[Ngôn Tình] Cưng Chiều

Chương 7: Con trai



Dương Sóc ngẩn người, khen ngợi giơ ngón tay cái lên với Phó Tư Diễn, nói: “Khó trách lại có thể đàn hay như vậy, đứa nhỏ này quá giỏi!”

Phó Tư Diễn cười nhạt không nói, dường như cam chịu.

Dương Sóc chợt vỗ nhẹ vào lưng Dương Tuyết, “Cháu nhìn xem chị Dung Hoan đi, có thể vào khoa nhạc của đại học S là rất giỏi đó, về sau cháu nên chăm chỉ nhờ cô ấy chỉ dẫn về đàn piano, hiểu không?”

Chuyên ngành mà Dung Hoan theo học, chính là nơi mà cô ta tha thiết mơ ước được bước vào.

Dương Tuyết nhớ lại buổi sáng hôm nay, cô ta còn ở đây nhục nhã Dung Hoan không biết thưởng thức, giây phút này bỗng cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, đau đớn.

Nhưng ngại ông nội vẫn đang ở đây, Dương Tuyết chỉ có thể gật đầu nghe theo: "Con sẽ học tập theo chị Dung Hoan thật tốt.” Cô ấy đỏ mặt liếc nhìn Dung Hoan, xấu hổ đến muốn chạy trốn.

Thấy đã sắp đến giờ, Phó Tư Diễn lên tiếng muốn đưa Dung Hoan đi về.

Sau khi lên xe, Dung Hoan và anh ngồi chung ở hàng phía sau, cô nhìn Kế Sâm ngồi ở ghế phụ, nhớ lại ở lần ở bar, anh ta cũng ở đó.

Không ai nói chuyện, không khí trong xe trở nên trầm mặc. Dung Hoan không nhịn được nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt Phó Tư Diễn khép lại, tay đặt trên đùi.

Khuôn mặt đẹp trai nghiêng sang một bên như vẽ ra một đường cong hoàn hảo, hàng mi rậm rạp che đi đôi mắt.

Cô đang nhìn, đầu của người đàn ông bỗng ngoảnh về phía cô, nhướng đôi mi dài, ánh mắt chính xác bắt giữ tấm mặt chưa kịp thu hồi của cô.

Thấy cô nhanh chóng ngồi thẳng đứng, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một rặng mây hồng, anh mỉm cười, giọng nói thản nhiên: "Nhóc con nhìn lén chú à?”

“…… Không có.”

“Chú Phó đã nhìn thấy rồi.”

Kế Sâm ở hàng phía trước nghe vậy, biểu cảm kinh ngạc, nhìn từ kính chiếu hậu, trên khuôn mặt như tảng băng của Phó Tư Diễn lại đang tươi cười! Còn giọng điệu vừa nói chuyện của anh…… Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy Phó Tư Diễn nói chuyện kiểu vui đùa như vậy.

Dung Hoan nhìn về phía anh, giả bộ nghiêm túc: "Cháu đang nhìn phong cảnh từ cửa sổ xe bên cạnh chú, không phải nhìn chú.”

“Được, là chú hiểu lầm.” Ý cười của anh càng rõ hơn, đã bớt buồn ngủ, đổi chủ đề khác: “Hôm nay chú cũng mới được biết Hoan Hoan đánh piano hay như vậy.”

Dung Hoan nhấp miệng, "Cháu học từ nhỏ.”

“Rất thích đánh piano?”

Dung Hoan gật gật đầu, ánh mắt an dừng trên ngón tay dài thon dài của cô, khóe môi hơi cong: "Cháu rất hợp đấy.”

Dù cho là khí chất hay tư chất.

Dung Hoan thẹn thùng cúi đầu, không trả lời.

Xe vẫn đang chạy, Dung Hoan đột nhiên cảm thấy bụng dưới trào ra một dòng nước ấm quen thuộc, lông mày cô cau lại.

Đừng bảo là “mùa dâu” đến nhé?

Trong lòng cô ngập tràn cảm giác hoảng hốt, không ngờ nó sẽ tới sớm như vậy, cô cũng không lót cái gì bên dưới.

