[Ngôn Tình] Chú Nhỏ

Chương 4



Tuyết Tinh ngồi xe bus về nhà, trước khi đi, cậu ấy một lần nữa xin lỗi và nói lời cảm.

Xin lỗi vì đã kéo tôi vào, cảm ơn Đường Hà đã giúp cậu ấy tránh được cảnh bị nhục nhã và lừa gạt.

Đường Hà không nói gì, chỉ cho cậu ấy cách thức liên lạc của một hội phụ nữ.

Đó là bạn học của anh trong hội phụ nữ, bây giờ đang phụ trách công việc bảo vệ thanh thiếu niên.

Tôi và Đường Hà vô cùng ăn ý không nhắc đến cái ôm đó.

Mặc dù rất nhiều ngày sau đó, cảnh tượng ấy thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi.

Bàn tay anh trấn an vỗ nhẹ lưng tôi thế nào, nước mắt của tôi rơi trên áo sơ mi anh không ngừng ra sao, cái ôm đó khiến người ta quyến luyến như thế nào, cho đến khi bị cửa thang máy đột nhiên mở ra cắt ngang.

Tôi đột nhiên rời xa cái ôm của Đường Hà, mà anh chỉ nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Người trong gương lại từ từ đỏ mặt, tôi hắt nước lạnh lên mặt, lặng lẽ khuyên bảo chính mình: Lam Ngưng Ức, không được nghĩ nữa.

Điện thoại nhận được tin nhắn chị Tư Tư gửi tới.

Chị ấy nói mấy ngày nữa chị ấy sẽ về trường hẹn hò với bạn trai, muốn tôi cùng chị ấy đi shopping mua đồ mới.

Chị Tư Tư đi xuyên qua từng phòng thử quần áo giống như cánh bướm, tôi hơi mệt, ngồi trên ghế sô pha ngẩn người.

Chị ấy thử váy, thuận miệng hỏi tôi: “Có phải chú nhỏ vẫn đang dạy Vật lý cho em không?”

Tôi sửng sốt, đáp: “Đúng ạ.”

Chị ấy vừa soi gương vừa nói: “Nói mới nhớ, hai người cũng giống nhau lắm, lúc chú ấy học cấp 3 thì bố mẹ cũng ly hôn, sau đó bố chú ấy cưới mẹ kế, mẹ kế lại sinh con trai… Nói chung khi học cấp 3 tính chú ấy xấu lắm, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Trong nháy mắt, tấm gương phản chiếu khuôn mặt khiếp sợ của tôi.

Giống tôi sao?

Đường Hà trông độc lập, bình tĩnh, thành thạo điêu luyện như vậy, đã từng trải qua biến cố gia đình giống tôi sao?

Thấy tôi im lặng, chị Tư Tư vội vàng làm dấu tay im lặng: “Em đừng nói với chú ấy là chị nói nha, chị không muốn đụng vào chú ấy đâu.”

Tôi gật đầu: “... Được ạ.”

Chị Tư Tư chọn quần áo xong thì hài lòng đi đến quầy tính tiền, trong lúc chờ nhân viên thao tác, chị ấy lại nói.

“Chú nhỏ của chị là một người cao ngạo lạnh lùng như vậy, lại thật sự đồng ý dạy bù cho em, thật là kỳ lạ. Nhưng mà may là chú ấy dạy bù cho em, chị mới có thể gặp được chú ấy nhiều hơn. Em không biết nhỉ? Chú ấy không thân thiết với thân thích của bố, lại thân với cậu.”

Tôi cẩn thận nói: “Vì sao ạ?”

Chị Tư Tư nói: “Chị cũng nghe lén người lớn nói chuyện thôi, nói mẹ kế chú ấy hơi giống như tiểu tam thượng vị. Dù sao thì chú nhỏ và bố chú ấy cũng ầm ĩ căng lắm, hai năm nay cơ thể bố chú ấy không tốt, quan hệ cha con mới dịu được đôi chút.”

Tôi siết chặt ngón tay, không nói thành lời.

Chị Tư Tư lè lưỡi, lại lặp lại: “Em không thể nói với chú ấy đâu, nói là chị gặp xui xẻo đó.”

Lúc chúng tôi đi ra khỏi cửa hàng thì xe của Đường Hà đã đậu ở bên ngoài.

