Hứa Lam Dịch ném một thứ gì đó giống như pháp khí về phía tôi:
"Cô đừng chạm vào anh ấy! Cô là quỷ! Cô âm khí nặng sẽ ảnh hưởng đến anh Yến!”
"Ai mù? Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
Trên mặt đất là một cây gậy gỗ đào.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Trì Yến, giọng có chút run rẩy:
"Trì Yến, anh có phải, từ đầu đã không nhìn thấy em rồi không?"
54.
Trì Yến nắm ngược lại tay tôi.
Hắn cúi xuống xoa đầu tôi, nhưng vì không nhìn thấy tôi, nên xoa trúng lỗ tai tôi, hắn lại dùng ngón tay cái chà xát ở vành tai tôi:
"Đừng sợ, em không phải quỷ."
Tôi là cái gì?
Trì Yến: "Sau khi em từ London trở về, trên đường từ sân bay đến công ty, xảy ra tai nạn xe cộ.”
"Bây giờ em vẫn nằm trong bệnh viện, em không chết, chỉ là vẫn đang hôn mê."
Hắn tiếp tục nói: "Còn về lý do tại sao anh không nhìn thấy em, anh có đến chùa hỏi sư phụ.”
"Sư phụ nói: Có lẽ người càng quan tâm đến em, càng khó nhìn thấy.”
"Quỷ hồn và linh hồn, chúng nó cũng sợ làm kinh hãi người mà chúng quan tâm nhất."
Hắn cười nhẹ, một lần nữa nhìn về phía đám người quản lý, nụ cười có chút đắng chát: "Quỷ mà các người sợ, lại là người mà tôi thương nhớ ngày đêm nhất muốn gặp nhất."
55.
Mà lúc này, những chuyện trước khi gặp tai nạn, như những mảnh vụn đã được ghép lại với nhau.
Tôi vẫn hơi choáng váng: "Vậy em còn có thể trở lại thân thể sao?"
Trì Yến gật đầu: "Hẳn là không có vấn đề.”
"Nhưng nhốt em ở trong nhà bảy ngày, là để..."
Tôi đột nhiên cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra.
Tôi cẩn thận nhìn về phía hắn: "Là để làm gì?"
Ánh mắt Trì Yến nhìn xuống bên chân tôi:
"Để, em có thời gian nói lời tạm biệt với nó."
Trái tim tôi đột nhiên thắt lại.
Bì Bì vẫn đang lười biếng ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
Tôi cúi xuống bế nó lên.
Nâng cánh tay nó, đối mặt với nó.
Nó mở to mắt tròn xoe, nhìn tôi không chớp mắt.
56.
Tôi cúi đầu cọ mũi nó.
Mảnh ký ức bỗng nhiên ùa về trong đầu, tôi nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện.
Sau khi gặp tai nạn xe cộ, thực ra tôi đã nằm ở bệnh viện được vài ngày rồi.
Vào ngày thứ bảy, quản lý mang theo con mèo nhỏ của tôi đến.
Cô ấy ôm Bì Bì đến, đặt nó bên cạnh tôi.
"Bệnh viện không cho chị mang nó vào, thế nên chị lén mang đến.”
"Tiểu Hi mau tỉnh lại đi, mèo nhà em tuyệt thực nhiều ngày rồi, chị sốt ruột muốn chết.”
"Từ ngày em gặp tai nạn, nó đã không ăn không uống."
Quản lý ra ngoài nghe điện thoại.
Bì Bì nằm bên cạnh cánh tay tôi, nó dùng đầu lưỡi thô ráp liếm mặt tôi thêm mấy cái nữa.
Mặc dù tôi nằm đó, cả người không có cách nào cử động, nhưng tôi lại giống như có thể hiểu được suy nghĩ của nó.
Nó dường như đang nói: "Đàn bà, quả nhiên không có tôi thì nhà phải tan vỡ."
57.
Bì Bì đã đi rồi.
Lúc ý thức của tôi hoàn toàn tách rời khỏi cơ thể, nó ghé vào trên giường bệnh, bên cạnh gối của tôi.
Dần dần ngừng thở.
Giống như chỉ đang ngủ thiếp đi.
Tôi nghe thấy những lời cuối cùng trong lòng nó nói:
"Mèo con, có chín mạng.”
"Lúc mới sinh bạn đã cứu sống tôi, bây giờ đến lúc tôi trả ơn bạn rồi.”
"Chín mạng đổi một mạng, rất đáng."
Mà bây giờ, con mèo của tôi đang ngồi xổm trên đầu gối tôi.
Linh hồn của nó muốn nói lời tạm biệt với tôi.
Nó ngáy khe khẽ, nhắm mắt lại.
Tôi nhẹ nhàng kéo nhẹ chòm râu của nó, nó nhe răng cười.
Tôi bị dáng vẻ của nó chọc cười thành tiếng ha ha, cười đến nỗi nước mắt cứ chảy xuống.
Mèo ngốc, tao không muốn mắc nợ tình nghĩa của mày đâu.
Tôi khóc đến nỗi co rúm lại như con tôm, ôm chặt lấy nó.
Bì Bỉ chỉ là ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi liếm gương mặt tôi, liếm sạch nước mắt cho tôi.
Ngứa ngáy, rất ấm áp.
Đồng tử màu xanh đen, phản chiếu khuôn mặt của tôi.
Nó đang nói với tôi:
"Đời này đi theo bạn rất hạnh phúc, kiếp sau vẫn muốn làm người nhà của bạn."