[Ngôn Tình] Cưng Chiều

Chương 9: Say Rượu



Editor: Mia

Phó Tư Diễn bế Dung Hoan lên, bước tới cửa, Kế Sâm trước nay là người thông minh sáng suốt lập tức tiến lên, đem cửa mở ra.

Phó Tư Diễn đi vào huyền quan*, xoay người nhìn về phía đỉnh đầu đang cúi thấp của Kế Sâm, lông mày nhíu lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: "Đây là cách cậu trông chừng người khác sao?"

Kế Sâm trên trán đổ mồ hôi nói, "Xin lỗi Phó tiên sinh, món Dung tiểu thư uống là rượu cocktail, nên tôi cho rằng......"

Phó Tư Diễn thu hồi ánh mắt, cho phép anh ta rời đi.

Kế Sâm như được đại xá, bay nhanh thoát đi.

Phó Tư Diễn hướng trên lầu. Cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực anh ngủ ngon lành, vóc dáng lùn lùn bé nhỏ, bế lên quả nhiên nhẹ đến mức giống như không nặng là bao.

Anh cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô, bất lực mỉm cười.

Tửu lượng thật là cực kỳ kém.

Vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, cởi giày ra, vào phòng tắm lấy khăn lông ẩm nước lau mặt cho cô.

Ngồi ở bên giường, Dung Hoan dần dần bị động tác của anh đánh thức, cô mở to mắt nhìn anh, giọng nói tràn ra từ đôi môi đỏ mọng: "Chú Phó......"

"Làm sao vậy?"Anh dừng lại động tác.

Cô cúi đầu, lông mi run rẩy mang theo hơi nước từ đôi mắt trong veo, nhẹ giọng nói: "Chú tức giận sao?"

Anh ngồi xổm nửa người trước mặt cô, đôi lông mày nhướng lên nhuộm một nụ cười: "Hoan Hoan không nghe lời lúc nào, tại sao làm chú tức giận?"

Cô bẹp miệng, "Cháu không nên đi chơi mà không thông báo với chú..."

"Biết sai rồi sao?" Anh nhếch lên khóe miệng.

"Ừm."

"Nếu Hoan Hoan chủ động thừa nhận sai lầm của mình rồi, chú không tha thứ chẳng phải có vẻ rất hẹp hòi sao?"

Cô dường như nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Anh mỉm cười, ngắt nhẹ chóp mũi cô rồi nhẹ nhàng nói: "Thật là một tiểu gia hỏa nghịch ngợm. Ngồi xuống đây đợi chú chút."

Anh xuống lầu, pha một nước ly mật ong mang lên rồi ở lại giám sát cô uống sạch.

Cô uống xong, liếm liếm môi, rồi trả lại cốc cho anh, anh để cô nằm xuống, đắp chăn bông che phủ cả người, chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp.

Anh đi đến đầu giường tắt đèn, thấy cô vẫn nhìn mình giống như một đứa trẻ, sờ đầu cô nói, "Ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau.

Dung Hoan trở mình trên giường, dần dần tỉnh lại. Cô từ từ mở mắt ra, và khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh, tâm trí cô tự động bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Cô nhớ lại, tối hôm qua trở về cô tìm không thấy chìa khóa......

Ngồi ở cửa nhà, lúc sau Phó Tư Diễn quay lại......

Sau đó đem cô ôm về phòng......!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Dung Hoan lập tức đỏ bừng, lập tức quay đầu lại vùi mặt vào trong gối, một lát sau, gương mặt liền bị ngộp đỏ như tôm luộc.

Sớm biết như vậy tối hôm qua liền không uống nhiều rượu như vậy......

Từ từ, lúc này phát hiện đã chín giờ. Cô bước ra khỏi giường, khẽ mở cửa và ló đầu ra ngoài.

Thấy bên ngoài không có ai, cô khẽ nhón chân bước vài bước ra ngoài, nhìn xuống lầu.

Dưới lầu cũng không có người!