Chị Tư Tư cười hì hì kéo cửa ghế phụ ra ngồi lên, nói: “Chú nhỏ, chú đúng là người tốt nhất thiên hạ, lại tới đón bọn cháu, cháu phải bảo bạn trai cháu học tập chú mới được!”

Đường Hà nói: “Tiện đường thôi.”

Anh nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay chị Tư Tư, lại liếc tôi một cái: “Sao cháu không mua gì hết vậy?”

Tôi đang muốn lên tiếng thì chị Tư Tư đã mở miệng trước: “Đúng đó! Có chiếc váy em ấy mặc đẹp lắm, em ấy lại không mua. Cháu thấy Ngưng Ức của chúng ta cần kiệm chăm lo gia đình, sau này ai cưới được thì sẽ có phúc lắm, đúng không?”

Kiểu câu hỏi này, đương nhiên Đường Hà không trả lời.

Chị Tư Tư cuối cùng cũng xuống xe, trước khi đi vẫn không quên nịnh Đường Hà: “Chú nhỏ ơi chú tốt quá, cháu phải kêu gọi cả nhà cùng nhau tìm đại mỹ nữ cho chú để làm thím của cháu.”

Đường Hà không cảm xúc liếc chị ấy một cái, chị ấy cười hì hì chạy xa.

Xe vẫn dừng không nhúc nhích, trong gương chiếu hậu, anh ngước cằm lên với tôi, tôi vô cùng tự giác yên lặng chuyển sang ngồi ở ghế phụ.

Ở đầu đường phía trước, xe quẹo một cái, quay đầu lại rồi lăn bánh.

Tôi có chút mờ mịt: “Chúng ta đi đâu vậy ạ? Đây hình như không phải là đường về nhà.”

Đường Hà lạnh nhạt nói: “Mua váy cho cháu.”

Nhịp tim giống như dừng lại, tôi quay đầu nhìn Đường Hà.

Mà anh thì vẫn không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú nhìn dòng xe cộ phía trước.

Thật ra chiếc váy không phải là trang phục của mùa này.

Là kiểu dáng hai dây, dây áo mảnh nhỏ, chất vải tơ lụa, mềm mại rũ xuống, khi đi lại giống như mang theo sương mù.

Rất đẹp, cũng có chút gợi cảm xen lẫn giữa thiếu nữ và phụ nữ.

Khi tôi một lần nữa thử đồ trong phòng thì nghe thấy nhân viên cửa hàng đang nói chuyện với Đường Hà: “Ban nãy khi bạn gái anh mặc, chúng tôi đã nói là rất hợp, cái đó gọi là gì nhỉ, đơn thuần gợi cảm.”

Không nghe thấy Đường Hà đáp lại.

Tựa như một bí mật to lớn bị vạch trần, trong lòng tôi vô cùng bối rối, vội vàng mặc váy vào.

Vén rèm cửa lên, đỏ mặt tía tai: “Đó không phải là bạn trai tôi, là chú nhỏ của tôi.”

Đường Hà im lặng một lúc rồi nói: “Đúng vậy, tôi là chú nhỏ của con bé.”

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, ngay sau đó vô cùng lanh lẹ thay đổi chủ đề, đẩy tôi đứng trước gương: “Tôi đã nói là cô mặc chiếc váy này rất đẹp mà nhỉ?”

Tôi thuận theo xoay trái một vòng, xoay phải một vòng, phối với chiếc mũ nhân viên đội lên, thay sang giày da…

Sau đó bị nhân viên cửa hàng đẩy đến trước mặt Đường Hà: “Anh nhìn xem, cô ấy mặc hợp lắm đúng không!”

Đường Hà đang nói chuyện điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu lên.

Anh lại giống như hơi mất hồn, bên kia điện thoại nói gì, anh cũng chậm chạp không trả lời.

Tôi bị anh nhìn chăm chú đến mức hơi thấp thỏm, chần chờ gọi anh: “Chú nhỏ?” Đường Hà cuối cùng cũng mỉm cười: “Trông đẹp lắm, là một thiếu nữ rồi.”

Nói xong, anh không nhìn tôi nữa, trả lời câu hỏi của phía bên kia điện thoại một cách ngắn gọn, đứng dậy đi thẳng đến quầy thu ngân thanh toán.

Trên đường trở về, anh vô cùng im lặng.

Anh trước nay không phải là người nói nhiều, từ sau khi tôi thử đồ xong thì cực kỳ kiệm lời ít nói.

