[Ngôn Tình] Chú Nhỏ

Chương 5



Chẳng mấy chốc đã khai giảng, thầy Hứa và Đường Hà đều đã phai nhạt trong cuộc sống của tôi.

Trong bài kiểm tra đầu năm, tôi thi Vật lý được 112 điểm, chủ nhiệm lớp vô cùng chấn động, lấy tôi ra làm gương khen ngợi một phen.

Nếu là lúc trước, tôi sẽ rất kích động nhắn WeChat nói cho Đường Hà biết.

Nhưng bây giờ, điện thoại ở trong ổ chăn phát ra ánh sáng nhạt, tôi nhấn mở giao diện trò chuyện với Đường Hà, lại chậm chạp không gửi được câu nào.

“Chú nhỏ!! Kiểm tra đầu năm môn Vật lý cháu thi được 112 điểm đó!”

Xóa đi, lại soạn lại.

“Cảm ơn chú nhỏ, kiểm tra đầu năm môn Vật lý cháu thi được 112 điểm, thầy giáo đã khen ngợi cháu.”

Lại xóa đi.

Tôi nhìn khung chat trống rỗng, cuối cùng tắt màn hình.

Thái độ của anh đã rất rõ ràng, tôi cần gì tự chuốc lấy nhục nhã.

Kém nhau tám tuổi là chênh cả một đời.

Đường Hà thông minh, kiêu ngạo, tương lai xán lạn, là con cưng của trời.

Mà tôi còn đang mặc đồng phục trường rộng lớn, là một bài khó mà tính toán mất mấy trang giấy nháp, sẽ vì sau khi gội đầu xong không buộc tóc kịp thời mà bị chủ nhiệm lớp phê bình.

Khi anh thật sự xa lánh tôi, tôi mới phát hiện ra, tôi đã từng cho rằng giữa tôi và anh chỉ cách nhau một khoảng bằng bàn sách, nhưng khoảng cách này còn xa xôi hơn tôi tưởng nhiều lắm.

Anh không chủ động bước vào thế giới của tôi, tôi sẽ không có cách nào đi đến thế giới của anh.

Nhận thức này khiến tôi tuyệt vọng.

Tôi không còn nhấn mở WeChat của Đường Hà nữa, mỗi một câu nói muốn nói với anh, tôi đều ghi vào nhật ký.

H, hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời có chút giống với chiếc áo khoác màu xanh lam của chú.

H, lần này kiểm tra tháng em đã ở trong top 50 của khối, chắc chắn không tốt bằng chú, nhưng mà lại gần chú thêm một chút.

H, em nhìn thấy một người ở trên đường, góc nghiêng rất giống chú, nhưng mà không đẹp bằng chú. Ừm, không ai đẹp bằng chú cả.

H,...

Tuyết Tinh đã nghỉ học, bạn ngồi bàn sau trở thành bạn cùng bàn với tôi.

Bạn cùng bàn liếc thấy tôi đang viết gì đó thì đến gần xem, tôi vội vàng khép nhật lý lại.

Cậu ấy đụng vào vai tôi, cười hì hì: “Tớ thấy hết rồi, H, nghệ quá à, không phải chính là Hàn Châu sao? Tớ còn tưởng là cậu ấy tương tư đơn phương chứ, không ngờ rằng cậu cũng có ý với cậu ấy.”

Hàn Châu?

Tôi nhìn hàng phía sau, lại thấy Hàn Châu đang nhìn bóng lưng tôi.

Tôi chợt quay đầu, cậu ấy bỗng nhiên đối mặt với tôi, lại đỏ mặt.

Tôi đột nhiên hơi nhức đầu: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

Bạn cùng bàn cười ranh mãnh:

“Cậu đừng có giả bộ. Kỳ trước cậu cứ hỏi tớ về đề Vật lý, tớ ngại phiền nên đã nhét cho Hàn Châu. Nếu như giữa hai người có bí mật qua lại thì tớ có thể được xem là nửa bà mối đó.”