Cô thở phào nhẹ nhõm, về phòng lấy một bộ quần áo sạch sẽ rồi định đi tắm.

Cô thảnh thơi thong thả đi đến phòng tắm, nhưng lại phát hiện cửa phòng tắm đã đóng chặt.

Đang lúc cô bối rối suy nghĩ, cửa phòng tắm bị đẩy ra, bên trong liền có một người bước ra.

Nửa thân trên của người đàn ông xuất hiện, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp mịn màng, đến cả phần da thịt tuyến nhân ngư cũng bị nhìn không sót gì, nửa người dưới quấn khăn lông, quần tây đen cùng quần lót trắng chữ T vắt trên tay. Tóc ngắn gọn gàng còn đọng lại giọt nước, cả người phảng phất mờ mịt trong làn hơi nước.

Dung Hoan theo bản năng kinh hô một tiếng, sau khi nhìn rõ mặt mũi, liền nhanh chóng xoay người lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Làm sao Phó Tư Diễn có thể......

Anh cũng không ngờ cô sẽ đột ngột xuất hiện, Phó Tư Diễn lập tức đem đồ trong tay mặc vào, sau đó anh ngẩng đầu nhìn thì thấy cô gái nhỏ luôn quay lưng về phía anh, trên tay cầm bộ quần áo, hai bên tai đều nóng đến té khói.

Nhớ lại dáng vẻ tiểu bạch thỏ sợ hãi vừa rồi của cô, anh không khỏi cong môi.

Dung Hoan ý thức được đứng ở đây càng thêm xấu hổ, định bước đi, nhưng cổ tay lại bị anh giữ chặt.

"Tiểu gia hỏa, nhìn thấy chú chạy cái gì chứ?"

Anh vòng đến trước mặt cô, thân mình hơi cong, ánh mắt đối diện với cô, trái tim cô nhảy dựng lên, dời tầm mắt: "Cháu không có......"

Nhưng mà nói ra ngay cả một chút tự tin đều không có.

Anh nhướng đôi mắt hoa đào, nhẹ nói: "Còn nói không có, Hoan Hoan nhìn thấy chú liền khẩn trương như vậy, có phải hay không lén làm chuyện xấu?"

"......"

Thấy cô không trả lời, anh liền không ngừng trêu chọc cô, "Đầu còn đau không?"

"Không còn đau nữa."

Anh gật đầu, nhìn quần áo trên tay cô, "Muốn đi tắm rửa?"

"Vâng."

"Đi đi, tắm rửa xong ra ăn sáng, sáng nay trong nhà vừa giao đến một thùng quả anh đào, cháu đợi chút xuống dưới nếm thử ngọt hay không, nhé?"

"Dạ......"

Sau khi anh đi, cô mới vào phòng tắm, trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hương hoa sen của dầu gội, chính là mùi mà cô vừa mới ngửi thấy trên...người anh.

Chiếc gương nhúng hơi nước phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô, khi nhìn mình trong gương, khóe miệng cô bất giác nhếch lên.

Trong lòng cô vốn nghĩ rằng sẽ bị Phó Tư Diễn, dù sao tối hôm qua cô cũng không nghe lời như vậy, nhưng hiện tại ngay cả một chữ anh cũng không nhắc.

Mà lần trước, cô tưởng anh chỉ thuận miệng nói về anh đào thôi, không ngờ anh thật sự nhớ còn mua về nhà một thùng lớn nữa,

Cô rũ mi, cười toe toét.

Tắm rửa xong, Dung Hoan xuống lầu, Phó Tư Diễn cũng ở đó. Cô chủ động nói với anh là chuyện cuối tuần sẽ về Giang Thành quét mộ mẹ cô. Phó Tư Diễn đồng ý, dặn dò cô chú ý an toàn.

Lần này Dung Hoan trở về Giang Thành cũng không thông báo cho nhà họ Vương, nếu không phải cô nhớ ra mẹ cô có để lại một mặt dây chuyền trong nhà bọn họ, muốn lấy lại nó thì cô cũng sẽ không bao giờ quay lại căn nhà đó.

