[Ngôn Tình] Cưng Chiều

Chương 8: Thua cuộc



Giọng Dung Hoan trầm xuống, đầu dây bên kia lại một lần nữa rơi vào trầm mặc quỷ dị. Cô khẽ cắn môi, khi vừa rơi vào lo lắng, cuối cùng cũng có tiếng động từ bên kia truyền đến.

Giọng nói rất thấp, như đang kìm nén cảm xúc nào đó: “Chỉ hai người?”

“Vâng…… cháu và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, chơi xong cháu sẽ về ngay.”

Cuối cùng anh nói:

“Trước 10 giờ.”

Nghe vậy, cô không tiếng động thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe môi nơi anh không nhìn thấy khẽ cong lên, nhẹ giọng: “Cảm ơn chú Phó.”

Ngắt cuộc gọi, Dung Hoan cầm điện thoại, dựa vào tường, tâm trạng vốn dĩ nên vui vẻ nhưng không biết tại sao lại có cảm xúc khác thường nổi lên trong lòng.

Trong đầu cô không hiểu sao lại xuất hiện một ý nghĩ: Tuy vừa rồi anh đồng ý, nhưng cô đi chơi, cũng không báo cho anh một tiếng, anh…. Tức giận có phải không?

-

Ở đầu dây bên kia, Vũ Lương nhìn Phó Tư Diễn nói xong câu cuối cùng, ném điện thoại lên trên bàn, sắc mặt u ám nặng nề, một màu đen âm u bao phủ lấy con mắt anh.

Hương trà tràn ngập trong không khí, âm thanh du dương của đàn cổ chậm rãi truyền ra từ bên cạnh bức bình phong, như ẩn cư trên núi rừng.

Âm thanh tuyệt đỉnh, nhưng lúc này cũng không thể xoa dịu cái mày cau chặt của người đối diện. Vũ Lương thấy vậy, đặt tách trà lên bàn trà cổ kính, nghiêng đầu nhìn về phía sườn bình phong: “Chỉ cần đàn đến đây thôi.”

Vài tiếng sột soạt từ bên kia, là tiếng đứng dậy rời đi.

Vũ Lương đặt ly trà đã pha trước mặt Phó Tư Diễn, đuôi lông mày hơi nhướng: “Cháu gái nhà cậu lại có chuyện gì à?”

Chỉ cần một cuộc điện thoại, đã hoàn mỹ đuổi đi hứng thú thưởng trà ngon của Phó đại thiếu gia.

Phó Tư Diễn không phản ứng, một lần nữa cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc gọi khác: “Kế Sâm, Dung Hoan ở DC, cậu cho người đi xem tình huống ở đó như nào.”

Vũ Lương nghe vậy, cười: " Con bé đến DC? Đó không phải là địa bàn của cậu à, lo cái gì.”

Phó Tư Diễn ngẩng đầu lạnh lùng liếc anh ta một cái, Vũ Lương thức thời ngậm miệng lại, trong lòng lại đang kinh ngạc vì Phó Tư Diễn lại quan tâm cô gái này đến như vậy.

Không quá ba phút, Kế Sâm đã gọi lại, báo cáo không giấu giếm chuyện gì: “Dung tiểu thư đang cùng uống rượu với một người con trai ở lầu một, cậu ta là thiếu gia nhỏ nhà họ Tất, nhìn qua thì hai người chỉ đơn thuần uống rượu nói chuyện phiếm, không có hành động thân mật nào. Phó tiên sinh, có cần mở một phòng bao riêng trên tầng hai rồi mời tiểu thư đi lên không?”

Hàng lông mày của Phó Tư Diễn giãn ra, “Đừng quấy rầy con bé, cậu mà tự mình đến đó, ở trong quán quan sát, có chuyện gì thì báo cho tớ biết.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, anh dựa vào thành ghế, một tay chống đầu, đôi mắt hơi khép lại, Vũ Lương nhìn thế trêu chọc: “Có vẻ cháu gái nhỏ không làm cậu bớt lo, Phó gia, nếu không thể dạy dỗ, giao cho tớ đi, tớ giúp cậu dạy.”

Phó Tư Diễn giương mắt nhìn Vũ Lương cười đến méo mặt, ánh mắt lạnh băng hung hăng lườm:

"Phắn đi."