Tôi nhớ lại một chút, hình như thật sự có chuyện như vậy.

Khi đó tôi không theo kịp tiết tấu của thầy Vật lý, đi hỏi bài khắp nơi giống như con ruồi mất đầu.

Nhưng tôi tuyệt đối không phải lúc nào cũng hỏi Hàn Châu… Tôi thuộc kiểu tung lưới rộng.

Khi đang tự hỏi thì bạn cùng bàn đến gần, cười rất gian.

“Hai người tiến triển đến bước nào rồi? Hửm? Đỏ mặt cái gì, trước đó XXX lớp 12 ở trong phòng đàn cùng bạn trai làm này làm nọ, không bị bắt được, không phải cũng bình yên vô sợ sao?”

Vốn dĩ không hề đỏ mặt, nghe thấy cậu ấy nói nửa câu sau, không biết sao, trong đầu là hiện lên ảnh Đường Hà mặc áo sơ mi.

… Lần này là đỏ mặt thật.

May mà chuông vào học vang lên, bạn cùng bàn không trêu ghẹo tôi nữa.

Học kỳ 2 lớp 11 đã được thầy ân cần dạy bảo nói sắp thi Đại học rồi.

Bầu không khí không còn nhẹ nhàng như lúc trước, xem ra mọi người đều mang dáng vẻ múa bút thành văn.

Nhưng trong hoàn cảnh này, trên bàn của tôi luôn có thêm một vài thứ không thể giải thích được.

Một hộp sữa chua, một quả táo, một hộp thuốc cảm, thậm chí còn có một chai đường đỏ.

Nhưng hỏi là ai đưa, mọi người đều cười trộm, không ai nhận.

Cuối cùng, vào một lần dậy sớm đến lớp, tôi chờ được bóng dáng cao lớn đang bỏ trái cây vào bàn của tôi.

Tôi gọi cậu ấy lại: “Hàn Châu.”

Cậu ấy quay đầu, nhìn thấy tôi thì mặt lại đỏ lên: “Ngưng Ức.”

Thấy tôi cầm lấy túi trái cây đó, cậu ấy gãi đầu: “Hôm qua mẹ tớ đưa đến, dù sao tớ cũng ăn không hết nên…”

Tôi ngắt lời cậu ấy: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ không cần lắm.”

Hàn Châu có chút lúng túng: “Không sao, cậu ăn đi, trông cậu gầy như vậy, phải ăn nhiều mới được.”

Chàng trai hăng hái trên sân bóng rổ, đứng trước mặt tôi lại có chút luống cuống tay chân.

Tôi rất quen với ánh mắt không dám nhìn tôi của cậu ấy, đó đã từng là ánh mắt khi tôi nhìn về phía Đường Hà.

Rõ ràng là rất nóng giống như đốm lửa, nhưng lại luôn né tránh, sợ để lộ ra.

Nhưng, nếu không thể thì đừng cho thêm hy vọng nữa.

Đối với tình cảm thì nên rõ ràng như vậy, không phải sao?

Nhìn ánh mắt chân thành của chàng trai, tôi mím môi, nhẹ giọng nói: “Tớ thích người khác rồi.”

Hàn Châu ngẩn người, nói: “Hả? Ồ… Được.”

Tôi trả lại trái cây cho cậu ấy: “Tớ nhận tấm lòng.”

Cậu ấy nhét trái cây vào lòng tôi: “Cậu thích người khác cũng không sao, tớ chỉ muốn tặng cho cậu ăn thôi.”

Nói xong, cậu ấy rời đi mà không quay đầu lại.

*

Thứ bảy tan học.

Xuống khỏi xe bus, lúc sắp chạy đến nhà, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng thẳng dưới đèn đường.

Người đó cũng nhìn thấy tôi, cười ngượng ngùng gọi tôi: “Ngưng Ức, tan học rồi sao?”