Chiều hôm đó khi đến Giang Thành, trời bất chợt mưa to, cô không mang theo ô, kéo vali, dáng người nhỏ bé chạy trong mưa.

Cuối cùng cũng tìm được taxi, cô báo địa chỉ cho tài xế. Người đó quay đầu nhìn cô ướt như chuột lột, trong lòng không khỏi xót xa: "Cô bé, cô có sao không, mưa lớn quá, cô đến đây một mình sao?"

Trên đuôi tóc còn treo bọt nước, mặt cùng cánh tay đều dính nước mưa, nghe được tài xế hỏi, cô cười chật vật: "Không có việc gì, cháu lau một chút là được. Bất quá chú à, phiền chú bật điều hòa nhỏ một chút......"

"Được được."

Một giờ sau, xe tiến vào biệt thự Ôn Viên, tài xế nói giỡn nói: "Cô gái nhỏ sống ở đây à, thực sự có tiền nha."

Biệt thự Ôn Viên là một khu biệt thự cao cấp, yên tĩnh trong khu trung tâm thành phố, là một địa điểm đắc địa, những người có khả năng chi trả không phải là những người giàu có bình thường.

Dung Hoan biết, nhà họ Vương không mua căn biệt thự ở chỗ này, mà là bất động sản, thuộc sở hữu của công ty Vương thị.

Cô không trả lời, xuống xe nhìn lên khung cảnh quen thuộc xung quanh nhưng không cảm nhận được niềm vui khi trở về quê hương, ngược lại làm người cảm giác áp lực đến khó chịu.

Cô ngẩng đầu một hồi, bước tới, đi tới cửa nhà, bấm chuông cửa.

Đợi vài giây, có người mở cửa.

"Ô, là Dung Hoan tiểu thư!" Mở cửa chính là bảo mẫu trong nhà mẹT riệu, nhìn thấy Dung Hoan đột nhiên trở về, bà vui mừng đón cô vào, "Dung Hoan tiểu thư như thế nào đã trở lại, mau tiến vào."

Nếu muốn nói trong gia đình này có người chào đón cô, thì người duy nhất đó chính là mẹ Triệu, bà ấy đã ở bên cạnh chăm sóc cô từ khi Dung Hoan sinh ra.

Dung Hoan nở nụ cười, còn chưa kịp cùng mẹ Triệu hàn thuyên hai câu, một giọng nữ yêu kiều đã vang lên trên lầu hai: "Có khách nào đến nhà không?"

Dung Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Hi Hi từ trên lầu đi xuống, ý cười trên mặt cô liền thu lại.

Vương Hi Hi nhìn thấy bóng dáng ở cửa thì sững sờ, không ngờ Dung Hoan lại đột ngột quay lại, cô ta nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười chạy xuống lầu, nhiệt tình nắm tay Dung Hoan, giọng nói run lên đầy phấn khích: "Chị ơi, cuối cùng chị cũng chịu về nhà rồi!"

Trong mắt mẹ Triệu, đó là một cảnh đoàn tụ chị em thật cảm động.

Nhưng mà Dung Hoan chỉ rúttay về, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ là trở về lấy đồ."

Bị câu trả lời thờ ơ của cô làm cho choáng váng, Vương Hi Hi không kìm được nụ cười trên mặt, vội quay đầu lại hét lên lầu: "Ba, chị về rồi!"

Tay đang cầm vali của Dung Hoan đột nhiên siết chặt, cô nheo lại vẻ mặt, Vương Hi Hi nhận ra, cười nhẹ, trong mắt hiện lên một tia xúc động.

Lúc Vương Thịnh đi xuống, nhìn thấy Dung Hoan đột nhiên xuất hiện, hắn từ trong mũi phát ra một cái hừ lạnh khinh thường, sau đó chế nhạo nói: "Không phải nói không trở lại sao?"

