[Ngôn Tình] Chia Tay

Chương 8



58.

Tôi là Đường Bì Bì.

Một chú mèo đực thái giám bị cắt mất tinh hoàn.

Chủ nhân của tôi là một ca sĩ thiên tài nhưng mắc chứng sợ xã hội nặng nề.

Tôi thực sự muốn sùng bái cô ấy.

Lúc mới sinh ra, tôi suýt chết vì bệnh.

Người phụ nữ này rất cứng đầu, không tin lời bác sĩ phán tôi sẽ chết.

Mỗi ngày cô ấy dùng ống tiêm nhỏ đút sữa cho tôi, xoa bụng nhỏ, dùng khăn ướt lau cứt trên mông tôi.

Cô ấy dùng chai nước khoáng cắt ra làm máy phun sương nhỏ cho tôi, mỗi ngày nhỏ mắt cho tôi.

Cô ấy tìm kiếm các phương pháp dân gian trên mạng, cuối cùng đã cứu được mạng sống của tôi.

Mặc dù mắt tôi có chút thấy không rõ, nhưng cuối cùng vẫn được cô ấy cứu.

Mỗi ngày ngủ cô ấy đặt tôi trên sàn đầu giường, chỉ cần có chút động tĩnh là cô ấy sẽ thức dậy nhìn tôi.

Có đôi khi, tôi ngủ ngon quá, người này còn tưởng tôi đã chết.

Cô ấy thậm chí còn vươn ngón tay để kiểm tra hơi thở của tôi.

Thấy tôi vẫn còn sống mới yên tâm quay người ngủ.

59.

Sau đó, cô ấy trở thành một ngôi sao lớn, ngày nào cũng bận rộn chết đi được, tôi cả ngày ở trong nhà đều rất buồn chán.

Mỗi ngày tôi đều ngồi xổm ở cửa nhà, trên ghế sofa.

Chờ đợi khoảnh khắc cô ấy trở về nhà.

Đôi khi cô ấy đi công tác mấy ngày, mặc dù đã sắp xếp người đến nhà cho tôi ăn.

Nhưng tôi vẫn rất tức giận.

Chờ lúc cô ấy trở về, cô ấy ném bay giày xông tới ôm tôi.

Tôi tức giận, vẻ mặt kiêu ngạo đầy ghét bỏ.

Cô ấy vẫn không quan tâm mà hít vài hơi ở trên mặt tôi.

Có đôi khi cảm thấy đỉnh đầu sắp bị cô ấy hút đi mất.

Thôi thì, đành chịu thôi, người phụ nữ này thích tôi đến vậy mà (mặt mèo kiêu hãnh) ~

60.

Rồi sau đó người phụ nữ này yêu đương rồi.

Ban đầu tôi nghĩ thằng cha này nhìn không ổn.

Đàn ông trong giới giải trí, hừ, có mấy thằng tốt được?

Sau khi chuyển đến nhà hắn.

Mặc dù hắn bị dị ứng lông mèo, cũng không thân thiết với tôi lắm.

Nhưng cũng đối xử tốt với tôi, mua cho tôi đều là những món đồ ăn vặt và lon cá ngừ đắt tiền nhất.

Đáng ghét, thằng cha này giờ nhìn còn khá đẹp trai.

Nhìn thấy hai người bọn họ ngày càng ngọt ngào, nhưng lại đột nhiên chia tay.

Cô ấy suốt ngày ở nhà uống rượu giải sầu, ngủ mơ cũng gọi tên của Trì Yến.

Nếu là người khác, tôi sẽ phải đào hố cho cái đầu yêu đương của cô ấy.

Nhưng người đàn ông đó là Trì Yến.

Tôi cũng thấy chủ nhân của của tôi làm sai, nên phải đuổi hắn trở lại.

61.

Người phụ nữ này còn chưa kịp lấy lại chồng, lại vướng vào sóng gió dư luận.

Thực lòng mà nói, tôi luôn cảm thấy cô ấy không phù hợp với giới giải trí.

Cô ấy là người đặc biệt như vậy, giới giải trí kiểu đại dương mênh mông đó không phù hợp với cô ấy.

Cũng không dung thứ cho cô ấy.

Cô ấy thời gian đó ở nhà cả ngày, tôi thực sự cảm nhận được tâm trạng không ổn trên người cô ấy.

Cô ấy giống như bị trầm cảm.

Đúng lúc tôi đang sốt ruột lo lắng, buổi tối tôi leo lên mái nhà, phát hiện ngôi nhà bên cạnh đã đổi chủ.

Thế nhưng là Trì Yến.

62.

Hắn đang âm thầm quan sát Đường Hi sao?

Muốn giúp cô ấy nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cho nên chuyển đến gần đây để nhìn cô ấy một chút?

Người phụ nữ tự nhốt mình ở trong nhà, tắt mọi phương thức liên lạc, không liên lạc với ai.

Tôi nghiễm nhiên lẻn vào nhà của Trì Yến.

Tôi ngậm một đĩa album đưa cho hắn.

Trì Yến rất thông minh, ngay lập tức hiểu ý tôi.