Ngón tay không tự chủ được mà nắm chặt quai cặp sách, tôi nói: “Bố, sao bố lại đến đây?”

Ông đi qua, bước chân hơi khập khiễng.

Tôi do dự hỏi: “Chân bố sao vậy?”

Ông cười xấu hổ: “Khoảng thời gian trước làm việc cực quá, xe cán trúng chân.”

Tôi nói: “Bố đi bệnh viện khám chưa?”

Ông cau mày: “Khám bệnh cũng không có tiền, lại bị ông chủ nợ lương.”

Tôi im lặng không nói.

Bố thử thăm dò hỏi: “Con có tiền không? Có thể cho bố mượn ba ngàn ứng phó không? Ông chủ phát tiền lương thì bố sẽ trả cho con.”

Tôi nhỏ giọng nói: “Con không có nhiều tiền như vậy… Với lại lần trước tiền con đưa cho bố mua thuốc giúp bà nội, bố cũng chưa trả cho con.”

Bố đột nhiên trở nên nóng nảy: “Mày nói chuyện đó làm gì? Cũng không phải là tao không trả! Mày với mẹ mày ở trong khu nhà xa hoa như vậy, còn có thể không có tiền à? Mày lừa ai vậy?”

Giọng nói của ông rất lớn, bảo vệ khu nhà liếc thấy nhưng không có hành động gì.

Bố thấy thế thì trực tiếp đưa tay kéo cặp sách của tôi: “Cái cặp sách này của mày mới đúng không? Thằng cha hờ đó của mày tặng cho mày nhỉ? Nó giàu như vậy, sao mày có thể không có tiền chứ?”

Trong cặp sách còn cất nhật ký của tôi, tôi kéo chặt lấy cặp sách, không để ông cướp đi.

Lôi kéo mấy lần, ông nóng lên, đẩy mạnh tôi một cái.

Tôi va vào hàng cây bên đường, bả vai rất đau, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Con không có ba ngàn, nhiều nhất là tám trăm thôi.”

Giọng điệu của bố vô cùng hung dữ: “Mày nói sớm không phải là xong rồi sao? Tao đang hỏi mượn mày, không phải đòi tiền mày, mày đừng giả vờ đáng thương.”

Tôi lấy điện thoại ra từ ngăn cuối cùng của cặp sách, nhấn mở ảnh đại diện WeChat của ông, nhập số vào.

Bố đến gần xem, chỉ vào số dư còn lại trong WeChat: “Không phải còn 2200 hả? Sao chỉ đưa tao 800?”

Tôi gần như là cầu xin: “Con còn phải đóng tiền sách và tiền ăn nữa.”

Không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của ông, ông vô cùng tức giận: “Nhà bọn nó không cho mày chút tiền ăn cơm này à? Mẹ mày khắc nghiệt với mày đến vậy hả?!”

Nếu không phải bị bố dùng danh nghĩa bà nội khám bệnh lừa mất tiền thì sao lại chỉ còn bao nhiêu đây chứ? Rốt cuộc là ai đang khắc nghiệt với con đây?

Nhưng tôi không muốn nói những lời này nữa.

Tôi chỉ cúi đầu nhập mật mã.

Ông còn đang hùng hổ mắng bố dượng tôi không có trách nhiệm, mắng mẹ tôi không biết xấu hổ.

Cuối cùng khi ông một lần nữa lục lại chuyện cũ năm xưa có lẽ là có nào đó, mắng mẹ tôi là đĩ thỏa, tôi dừng nhập số.

“Bố còn mắng mẹ nữa thì con sẽ không cho bố tiền nữa.” Tôi nói.

Ông bỗng nhiên quay đầu.

Nhìn tôi chằm chằm, trên khuôn mặt nhăn nheo chỉ còn lại vẻ thù hằn.