Trên xe đều là đàn ông, những chuyện như vậy cô không biết mở miệng như nào.

Lòng bàn tay nắm chặt lại rất nhanh đã chảy mồ hôi, cô thấy thần ngước lên, vườn vặn nhìn thấy sắp đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi.

Cô nắm lấy cơ hội mở miệng: “Chú Phó, tôi muốn vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước, có hơi…… khát nước.”

Phó Tư Diễn ngẩng đầu, nhìn về phía kính chiếu hậu, tài xế nhìn thấy ánh mắt anh, hiểu ý dừng xe ở một bên.

Dung Hoan đang định mở cửa xe thì một tờ tiền đỏ xuất hiện trước mắt, sau đó nghe thấy Phó Tư Diễn nói: “Tiện thể giúp chú mua bao thuốc lá.”

Cô gật đầu nhận lấy, xuống xe, đôi tay che phía sau, nhanh chóng vào cửa hàng, đi thẳng đến khu bán đồ sinh lý cho nữ, cầm bịch băng vệ sinh chạy chậm đến quầy thu ngân, đưa tiền ra: “Xin chào, xin hỏi ở đây có nhà vệ sinh không?”

“Có, ở phía sau.” Nhân viên thu ngân chỉ hướng.

“Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng thở ra.

Xử lý xong, cô ra khỏi phòng vệ sinh, dây thần kinh đang căng thẳng được thả lỏng, cô còn kiểm tra phía sau váy, may mắn là còn chưa dính bẩn.

Cầm chai nước, đi đến quầy thu ngân, cô nhìn về phía kệ thuốc lá, không biết nên mua loại nào.

Cô hỏi dì thu ngân: “Loại thuốc lá nào tốt vậy ạ?”

“Cháu gái, cháu hút à?”

Cô xua tay, “Không phải, là chú của cháu hút.”

Dì thu ngân cầm bao Trung Hoa xuống, nói: “Cái này ổn đó.”

Cô cũng không lựa chọn, sau khi trả tiền, cầm thuốc lá từ trong cửa hàng đi ra.

Sau khi lên xe, cô đưa bao thuốc cho Phó Tư Diễn, anh còn nhận lấy mấy đồng tiền xu cô đưa, nhướng mày: “Chỉ mua thuốc và nước à?”

Tay Dung Hoan run lên, theo bản năng che đậy cái túi phồng lên, “Vâng……”

Anh cong cong khóe miệng, không nói chuyện, ném bao thuốc qua một bên.

Xe khởi động lần nữa, Dung Hoan hơi cong người, dựa vào cửa xe, trên trán toán ra chút mồ hôi.

Nếu biết trước thì sáng nay đã không ăn kem rồi ……

Phó Tư Diễn nghiêng đầu nhìn cô, nhận thấy chai nước cô mua về, chỉ uống một chút, môi hơi trắng bệch.

Anh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói với tài xế: “Chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên.”

-

Đến khi về đến nhà, Dung Hoan vào nhà và cởi áo khoác, rồi vào toilet.

Phó Tư Diễn đi phía sau, khi đến phòng khách thì thấy áo khoác của Dung Hoan ở trên mặt đất. Anh thuận tay nhặt lên, thì trong túi rơi ra một túi gì đó.

Anh cúi đầu, thấy rõ bên trên viết cái gì.

Hành động khác thường vừa nãy của cô nhóc đều đã được giải thích.

Phó Tư Diễn cất băng vệ sinh, đi đến phòng bếp, gọi một cuộc điện thoại.

“Bạch Ngưng.”

“Sao đó?”

“Có chuyện này, khi còn gái đến ngày……” Một tay anh cắm vào túi, bước loanh quanh, giọng nói còn hơi mất tự nhiên, “Ăn cái gì để giảm bớt đau đớn?”

“A?” Bạch Ngưng kinh ngạc bật cười cười, "Anh Diễn à, cậu hỏi cái này làm gì? Không phải là……”

Anh cắt đứt ảo tưởng của cô ấy: “Là Dung Hoan.”