Vương Hi Hi kéo một bên tay ông ta, nhẹ giọng khuyên giải: "Ba, chị cuối cùng cũng về nhà, đừng hung dữ như vậy."

"Con gái ngoan, con xem người ta là chị gái, nhưng người ta coi con là em gái sao?" Ông ta nhìn về phía Dung Hoan, "Đã sớm không phải người họ Vương chúng ta, nhà của chúng ta không có chỗ cho mày."

Dung Hoan cười nhạt một tiếng, lạnh giọng: "Nếu không có chuyện gì, tôi cũng không cam lòng bước vào đây. Hôm nay tôi đến chỉ để lấy lại sợi dây chuyền của mẹ tôi. Tôi nghĩ các người cũng không để bụng, nên tôi muốn mang đi."

Vương Thịnh tức giận, "Đồ của mẹ mày? Mày còn có mặt mũi nào nhắc tới bà ấy?! Nếu không có mày, bà ấy sẽ..."

"Vương tiên sinh," Dung Hoan gọi ông nói, "Bà ấy luôn là mẹ tôi, và tôi trước sau cũng là con gái của bà ấy. Đưa mặt dây chuyền cho tôi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức. Không ở lại cản trở tầm mắt của ông."

Dung Hoan đi Dung gia mấy tháng, trở về tựa như mồm mép, móng vuốt cũng sắc nhọn hơn rồi, Vương Thịnh vừa sửng sốt vừa tức giận, chửi mắng vài câu, cuối cùng kêu Vương Hi Hi lên lầu lấy, "Lấy được rồi nhanh cút khỏi đây!"

Vương Thịnh rời đi, Vương Hi Hi lên lầu lấy đồ, Dung Hoan đứng ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn căn phòng mình đã ở, đáy mắt chua xót.

Cô hít hít cái mũi, nắm chặt lòng bàn tay.

Vương Hi Hi xuống lầu, mang mặt dây chuyền đưa cho cô, Dung Hoan duỗi tay muốn tiếp nhận, Vương Hi Hi lại bất ngờ buông tay khiến mặt dây chuyền rơi xuống đất.

Dung Hoan thất thần nhìn một hồi, ngồi xổm xuống để nhặt nó ở trước mặt lên, giọng nói khoa trương của Vương Hi Hi vang lên trên đầu cô: "Xin lỗi chị, em bị trượt tay."

Cô ta nói, cúi đầu nhìn Dung Hoan, đáy mắt mang theo sự kiêu ngạo.

Dung Hoan khinh thường cùng cô ta nhiều lời, nhưng Vương Hi Hi lại ngăn cô lại: "Chị à, tối nay chị ở lại nhà đi? Em để mẹ Triệu dọn phòng cho khách. Đã muộn thể này rồi chị còn đi đâu nữa?"

"Không cần."

"Ba kỳ thật chính là ngoài miệng tức giận, trong lòng vẫn luôn coi chị là con gái của mình, chị có thể quan tâm và thông cảm hơn cho ông ấy, được không?"

Dung Hoan cười khinh miệt, giương mắt nhìn cô ta: "Vương Hi Hi, cô không ghi danh học chuyên ngành diễn xuất thật là đáng tiếc. Chỉ sợ người không muốn tôi tồn tại nhất chính là cô, nơi này chỉ có hai người chúng ta, cô còn muốn diễn cho ai xem?"

Vương Hi Hi cười gượng hai tiếng, "Chị à, chị đang nói gì vậy......"

Dung Hoan không trả lời, xoay người đóng sầm cửa đi ra ngoài. Vương Hi Hi nắm chặt tay, nghiến răng tức giận.

Nàng cười thầm một tiếng.

Tiểu bạch thỏ từng mặc người ta "xâu xé" nay đã thay đổi diện mạo, quả thực khiến người ta không thể nhận ra.

Ngày hôm sau, Dung Hoan dậy sớm đi đến nghĩa trang. Cô đứng trước bia mộ, vuốt ve tên mẹ, khẽ lẩm bẩm: "Xin lỗi mẹ, con không ngoan, đã làm mẹ thất vọng..."