Đầu lưỡi Vũ Lương chống lên hàm trên, không thể thu lại ý cười, “Sao, luyến tiếc à?”

Phó Tư Diễn im lặng hai giây, bỗng nở nụ cười hờ hững, đôi mắt đen nhánh hơi lạnh lẽo.

Vũ Lương bị nụ cười làm sững sờ, sau đó bên tai nghe được giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn của Phó Tư Diễn ——

“Là của nhà cậu à, mà dám mơ ước?”

Vũ Lương: “……???”

-

Dung Hoan quay lại tiếp tục uống rượu với Tất Hào, hai người đang trò chuyện, thì có vài nam thanh nữ tú từ cửa đi vào, sau khi nhìn thấy bàn bọn họ, thì đi thẳng đến.

“Hầu Tử, sao hôm nay cậu lại ở đây?” Một chàng trai trong số đó chuyển tầm mắt đến Dung Hoan, “Đây là?”

Tất Hào giải thích: “Em gái hàng xóm của tớ. Các cậu cũng tới đây chơi à?”

Có cô gái mặc áo da váy ngắn đi tới, khuỷu tay đặt trên vai Tất Hào, nở nụ cười phong tình quyến rũ: “Đúng rồi, Hầu Tử, cậu cũng qua chơi đi?”

Tất Hào đẩy cô gái kia ra, nhìn Dung Hoan, nói với bạn bè: “Không được, các cậu chơi đi.”

“Ôi ôi cậu làm mất hứng quá, nếu cậu không yên tâm, có thể gọi em gái cậu đi cùng.”

Đám bạn bè cậu một câu mình một câu gào thét, dường như nhất định phải lôi kéo cậu ta đi cùng, Tất Hào đành phải dò hỏi ý kiến Dung Hoan.

Cô nhìn ánh mắt khó xử của Tất Hào, cuối cùng mở miệng: "tớ thấy cũng được.”

Vì vậy nhóm người lên tầng hai. Phòng riêng tầng hai có một bên là kính có thể nhìn thấy sân khấu tầng một, mà người bên dưới người sẽ không nhìn thấy khung cảnh bên trong.

Sau khi mọi người ngồi xuống, uống rượu, nhảy nhót, Dung Hoan và Tất Hào ngồi cùng một chỗ, cô gái gợi cảm vữa nãy tiến lại dán lấy Tất Hào, Tất Hào mặc kệ, quay sang hỏi Dung Hoan: “Còn muốn uống gì? Tớ gọi cho.”

Cô gái nhìn Tất Hào đối xử khác biệt như thế, khi nhìn Dung Hoan trong mắt thêm vài phần đánh giá.

Cô gái đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Dung Hoan, ý cười đong đầy: “Xin chào, tôi tên Thất Thất, cậu tên là gì thế?”

“Dung Hoan.”

Thất Thất cười cười, "Cô là bạn bè của Tất Hào thì cũng là bạn bè của tôi, hôm nay cô cứ uống đi, hết bao nhiêu đều tính cho anh trai tôi." Cô ta chỉ chỉ chàng trai đang ca hát.

Thất Thất chủ động lôi kéo làm quen với Dung Hoan, nhưng lại kiêng kị khí chất thanh lãnh tận xương tủy của Dung Hoan hoặc tính cách trầm mặc khiến người khác khó chịu, Thất Thất càng ngứa mắt cô, nhưng gương mặt vẫn tươi cười hoan nghênh.

Lại thêm vài chị em plastic lại gần, đề nghị đánh bài, Thất Thất lập tức mời Dung Hoan, Dung Hoan không thể uyển chuyển từ chối, đành phải tham gia.

Vai ván đầu, Tất Hào nhìn bài của Dung Hoan, thường thường chỉ điểm một hai câu, đánh người đối diện đến hoa rơi nước chảy, Thất Thất nhìn bộ dáng thân mật kề tai nói nhỏ của Tất Hào và Dung Hoan, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.

Ván thứ ba bắt đầu, Tất Hào nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền để cho Dung Hoan chơi trước, hắn phải đi ra ngoài một chuyến.