Thì ra là thế. Bạch Ngưng đưa ra một số lời khuyên, cuối cùng còn trêu chọc anh: “Cậu quan tâm đến cháu gái nhỏ kia như vậy cơ à?”

Phó Tư Diễn rũ mắt cười, “Một con nhóc thú vị.”

-

Dung Hoan vệ sinh cá nhân xong, đang định về phòng ngủ trưa, thì nghe được tiếng gõ cửa.

Cô mở cửa ra, Phó Tư Diễn đứng ở ngoài cửa, đưa cốc nước trong tay cho cô, Dung Hoan nhận lấy, ngửi thấy mùi đường đỏ, biểu cảm cứng đờ.

Chẳng lẽ anh……

Nhưng anh lại dịu dàng giải thích: “Canh giải rượu.”

Dung Hoan chớp chớp mắt, đỉnh đầu đã bị xoa nhẹ: "Nhóc con, giữa trưa vừa uống rượu đấy, đã quên rồi sao?”

“Một lát nữa cháu sẽ uống……”

Anh hạ giọng hỏi lại: "Cháu sẽ uống thật à?”

Cô thật thà vừa gật đầu vừa lắc đầu, anh cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía điều hòa, “Điều hòa để bao nhiêu độ?”

“26 độ.”

Anh gật gật đầu, yên tâm, dặn dò nói: “Uống xong thì đi ngủ đi, hửm?”

“Dạ.”

Anh rời đi, Dung Hoan đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở ra.

Chắc là anh chưa biết việc cô đến ngày đâu nhỉ.

Hai tay cô ôm lấy cái cốc, chậm rãi uống nước đường đỏ. Độ ấm của cốc nước xuyên qua lòng bàn tay, làm lòng cô trở lên ấm áp.

Uống xong cốc nước, cô cúi đầu nhìn cái cốc một lát, sau khi tỉnh táo mới đỏ mặt đặt nó lên trên bàn, nhanh chóng nằm lên giường vùi đầu vào chăn bông.

-

Ngày hôm sau, khi Dung Hoan đang luyện đàn, cha dượng Vương Thịnh gọi đến.

Nhận điện thoại, đối phương lạnh lùng vào thẳng chủ đề: “Tuần sau là ngày giỗ của mẹ mày, mày có muốn về không.”

Dung Hoan mím môi, không nói gì. Thấy đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, Vương Thịnh lại “Alo” một tiếng, cuối cùng nghe thấy giọng nói vô cảm của Dung Hoan: "Tôi sẽ tự sắp xếp thời gian đi tảo mộ.”

Vương Thịnh nhướng mày rậm, tiếng mắng chửi ập đến: “Mày là đồ bất hiếu, sau khi đến Dung gia thì quên luôn cả mẹ mày à?”

Vương Hi Hi ở bên cạnh, vội vàng an ủi: “Ba ba, đừng hung dữ với chị mà. Chị, chị bận việc gì à?”

Dung Hoan hít sâu một hơi, “Là tôi không muốn về, có vấn đề gì sao?”

“Mày nhìn nó đi! Tao không có đứa con gái này! Tao nuôi phải con sói mắt trắng!”

Vương Thịnh lải nhải mắng chửi, sắc mặt Dung Hoan càng tái nhợt, cuối cùng để lại một câu lạnh lùng: “Đừng nhận họ hàng lung tung, tôi cũng không có người ba như ông.”

“Mày……”

Dung Hoan ngắt điện thoại. Ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đôi lông mày nhíu chặt, cảm thấy đầu rất đau.

Cô không muốn nhớ lại khoảng thời gian đen tối đó, ác mộng đau đớn quấn chặt lấy cô, khiến cô thấy nghẹt thở.

Một lát sau, cô từ từ đứng dậy, ra khỏi phòng luyện đàn.

Đã không còn ý định đánh đàn, cô ra ngoài, bước chậm trong công viên của khu biệt thự, làn gió mát lúc chạng vạng lướt qua, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Lúc này, một giọng nói truyền đến tai: “Dung Hoan ——”

Quay đầu vừa nhìn, là “Con khỉ” Tất Hào.