Ông giơ tay lên, tát tôi một cái thật mạnh.

“Mày giỏi lắm, mẹ mày tìm cho mày thằng cha giàu có rồi nên mày ghét bỏ tao đúng không? Lúc trước nếu không phải do tao thì sao mẹ mày mang theo mày đi bước nữa được? Nó đã sớm tự mình chạy đi rồi!”

Ông ta quay đầu lại tát thêm mấy cái, tôi không né tránh kịp, ôm cặp sách ngã bên cái cây.

Đột nhiên có đèn xe sáng chói chiếu đến, sau đó là tiếng thắng xe chói tai.

Tôi nhìn theo tiếng, mà người đó đi ngược sáng tới, không thấy rõ mặt lắm.

Bước chân người đó rất nhanh rất vội, chặn trước mặt tôi, đẩy bố tôi ra, giơ nắm đấm muốn chào hỏi.

Tôi vội vàng kéo người đó lại: “Đừng đánh, là bố tôi.”

Người đó nhẫn nhịn cơn giận, quay mặt lại, tôi mới nhìn thấy, là Đường Hà.

Tôi đã từng tưởng tượng cảnh gặp lại mấy trăm lần, không ngờ lại vào giây phút thế này.

Vào giây phút làm cho người ta lúng túng, khó xử, tự ti mặc cảm.

Không anh định đi đâu, anh mặc âu phục đen, cà vạt vốn chỉnh tề lại lệch sang một bên theo động tác.

Tóc của anh hình như đã dài ra một chút, bị gió thổi rối rung, hơi che mắt, có vẻ càng thêm lạnh lùng.

Duy chỉ có ánh mắt nhìn tôi không khác gì thường ngày, vẫn là vẻ kiên nhẫn.

Đường Hà hỏi: “Có bị thương không?”

Gò má ban nãy đã bị đánh mấy cái vẫn đang âm ỉ đau, nhưng tôi nói: “Cháu không sao.”

Bố cảnh giác nhìn Đường Hà chằm chằm, hỏi tôi: “Đây là ai?”

Tôi nhịn lại nhịn, nhìn thấy bảo vệ chú ý tới bên này hỗn loạn, xách dùi cui muốn đi ra thì nói: “Là thầy giáo của con, bố đi nhanh đi, con sẽ gửi tiền cho bố.”

Nhận được lời đảm bảo, bố không dây dưa nữa, quan sát Đường Hà và xe của anh vài lần rồi khập khiễng rời đi.

Dây thần kinh kéo căng lúc này mới thả lỏng, lại cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên từng cơn.

Đường Hà buông tôi ra, cụp mắt, nhìn chỗ sưng lên trên mặt tôi, ánh mắt u ám.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy như anh muốn giết người.

Nhưng anh nhanh chóng kiềm chế ánh mắt, nói ngắn gọn: “Lên xe.”

*

Đường Hà chỉ trùng hợp đi ngang qua, anh vốn dĩ phải lái xe đi tham gia hội nghị học thuật.

Trông anh như muốn nói chuyện với tôi, nhưng mà điện thoại không ngừng vang lên, hỏi anh cái này cái nọ.

Cuối cùng câu trả lời của anh ngày càng ngắn gọn, hai chữ “Ừm”, “Được” vang lên trong toàn bộ quá trình.

Trung tâm hội nghị xuất hiện trước mắt, xe dừng lại.

Anh cuối cùng cũng nhận xong cuộc gọi cuối cùng, phải đến hội nghị phát biểu.

Đại sảnh ở trước mắt, anh không vội vã vào trong mà cầm cổ tay tôi, bảo nhân viên tìm cho tôi một căn phòng trống yên tĩnh.

Trước khi đi, anh lại nhìn tôi chăm chú rồi nói: “Ở đây chờ tôi.”

Tôi ôm cặp sách, mờ mịt gật đầu.