Rõ ràng trước khi đi mua đồ vẫn còn bình thường lắm mà…

Đương nhiên tôi không cảm thấy là anh sẽ tiếc chút tiền mua đồ đó, nhưng tôi lại không biết nguyên nhân, cũng không dám hỏi.

Cuối cùng xe cũng dừng hẳn ở dưới lầu nhà tôi, tôi xuống xe, ngoan ngoãn nói lời tạm biệt: “Chú nhỏ, ngày mai gặp lại.”

Anh dừng lại một lúc rồi chỉ nói: “Nhanh đi lên đi.”

Tôi đi thang máy lên lầu, không biết làm sao lại không mở cửa nhà ra, chỉ nhìn xuống dưới từ cửa sổ của hành lang.

Lại thấy xe của Đường Hà vẫn dừng ở bên dưới, anh dựa vào xe, ánh sáng màu đỏ của điếu thuốc giữa ngón tay chớp sáng chớp tắt.

Năm phút, mười phút, anh vẫn duy trì tư thế đó không thay đổi.

Gió lạnh bên ngoài rất lớn, tôi không nhịn được mà nhắn tin cho anh: Chú nhỏ, chú vẫn chưa đi sao?

Có lẽ là có tiếng chuông báo, anh lấy điện thoại ra xem, lại nhanh chóng tắt màn hình đi.

Anh không trả lời tôi, lại lên xe, chiếc xe màu trắng bạc nhanh chóng lao đi, biến mất trong màn đêm.

Tôi ngơ ngác nắm lấy song cửa sổ, hồi lâu sau mới cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt.

*

Ngày hôm sau, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn trả lời của Đường Hà.

Khoảnh khắc nhấn mở ra, tôi cảm thấy trái tim lạnh đi.

Anh nói: Gần đây chú có việc, để bạn chú đến dạy bù cho cháu, dạy đến khi cháu khai giảng.

Ngón tay lơ lửng trên bàn phím thật lâu, tôi mới gõ: Được ạ, thời gian này làm phiền chú nhỏ rồi. Chiếc váy đẹp lắm, mẹ bảo cháu cảm ơn chú.

Thật ra mẹ tôi hoàn toàn không phát hiện ra cũng không hề hay biết, nhưng dù sao cũng phải nói chút gì đó thì mới có thể khiến câu chuyện tiếp tục.

Mấy tiếng sau, Đường Hà mới trả lời: Không có gì.

Rõ ràng là chưa có chuyện gì xảy ra cả, tôi lại không tự chủ được mà đỏ cả vành mắt.

Chiếc váy đó được tôi treo ở nơi sâu trong tủ, sương mù màu xám bạc, thướt tha giống như cành liễu Tây Hồ đầu xuân.

Rõ ràng là khi mặc thử tôi rất ngạc nhiên vui mừng.

Nhưng khi nhìn nó lần nữa, tôi sẽ chỉ nhớ đến bóng dáng Đường Hà rời đi không chút do dự khiến tôi cảm thấy mờ mịt lại tủi thân.



Bạn của Đường Hà họ Hứa, giống như anh, cũng vô cùng thông minh, dăm ba câu đã giảng giải kiến thức một cách rõ ràng.

Tính tình của thầy Hứa tốt hơn Đường Hà nhiều, tôi làm sai đề mà anh chỉ giảng lại một lần.

Không giống như Đường Hà, hoặc là muốn cười lại không cười mà nhìn tôi, hoặc là không khách sáo búng trán tôi.

Hôm đó khi lại làm sai đề đã được giảng đi giảng lại, tôi vô thức rụt người lại.

Thầy Hứa lại cười lên trước: “Em trốn cái gì? Anh sẽ không đánh em đâu.”

Tôi đột nhiên thất thần, người trước mặt không phải là Đường Hà.

Mà tôi thì rất nhớ Đường Hà.

Có một lần, nhân lúc tâm tình thầy Hứa tốt, tôi hỏi quanh co về tình hình gần đây của Đường Hà.

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi cười: “Cái tên này nhàn rỗi ở nhà, thầy hướng dẫn của nó có một hạng mục hợp tác ở Trung Quốc, nó chỉ cần điểm danh đi qua xem một chút là được, nhàn nhã hơn bọn anh nhiều.”

Như vậy sao? Nhưng rõ ràng anh đã nói, khoảng thời gian này anh có việc.