Sau khi cậu ta rời đi, ánh mắt các chị em nhìn Dung Hoan bắt đầu trở nên trần trụi, có người hỏi: “Dung Hoan, cậu với Tất Hào có quan hệ gì thế? Cậu thích cậu ấy hả?”

Dung Hoan mím mím đôi môi đỏ mọng, “Mình và cậu ấy chỉ là bạn bè thôi.”

Cô gái kia nhếch miệng cười nhạt: “Tất Hào đối xử tốt với cậu như vậy, cậu còn nói là bạn bè sao? Chơi bọn mình đấy à?” Rồi tiến đến ghé sát vào tay Thất Thất, "Người này cậu nhất định phải giáo huấn một trận mới được, trông cái dáng vẻ thanh cao của cô ta kìa, nhìn thấy liền ghê tởm.”

Thất Thất xua tay, bảo chị em mình trật tự, cô nhấp một ngụm rượu, cười quyến rũ, nhìn về phía người bên cạnh: “Dung Hoan, đừng nghe bọn họ nói bậy, chúng ta tiếp tục đánh bài đi.”

Có người còn nói muốn gia tăng hình phạt, người thua phải đi xuống tầng một, hôn người con trai mà bọn họ chỉ định.

Khuôn mặt Thất Thất lộ vẻ rối rắm: “Như vậy không ổn lắm nhỉ? Sẽ dọa sợ Dung Hoan mất.”

“Ôi chao, muốn chơi thì phải chơi cho kích thích chứ, ai sợ có thể rút lui."

Hàng mi dài của Dung Hoan khẽ lật, ánh mắt còn in dấu màu sắc rực rỡ của ánh đèn phía dưới tầng, cô nhẹ giọng nói: “Tôi thế nào cũng được.”

Các cô gái xung quanh hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã nhếch miệng cười.

Một ván mới bắt đầu, cả hai cô gái đều không làm địa chủ, Dung Hoan thấy bài trong tay mình cũng không tệ lắm, liền lấy thêm ba tấm nữa.

Lúc ban đầu, Dung Hoan đánh dựa theo tính toán của mình, Thất Thất phát hiện ra bài của Dung Hoan cô đều có thể chặn, vậy là ra hiệu cho chị em phối hợp cùng mình.

Dung Hoan ra ba con 10 kèm 4, Thất Thất lập tức lấy tam A của mình chặn lại, Dung Hoan nói không đỡ được.

Quyền chủ động liền rơi vào tay Thất Thất, khóe môi cô cong cong, mang theo một khí thế như nắm chắc chiến thắng, tiếp tục đánh, vài bài duy nhất trên tay nhìn sang Dung Hoan đang không phản ứng gì, cười cười đem con 5 cuối cùng ném lên trên bàn, “Cậu thua....”

Nhưng lời còn chưa dứt, Dung Hoan bỗng nhiên lấy ra một quân tiểu vương.

Thất Thất ngây ngẩn cả người, “Cậu....” Cô trừng mắt nhìn về chị em mình đứng ở phía đối diện, cô còn tưởng rằng tiểu Vương ở trong tay cô ta.

Cô gái kia kia luống cuống, cô ta cũng cho rằng tiểu vương nằm trong tay Thất Thất!

Hai người ngầm ra hiệu với nhau, không biết lệch lạc ở đoạn nào lại tính sai một bước này!

Dung Hoan nhìn Thất Thất, nhoẻn miệng cười, “Còn thừa một quân phải không?”

“.........”

Vậy là sau đó, Dung Hoan bắt đầu tung ra các loại song hoặc tam đối, Thất Thất chỉ có thể giương mắt nhìn, sắc mặt trầm xuống.

Quân K cuối cùng rơi xuống bàn, game over.

Dung Hoan nghiêm túc mặt: “Hình phạt của các cậu còn tính không?”

Hai tên nông dân trơ mắt ếch, nhất thời vừa thẹn vừa tức không nói nên câu, không khác gì đang bị địa chủ chèn ép.

Thất Thất cười khan hai tiếng, cất giọng giễu cợt: “Dung Hoan, không ngờ cậu chơi bài lại giỏi như thế."