Cô thổi gió lạnh, suy nghĩ về rất nhiều thứ. Mười năm đầu tiên của cô không hạnh phúc. Mặc dù oán hận mẹ vì đã hà khắc với mình, nhưng thực ra trong lòng cô rất yêu bà.

Chỉ là mẹ cô chưa bao giờ cho cô có cơ hội báo hiếu.

Đi ra khỏi nghĩa trang, điện thoại di động trong túi vang lên.

Nhìn thấy cái tên này, Dung Hoan sửng sốt một chút, "Alo, chú Phó --"

Nghe được giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của cô, anh biểu tình ôn nhu hỏi tình hình của cô, "Bây giờ quét mộ xong chưa?"

"Dạ rồi."

"Nghe thanh âm này, tâm tình Hoan Hoan không tốt sao?"

Bị chọc trúng tâm tư Dung Hoan còn chưa trả lời, đầu bên kia tiếp tục khoan thai nói tới: "Nếu tâm tình không tốt, vậy..... chú Phó nên làm gì để cháu cảm thấy tốt hơn?"

Cô ngẩn người, "Hả?"

Nụ cười trầm thấp của anh từ đầu dây bên kia truyền đến, "Vậy thì chú Phó đến Giang Thành gặp Hoan Hoan, Hoan Hoan sẽ cảm thấy khá hơn chứ?"

Dung Hoan: "...... Chú muốn tới Giang Thành?!"

"Đã tới rồi, bất quá đang bận xử lý vài việc, chú sẽ đến đón Hoan Hoan khi xong việc?"

Cô không muốn thừa nhận rằng khi nghe tin anh tới tìm cô, lòng cô quả thực rất phấn khích, tâm trạng xám xịt cũng dần nhẹ nhõm.

"Được ạ."

Lúc cúp điện thoại xong, cô còn cầm máy cười toe toét đến nỗi hai đầu ngón chân muốn khuỵu xuống đất vì sung sướng.

Chạng vạng, Dung Hoan nhận được tin nhắn của Phó Tư Diễn, bảo cô đến khách sạn Gesla để đợi anh, anh sẽ đến ngay.

Gesla là khách sạn năm sao cao cấp nhất ở Giang Thành và là tòa nhà cao nhất thành phố. Nhà hàng bầu trời đầy sao trên tầng cao nhất đặc biệt nổi tiếng, mọi người đều muốn đến đây một chuyến tiêu phí một khoản tiền xa xỉ.

Khi Dung Hoan đến, cô đi vào sảnh tầng một đợi, cô ngồi đợi, tâm tình đang yên ổn bỗng nhưng có biến hóa, thay vì chờ Phó Tư Diễn người cô nhìn thấy lại là.

Vương Hi Hi.

Hôm nay Vương Hi Hi đến ăn tối với một vài người bạn, có một người bạn của cô ta nhìn đến Dung Hoan, chỉ chỉ với Vương Hi Hi: "Ý, kia không phải chị gái cậu sao?"

Cô ta sửng sốt, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được Dung Hoan.

"Không phải cô ta rời khỏi nhà cậu rồi à, còn có tiền đến đây sao?" Người bạn nói.

Dung Hoan nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn thấy Vương Tây Khê đang cùng bạn bè đùa giỡn cười nói đi tới.

Vương Hi Hi ra vẻ sửng sốt, "Chị à, thật là chị sao, như thế nào lại ở đây?"

"Ăn cơm."

Bạn bè Vương Hi Hi đánh giá Dung Hoan, mặt lộ vẻ châm chọc, Vương Hi Hi mở miệng: "Chị ơi, chị đến đây ăn cơm...... nơi này tiền ăn một bữa không rẻ đâu có phải chị và bạn hẹn nhầm chỗ rồi không? Ở đây đều yêu cầu đặt trước, cũng không phải tiệm ăn vỉa hè đâu ạ."