Nếu như anh rảnh, vì sao không chịu tiếp tục dạy tôi?

Tôi cắn môi, chỉ cảm thấy trong lòng là trăm ngàn ngổn ngang, không để ý lại viết sai một công thức.

Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, thầy Hứa mang theo một bộ đề thi đến, bảo tôi làm kiểm tra theo thời gian.

Điểm tối đa là 120 điểm, cuối cùng tôi làm được 107 điểm.

Thầy Hứa cũng rất vui, hỏi tôi muốn quà gì.

Tôi hơi kinh ngạc.

Anh ấy lại giống như nói lỡ miệng, cười hơi lúng túng, nói: “Trước khi đến anh đã nghĩ rồi, nếu như em có thể thi được hơn 100 điểm, anh sẽ tặng cho em một món quà nhỏ.”

Nói dối.

Đó rõ ràng là thỏa thuận của tôi và Đường Hà.

Lúc vừa tới dạy bù Vật lý cho tôi, anh hơi bó tay, không biết làm thế nào để giao tiếp với một học sinh cấp 3 như tôi.

Vì để tôi gắng sức học tập, anh đã hứa nếu như tôi có thể thi được 100 điểm thì sẽ tặng tôi một món quà nhỏ.

Sau đó anh đi mất, tôi gần như cũng sắp quên lời hứa này, lại bị thầy Hứa nhắc tới.

Là Đường Hà nói với anh ấy sao? Nếu không thì sao anh ấy lại biết?

Thầy Hứa thúc giục tôi: “Ngưng Ức?”

Dần dần, trong lòng nảy sinh ra một suy nghĩ điên cuồng.

Tôi mím môi, thật sự nói ra: “Món quà em muốn là, em có thể cùng anh và chú nhỏ ăn một bữa cơm?”

Anh ấy bật cười: “Chỉ vậy thôi à? Em không đòi nó… đòi anh quà lớn à?”

Tôi gật đầu: “Như vậy là đủ rồi.”

Thầy Hứa gọi video cho Giang Hà ngay trước mặt tôi.

“Đường Hà, ở đâu vậy?”

Giọng nói quen thuộc truyền đến, hình như chưa tỉnh ngủ: “Ở nhà.”

“Vậy cậu đoán xem tôi đang ở đâu?” Thầy Hứa nói.

Màn hình điện thoại đột nhiên thay đổi, camera hướng về phía tôi, tôi có thể nhìn thấy Đường Hà.

Anh đang mặc áo sơ mi, không nhìn điện thoại.

Ánh nắng loáng thoáng chiếu trên bụng anh, tôi nhìn có chút ngây người.

Thấy Hứa liếc thấy ánh mắt tôi, nói: “Sao em không chào chú nhỏ em đi?”

Đường Hà cũng nghe thấy, đột nhiên quay đầu, liếc thấy tôi qua màn hình thì nhanh chóng cúp máy.

Tôi sững sờ trả điện thoại lại cho thầy Hứa: “Chú ấy cúp rồi.”

Thầy Hứa phàn nàn một câu: “Cái tên này, chắc là lại thay đổi giờ của thầy hướng dẫn rồi, ngày đêm đảo lộn. Em chờ anh, anh gọi lại cho nó nhé.”

Lần này một lúc lâu mới nghe máy.

Trong video, Đường Hà đã ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cũng đã khôi phục bình thường.

Trái lại dáng vẻ không dám nhìn anh của tôi trông vô cùng chột dạ.

Nhìn thấy tôi, anh chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Vẫn là giọng điệu khách sáo, xa cách, từ chối người đến gần.

Chút kiều diễm ban nãy đột nhiên tan thành mây khói, trái tim lại trở nên trĩu nặng.

Thầy Hứa trả lời thay tôi: “Đề thi cậu ra em ấy thi được 107 điểm, cậu… Ồ không phải, chẳng phải tôi định tặng cho em ấy một món quà sao? Em ấy nói muốn ăn bữa cơm với hai chúng ta.”

Tôi sợ để lộ tâm tư của tôi, vội vàng bổ sung: “Đây không được tính là quà. Thành tích Vật lý tăng lên, mẹ vui lắm, cháu muốn cảm ơn hai thầy.”

Đường Hà “Ừm” một tiếng, không cảm xúc nói: “Khoảng thời gian này chú không rảnh, cháu mời thầy Hứa ăn cơm là được.”