Đĩa album đó là lúc trước Đường Hi còn hát rong trên đường phố, cô đã thu hút được một vài fan nhỏ.

Những fans đó từ khi cô ấy ra mắt đến nay vẫn âm thầm ủng hộ cô.

Album này chính là Đường Hi viết tặng bọn họ.

Trì Yến tìm thấy một trong những fan cũ, nhờ cô ấy để lại lời nhắn trên tài khoản nhỏ cho Đường Hi.

Dạy cô ấy cách an ủi Đường Hi.

Fan cũ hỏi hắn tại sao không tự mình đến an ủi Đường Hi.

Trì Yến nói: "Bên trong cô ấy khuyết thiếu chính là một loại trung thành và cảm giác an toàn.”

"Các bạn đã cho cô ấy đủ cảm giác được thừa nhận ngay từ đầu trên con đường âm nhạc, cô ấy cần những người bạn như các bạn."

63.

Cách của Trì Yến rất hiệu quả.

Đường Hi nhanh chóng thoát khỏi chuyện này, cũng đưa ra một quyết định táo bạo.

Cô ấy rời khỏi giới giải trí, cô ấy muốn trở lại là chính mình, làm loại nhạc mà cô ấy muốn nhất.

Sau đó.

Cô ấy chỉ thuận miệng nói đùa một câu đã đưa mình lên hot search.

Thực ra tôi rất tức giận.

Người này sao không biết tránh xui xẻo đi vậy chứ?

Nói gì cũng nói lung tung.

Trước khi cô ấy ra ngoài, lòng tôi ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Ở nhà của quản lý cô ấy hai ngày, đột nhiên quản lý cô ấy nhận được điện thoại của bệnh viện.

Cô ấy gặp tai nạn xe cộ.

Bị thương nặng, hôn mê.

64.

Người ta nói, mèo có khả năng dự cảm rất mạnh.

Thực ra bọn họ không biết, mèo không chỉ có khả năng dự cảm mạnh mẽ.

Mèo tôi đây, còn có thể cứu mạng người.

Chín mạng mèo, có thể đổi lấy mạng sống của cô ấy.

Tôi ở bên cạnh cô ấy sáu năm rồi.

Dựa theo tình trạng hiện tại của tôi, tôi vẫn có thể sống thêm sáu, bảy năm nữa.

Nhưng cô gái nhỏ trên giường bệnh.

Là chủ nhân của tôi.

Là người bạn duy nhất và người thân duy nhất của tôi trong cuộc đời này.

Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã chết ngay từ khi mới sinh ra.

Tôi nhớ rõ có một lần, tôi vô tình làm đổ cốc nước, làm hỏng một cây đàn ghita của cô ấy.

Cây đàn đó rất đắt tiền.

Đội trưởng của cô ấy còn nói: "Cô không dạy dỗ con mèo nhà mình một chút sao?"

Vẻ mặt cô ấy tuy rằng đau lòng mà kiểm tra cây đàn, nhưng là cũng nói:

"Đánh nó làm gì, nó cái gì cũng đều không hiểu, người ta cũng không biết nói.”

"Mèo cả đời chỉ có mười mấy năm, cuộc đời ngắn ngủi.

"Nó sinh ra đã không có mẹ, có lẽ nó sẽ nghĩ tôi chính là mẹ của nó.”

"Tôi không cần nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ cần nó khỏe mạnh là được."

65.

Đội trưởng của cô ấy sau đó còn nói tôi là mèo cưng của mẹ.

Cô ấy không quan tâm, sau khi hoàn thành công việc đang làm liền đến trêu tôi.

Nâng tôi lên cao rồi quay tròn.

Lúc đó tôi nhìn vào mặt cô ấy, trong lòng nghĩ:

Người phụ nữ này đúng là đẹp đến chết người.

Cô ấy không thích đăng trạng thái trên các nền tảng mạng xã hội.

Hai dòng trạng thái duy nhất vẫn là từ rất lâu trước đây, đều là ảnh của tôi.

Cùng với chú thích: "Rất thích con mèo của mình."

Nhưng lúc này, cô ấy đang khóc rất đau lòng.

Tôi đột nhiên rất không muốn rời xa cô ấy.

Nhưng rồi, tôi đã ở lại đây bảy ngày rồi, tôi phải đi về thế giới mèo.

Tôi ngửi ngửi tóc cô ấy.

Ừm, cô ấy có hơi lười, không thích gội đầu, mùi hơi nồng.

Cô ấy chảy thật nhiều nước mắt, tôi liếm một cái.

Có chút mặn.

Cô ấy rất buồn.

Nhưng như vậy thì cô ấy mới có thể sống được.

Lời chúc phúc đến từ giáo phái mèo của chúng tôi là vĩnh cửu bất biến.

Chúc cho cuộc sống tương lai của cô ấy bình an hạnh phúc, không lo cũng không sợ.

Tôi nhẹ nhàng cắn một ngụm trên cổ tay cô ấy:

"Đời này được ở bên cạnh cô, tôi thực sự rất vui vẻ, kiếp sau vẫn muốn làm người nhà của cô.

Hẹn nhé, đừng quên tôi.