Cậu ta tới gần, hỏi sao cô lại ở đây.

"Tớ cảm thấy hơi chán, nên ra ngoài đi dạo.”

Đôi tay cậu ta cắm trong túi, thân mình nghiêng về phía cô, cười cười, “Chán quá thì mang cậu đi chơi được không?”

“Đi đâu thế?”

Cậu ta vỗ vỗ vai cô," Bar? Lần trước các cậu không đi được đúng không? Hôm nay tớ đưa cậu đi.”

Đột nhiên Dung Hoan cũng muốn đến nơi kia vui chơi, đồng ý rồi lại nói: “Vậy gọi thêm Thẩm Nhu đi?”

Cậu túm cô đi về phía gara nhà mình, “Trong nhà cô ấy có chút việc, chúng ta đi là được rồi.”

Dung Hoan nhìn moto mới mua của cậu ta, ngạc nhiên vì hình như cậu ta đã tiêu hết tiền của mình vào đây.

Tất Hào đưa mũ bảo hiểm cho cô, khóe môi khẽ cong: “Thượng Chu mới đến đó, còn chưa chở con gái lần nào, ngươi là người đầu tiên.”

Dung Hoan đội mũ, cậu ta tiến lên chỉnh mũ giúp cô, cuối cùng vừa lòng nói: “Ok, lên xe đi.”

-

Chiếc moto nhanh chóng đến quán bar DC.

Đến khi xuống xe, Dung Hoan nhìn chỗ quen thuộc này, khuôn mặt lộ vẻ do dự: “Hầu Tử, chúng ta đổi chỗ khác được không?”

“Sao thế? DC là nơi vui chơi tốt nhất và lớn nhất đấy.”

Dung Hoan bị hắn túm vào, một thiếu niên tiến đến chào đón: “Hầu Tử, hôm nay lại đổi một người nữa à?”

Tất Hào trừng người kia, “Đổi cái gì cơ? Cmn chỉ có người này thôi.”

“Vâng vâng là tớ nhiều chuyện, các cậu cứ chơi đi, lát nữa tớ tìm cậu sau.”

Hai người tìm vị trí vắng vẻ, Tất Hào biết Dung Hoan còn chưa ăn cơm, nên gọi cho cô chút đồ ăn nhẹ.

Dung Hoan nhìn trên sân khấu, không giống ca sĩ chính đêm đó, là một cô gái.

Màn đêm vừa mới buông xuống, không khí trong đây dần trở nên sôi sục náo nhiệt.

Cô hơi cúi đầu, không muốn nói chuyện lắm, Tất Hào thấy vậy, thò đầu qua, dịu dàng hỏi: " cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt à.”

“Có một chút thôi.” Cô thành thật thừa nhận.

Tất Hào: "Tớ không hỏi, cậu cứ chơi vui vẻ đi, ta chơi cùng ngươi, ta hy vọng hôm nay lúc ngươi trở về có thể vui vui vẻ vẻ là được.”

Dung Hoan giương khóe môi, “Cảm ơn.”

Đến khi rượu được mang lên, Dung Hoan mới vừa nhấp một ngụm, điện thoại trong túi đã rung lên.

Vừa lấy ra, ba chữ “Phó Tư Diễn” hiện lên trên màn hình.

Cô nhảy dựng trong lòng, nói với Tất Hạo là đi nhận điện thoại, rời xa nơi ồn ào sau đó mới nhận cuộc gọi.

“Vâng, chú Phó?”

Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ đầu bên kia: “Ừ. Nhóc con ăn cơm chưa? Chú kêu người gửi bữa ăn tối đến, sắp tới rồi.”

Dung Hoan nhăn mày, cắn môi, một lúc lâu sau mới ấp a ấp úng nói: “Chú Phó …… cháu không ở nhà.”

“Sao?”

"Cháu ở……DC.” Cuối cùng cô vẫn lựa chọn thành thật.

Phía bên kia trầm mặc hai giây, giọng nói người đàn ông nháy mắt chìm xuống, ý cười biến mất: “Đi cùng con gái?”

“Đi cùng…… Con trai.”