôi tưởng cuối cùng mình đã bước vào được trái tim anh, nhưng không ngờ rằng, rốt cuộc đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Đêm đó Chu Vân Lễ không về nhà.

Khi tôi đến trường vào sáng sớm hôm sau, đã có rất nhiều người tập trung ở cổng trường.

Tôi vừa đến đã có người đi tới, thần bí nói với tôi: "Lâm Vi An, có người đang tìm cô đấy."

Tôi đẩy đám đông sang một bên và nhìn thấy một người lạ mặt cùng với thần thái đầy khí chất đang đứng tựa vào chiếc mô tô Harley, mái tóc dài xõa ngang vai, người đó đẹp đến mức tôi không thể phân biệt được là nam hay là nữ.

Cô ngước mắt lên nhìn tôi và mỉm cười dịu dàng, toàn thân cô ta mang một nét lười biếng mà quyến rũ khiến tim tôi vô cớ đập nhanh hơn một nhịp.

"Em là Lâm Vi An? Tôi đặc biệt tới đây để gặp em."

Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy và hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Cô mang theo mùi hương của hoa violet độc đáo và quyến rũ từ từ đi đến chỗ tôi.

"Chị tên là Dương Tử, là một nhà thiết kế thời trang, chị muốn mời em làm người mẫu cho chị."

Cô ấy nói rằng đã vô tình nhìn thấy ảnh của tôi từ một người bạn và nghĩ rằng ngoại hình cũng như khí chất của tôi là phù hợp nhất với tác phẩm mới của cô ấy nên cô đã bay từ Anh sang Trung Quốc để gặp tôi.

Tôi rất vui sướng khi nghe điều đó nhưng sự thiếu tự tin lâu ngày khiến tôi rút lui theo bản năng.

Tuy nhiên, Dương Tử lại rất tự tin: “Chị tin vào khả năng quan sát của mình”.

Thấy tôi đang do dự, cô đã để lại thông tin liên lạc trước và để tôi từ từ suy nghĩ.

Chúng tôi hẹn ba ngày sau sẽ trả lời, sau đó cô ấy đá chân chống xe lên một cách thuần thục rồi phóng đi nhanh như một cơn gió.

Lúc đó, tôi không biết việc gặp gỡ cô ấy sẽ mang đến sự thay đổi lớn lao như thế nào trong cuộc đời mình.