Sau khi anh đi, cả người tôi thả lỏng, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi mới phát hiện ra, khi đối diện với Đường Hà, bả vai tôi luôn căng cứng.

Tôi gọi điện thoại cho mẹ, nói với bà là tôi đến nhà bạn cùng bàn làm bài tập.

Bà không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò tôi tối quay về chú ý an toàn.

Điện thoại bỗng nhiên lại rung lên, cuộc gọi từ số lạ.

Anh ta nói: “Ship đồ ăn, thuốc cho cô để ở trên bàn tại cửa trung tâm hội nghị, xin hãy cho 5 sao.”

Tôi có chút mờ mịt: “Tôi không có mua thuốc.”

Anh ta nói: “Vậy thì là người khác mua cho cô, xin hãy đánh giá 5 sao.”

Cúp máy.

Tôi đi đến cửa xem, trên bàn quả nhiên đặt một túi thuốc.

Người nhận hàng là tên tôi.

Trong đó có túi chườm đá nhanh lạnh giảm sưng, thuốc tan máu bầm, thuốc giảm đau.

Thậm chí còn có một gói kẹo.

Người biết tôi ở trong trung tâm hội nghị, lại biết tôi bị đánh cũng chỉ có Đường Hà.

Trong những cuộc điện thoại gọi tới không ngừng, anh lại có thời gian đặt mua thuốc.

Ngón tay chậm rãi chạm vào gò má, vẫn hơi đau.

Trong lòng dâng lên rất nhiều suy nghĩ, nhớ nhung, lúng túng, khó xử, mờ mịt… Trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhưng có một điểm là chắc chắn, Đường Hà lại xuất hiện trước mặt tôi rồi.

Tôi đặt cặp sách xuống, rón rén đi đến đại sảnh hội nghị.

Trong đại sảnh kiểu bậc thang có thể chứa trăm người, giờ phút này không còn chỗ trống.

Đường Hà đứng trên bục phát biểu trên sân khấu, âu phục đen, cà vạt bạc, cả người có vẻ phong độ nhẹ nhàng.

Ánh sáng lạnh chiếu lên mặt anh, anh không có biểu cảm gì, tốc độ nói rất nhanh, giảng giải thành quả của mình bằng tiếng Anh, bên mặt lại có vẻ hơi lạnh lùng.

Phong cách PPT cũng ngắn gọn trước sau như một, là danh từ và biểu đồ mà tôi xem không hiểu.

Tôi đứng trong góc khuất mắt nhất ở cửa, có thể nghe thấy một vài sinh viên đại học ở hàng ghế sau đang nghị luận.

“Đó chính là Đường Hà à?”

“Đúng vậy! Tớ nói cho cậu biết, anh ấy thật sự rất đẹp trai, lúc đứng trước mặt cậu còn đẹp trai hơn.”

“Mê trai. Thứ xuất sắc nhất của anh ấy không phải là khuôn mặt mà là trình độ học thuật đó được không? Người tốt nghiệp về nước đủ để có thể lấy được chức Phó giáo sư, nếu như có thành quả nữa, đàm phán thêm thì có khi còn lấy được danh Giáo sư nữa.”

“Tớ nhớ bối cảnh gia đình của anh ấy cũng rất mạnh, mẹ anh ấy có công ty ở nước ngoài, bố ở trong nước rất quyền lực, đúng không Nghiên Nghiên?”

“Chuyện này mà cậu cũng biết à? Nhưng mà cũng không được xem là bí mật gì, năm đó chủ nhiệm lớp bọn tớ kể với bọn tớ, bản thân Đường Hà ngược lại rất khiêm tốn, chưa bao giờ nói những chuyện này.”

“Ôi chao ôi chao, biết là cậu ngưỡng mộ anh ấy rồi…”

Tôi không khỏi nhìn qua.

Cô gái ngồi ở giữa nhìn Đường Hà không chớp mắt, ánh mắt cuồng nhiệt.