Dung Hoan một hơi uống cạn rượu cocktail trong ly, trên gương mặt trong trẻo hiện lên ý cười phơi phới, lan dần tới hai bên má, tụ lại thành hai lúm đồng tiền nho nhỏ

Thất Thất nhìn nụ cười hút hồn kia của cô đến ngây ngẩn, khi lấy lại tinh thần, cơ thể Dung Hoan đã hơi nghiêng về phía bên cạnh, thanh âm lạnh lùng truyền truyền đến tai:

“Tôi chơi bài cũng được, nhưng sở trường lại là vả mặt, chuyên trị các loại hoa sen tâm cơ.”

-

Rời khỏi DC, Dung Hoan và Tất Hào đi nhờ xe trở về khu biệt thự.

Lúc xuống xe, Dung Hoan đi trên đường có cảm giác như đang giẫm lên bông, đầu óc mê man. Tối nay trong lúc lơ đễnh, cô đã uống không ít rượu.

Tửu lượng cô rất kém, một chút rượu Cocktail là có thể làm khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.

Tất Hào thấy thế, muốn đi tới đỡ cô, nhưng lại bị cô cố tình né tránh, " Tớ không sao.”

Tất Hào chớp mắt, mím chặt môi không nói nửa lời. Sau khi đưa cô tới cửa nhà, cậu ta mở lời: “Thật xin lỗi, hình như tớ làm tâm trạng của cậu kém hơn rồi?”

Cô cười cười, cũng không nói cho cậu ta chuyện tối nay, “Không, tớ buồn ngủ thôi, đêm nay cảm ơn cậu.”

Tất Hào mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói: “ Ừ.....Vậy cậu về nghỉ ngơi đi.”

Sau khi cậu ta đi, Dung Hoan lục tìm chìa khóa trong túi, nhưng sờ một lượt cũng không tìm được.

Quên mang chìa khóa rồi....

Cô gõ cửa, nhưng chẳng có lời đáp lại.

Cô bất lực vỗ vỗ đầu, rồi ngồi thụp xuống trên bậc thềm, ôm lấy đầu gối vùi đầu vào trong.

Màn đêm buông xuống, cơn gió lạnh thổi qua tạm thời làm tan đi chút men say, khiến cô nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Nhà họ Vương, mẹ, cuộc sống trước kia, ông nội, còn có rất nhiều người....

Dường như có một tấm mạng nhện đang gắt gao quấn lấy trái tim cô, ghì chặt đến nỗi cô không thở nổi.

Cuộc đời của cô, đã có bao nhiêu lần mệt mỏi như hiện tại rồi. Cô lẻ loi như vậy, cho dù xuất hiện một ngọn hải đăng đi chăng nữa, thì cô cũng đã chìm trong biển sâu tối đen như mực, một chút ánh sáng này tính là cái gì chứ.

Ý thức cô dần dần trở lên mơ màng, cơn buồn ngủ không tiếng động bao trùm lấy cô.

Đang nheo nheo mắt, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai, "Bé sâu rượu, uống say?”

Phó Tư Diễn nhận được cuộc gọi của Kế Sâm, báo Dung Hoan về nhà nhưng chưa đi đến cửa. Anh gấp gáp trở về, vừa xuống xe thấy thân thể nho nhỏ cuộn tròn trước cửa.

Anh cứ nghĩ anh sẽ tức giận, có lẽ sẽ không tránh được dạy dỗ cô vài cô, nhưng tất cả cảm xúc cả đêm đều biến mất từ khi anh nhìn thấy cô.

Cô ngẩng đầu, thì nhìn thấy anh nửa ngồi xổm trước mặt cô, dùng ánh mắt dịu dàng như cũ nhìn cô, khóe môi mang theo nụ cười lười biếng, giống như đang cười bộ dáng bé sâu rượu của cô.

Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, theo bản năng gọi anh, cất tiếng gọi nhẹ nhàng:

“Chú Phó ……”

“Ừm?” Anh nhướng mày, cực kì kiên nhẫn nói chuyện với cô.

"Cháu quên mang chìa khóa……”

Anh trả lời, ý cười vẫn ở bên môi, tiếng cười lười nhác khàn khàn, giống như hạt cát nhỏ ma sát khiến lỗ tai người ta ngứa ngáy.

Ngay sau đó, anh giơ tay, vòng xuống dưới đầu gối của cô, vững vàng chặn ngang cô bế lên ——

“Không sao hết, chú đưa cháu về nhà.”