Rõ ràng là thầy Hứa vô cùng thân với Đường Hà, nghe vậy thì giễu cợt: “Người bận rộn thì không bớt được chút thời gian ăn cơm sao?”

Đường Hà càng lạnh lùng với anh ấy hơn, nói thẳng: “Không. Còn việc gì không? Không có thì tôi cúp đây.”

Sau đó cúp thật.

Thầy Hứa nhún vai, nói: “Chú nhỏ của em thật sự dạy Vật lý cho em lâu đến thế à? Cái tính này của nó không giống như có thể làm gia sư.”

Tôi miễn cưỡng cười một tiếng.

Tính cách thật sự của Đường Hà rốt cuộc như thế nào, tôi không rõ.

Điều duy nhất có thể khẳng định là, anh thật sự không muốn nhìn thấy tôi.

Sau khi thầy Hứa nói chuyện tào lao vài câu thì tạm biệt, tôi khóa trái cửa, lấy nhật ký được khóa trong ngăn kéo ra, yên lặng viết chữ.

Trước khi gặp Đường Hà, quyển nhật ký này vốn trống không.

Bây giờ trong quyển nhật ký này, từng câu từng chữ đều là anh.

Chậm rãi lật qua mấy chục trang, tôi mở bút, viết về ngày hôm nay.

“H, em không biết có phải là em đã làm sai chỗ nào không, khiến chú tức giận, chú không muốn để ý đến em. Nhưng em nhớ chú lắm, mà em lại không thể nói, em không có tư cách để nói.”

Lại thất thần rất lâu, ngòi bút nhòe ra một vệt mực, nước mắt cũng không khỏi rơi xuống.

Mẹ gỡ cửa, tôi nhanh chóng lau sạch nước mắt, cất vội nhật ký rồi mở cửa.

Tầm mắt của bà dừng lại trên mắt tôi một lúc, lại bình tĩnh thản nhiên, chỉ nói: “Ngưng Ức, ra ăn cơm tối.”

Tôi gật đầu.

Hôm nay trên bàn ăn bày rất nhiều món tôi thích, tôi hơi bất ngờ.

Ngay sau đó lại là vui sướng.

Vậy mà mẹ vẫn còn nhớ tôi thích ăn gì.

Bố dượng dùng đũa gắp vào chén tôi một chiếc cánh gà hấp tàu xì, tôi vội vàng nói: “Cảm ơn chú ạ.”

Ăn cánh gà được một nửa, bố dượng và mẹ liếc nhìn nhau, mẹ hắng giọng nói: “Ngưng Ức, có chuyện này muốn nói với con.”

Tôi cắn cánh gà, ngẩng đầu nhìn bà.

Bà cười một tiếng, nói: “Mẹ có thai rồi, con sắp làm chị rồi.”

Tôi chậm chạp gật đầu: “Chúc mừng mẹ.”

Thật ra thân hình của bà đã ngày càng cồng kềnh, bụng rất rõ ràng rồi.

Mẹ dừng một lúc rồi nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói với bố con, đầu óc ông ấy không tỉnh táo, đừng để ông ấy làm phiền cuộc sống bình thường của mẹ.”

Tôi gật đầu, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Mẹ vì cảm thấy con sẽ nói cho bố biết nên đến bây giờ mới nói với con sao?”

Bà cười xấu hổ, nói: “Sao lại thế được, chỉ là trước đó thai không ổn định, không tiện nói với bên ngoài thôi.”

Ngay cả Đường Hà cũng biết tin, tôi lại là “bên ngoài”.

Tôi không nói gì nữa, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Một tháng trước, tôi đã từng vì chuyện này mà trằn trọc, không được yên giấc.

Không ngờ vào ngày đó một tháng sau, tôi đã có thể khàn giọng chấp nhận.

Trên bàn ăn không còn ai nói chuyện nữa, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chén đũa va chạm.

Vào giờ phút thế này, tôi chợt nhớ đến, ngày đó tôi ngâm suối nước nóng, tôi khóc trong mơ, Đường Hà không an ủi tôi, chỉ lau nước mắt cho tôi.

Đầu ngón tay của anh rất khô ráo, cũng rất ấm áp.

Đường Hà, vì sao em chỉ nghĩ tới chú thôi.

Mà vừa nghĩ tới chú, em lại muốn khóc.