Chẳng mấy chốc Đường Hà đã nói xong, MC nhắc nhở mọi người có mặt có thể đặt câu hỏi.

Các cô gái bên cạnh tôi nhao nhao giơ tay lên.

Đường Hà ngẩng đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt rơi trên người tôi, khẽ nhíu mày.

Các cô gái đã bắt đầu nhỏ giọng nói: “Nghiên Nghiên, anh ấy nhìn cậu đó!”

Cô gái tên là Nghiên Nghiên đắc ý nói: “Hội nghị nào của anh ấy tớ cũng tham gia, bọn tớ còn là bạn học cấp 3 nữa, chắc là anh ấy có ấn tượng với tớ.”

Nhân viên đưa micro lên, Nghiên Nghiên hắng giọng: “Xin hỏi anh Đường, sau khi anh tốt nghiệp tiến sĩ thì sẽ đi đâu?”

Đây là diễn đàn học thuật nghiêm túc, nhắc đến vấn đề này hình như không phù hợp lắm, rất nhiều người ở hàng ghế trước dồn dập quay đầu nhìn cô ta.

Cô ta lại làm như không thấy, cực kỳ lớn mật.

Đường Hà không có biểu cảm gì, chỉ nhìn MC.

MC hiểu ý, vội vàng nói: “Xin hãy đặt câu hỏi có liên quan đến đề tài thảo luận.”

Tôi không nghe tiếp nữa, lặng lẽ kéo cửa rời đi.

Đường Hà rất được chào đón, tôi vẫn luôn biết.

Nhưng ban nãy đứng trong góc nhỏ, nhìn anh đứng trên sân khấu ở xa xa, nghe anh giảng thứ tôi hoàn toàn nghe không hiểu, nghe người xung quanh kể về gia cảnh, thành tích huy hoàng của anh thuộc như lòng bàn tay.

Tôi mới càng trực quan ý thức được, khoảng cách giữa tôi và Đường Hà giống như rãnh trời.

Gò má lại bắt đầu đau râm ran, như đang nhắc nhở tôi, vừa rồi tôi bị ông bố tới cửa ăn vạ đòi tiền cho mấy cái bạt tai.

Mà mẹ tôi đã chắc chắn trong bụng là con trai, mấy lần uyển chuyển ám chỉ tôi, đến mười tám tuổi thì nên rời khỏi cái nhà này, đây là nhà của em trai, không phải của tôi.

Đừng thích Đường Hà nữa.

Lam Ngưng Ức.

Mày không xứng với anh ấy.

Sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay như sấm, tôi không dừng bước, đi về phía phòng nhỏ, cầm lấy cặp sách rời đi.

Nhân viên bên ban tổ chức nói gì đó với tôi, tôi cũng không nghe lọt, chỉ biết vẫy xe.

Trên đường đi, tôi đều nghĩ: Có lẽ Đường Hà cố ý xa lánh tôi, thậm chí là có lẽ anh đã nhìn ra tôi thích anh.

Cho nên, anh đối xử với tôi giống như với Lương Thiến, Nghiên Nghiên, đứng xa mà trông, xa lánh một cách uyển chuyển, lịch sự.

Đừng có lấy thúng úp voi, Lam Ngưng Ức à.

Sau lưng có chiếc xe không ngừng bấm còi, bác tài nhìn kính chiếu hậu một cái, nói thầm: “Được được được, xe cậu xe sang, cậu chạy trước.”

Chiếu xe chậm rãi giảm tốc độ, chiếc xe kia vượt lên từ phía sau, lại chỉ giữ thế song song với chúng tôi

Tôi nghi ngờ quay đầu nhìn.

Cửa sổ xe hạ xuống để lộ khuôn mặt của Đường Hà.

Bình tĩnh, lạnh lùng, ấn đường lại khẽ nhíu lại khó mà phát hiện ra.

“Xuống xe.” Anh nói.