[Ngôn Tình] Mộng Hồng Trần

Chương 1: Gian trần kiếp



"Nhạc Nhạc muội đau lắm hả? Đừng khóc, đừng khóc, đợi sau này Cảnh Văn lớn sẽ không để Nhạc Nhạc bị ngã bị đau nữa, sẽ bảo vệ Nhạc Nhạc không bị bọn nó ức hiếp! Đừng khóc nhé?"

An Nhạc sáu tuổi tin lời Cảnh Văn bảy tuổi, mà Cảnh Văn cũng thật sự không để An Nhạc bị đau nữa, hắn theo học y, lúc An Nhạc nhổ răng không đau, bị ốm nhanh khỏi, bọn nhóc gần nhà cũng không dám bắt nạt hai người nữa, bởi vì nhà Cảnh Văn rất có quyền thế, hôm đó bọn nó về nhà đã bị cha mẹ răn dạy đến nơi đến chốn. An Nhạc và Cảnh Văn cứ thế lớn dần.

Cảnh Văn và An Nhạc là thanh mai trúc mã, từ nhỏ làm bạn bên nhau, tình cảm sâu đậm, những tưởng thuận lý thành chương, bạch đầu giai lão.

Cảnh Văn mười bảy tuổi và An Nhạc mười sáu tuổi không còn những suy nghĩ ngây thơ thiếu thời, với nhau lễ độ giữ kẽ. Bởi vì An Nhạc là cô nhi, được cô cô nàng là ma ma hồi môn của mẹ Cảnh Văn cưu mang.

Môn không đăng hộ chẳng đối, Cảnh Văn sớm đã có hôn phối với nữ nhi Hình bộ thị lang Lâm gia.

Cảnh Văn ra ngoài hành y đắc tội với đám tiểu nhân trên giang hồ. Hôm đó hắn lại ra ngoại thành khám bệnh từ thiện, Cảnh Văn xưa nay khiêm tốn, không bao giờ phô trương thanh thế, càng không mang theo người. Đám tiểu nhân đó chờ đợi đã lâu, thấy hắn một mình liền hạ độc thủ.

An Nhạc đến một am miếu ngoài thành dạy chữ cho trẻ em nghèo. Trên đường về thì thấy cảnh này, nàng không kịp nghĩ bản thân chỉ biết chút võ phòng thân không thể chọi lại đám hán tử lăm le đao kiếm đã xông vào muốn ngăn cản bọn chúng chém Cảnh Văn.

Kết quả dĩ nhiên vô dụng, cũng may người dân gần đó trông thấy báo quan, lúc quan phủ chạy đến, nàng nhìn thấy Cảnh Văn gục đầu bất tỉnh trong vũng máu, sau đó bản thân cũng rơi vào hôn mê.

Lúc tỉnh nàng hoảng loạn tìm hỏi tình hình Cảnh Văn, biết hắn không sao mới khẽ buông xuống trái tim lơ lửng, lại ngất đi lần nữa.

Tỉnh dậy nhìn thấy Cảnh Văn ngồi bên giường, nàng òa khóc ôm chầm lấy hắn: "Cảnh Văn ca ca, muội cứ tưởng sẽ không còn gặp huynh nữa, muội rất sợ! Chúng ta mặc kệ tất cả, không bao giờ rời xa nữa có được không?" Nàng rất sợ lại mất đi hắn, cơn ác mộng day dẳng suốt thời gian hôn mê, Cảnh Văn nằm gục trong vũng máu không bao giờ tỉnh lại khiến nàng quá sợ hãi, nàng không muốn rời xa hắn nữa.

Cảnh Văn dường như sững sờ, đôi mắt đen trong trẻo giờ đây đông đầy tình cảm phức tạp, tựa hồ đang giãy giụa đấu tranh với thứ gì đó. Im lặng hồi lâu hắn mới nhẹ nhàng mà kiên quyết đẩy nàng ra.

"An Nhạc, không thể. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, chúng ta không thể làm trái. Nếu hai ta bất chấp lấy nhau, làm sao đối mặt với Lâm gia, cho dù đã gả cho ta, muội cũng sẽ bị miệng đời gièm pha."

(*Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Ý là hắn đã có hôn ước rồi.)

Ngày hôm sau, An Nhạc gõ cửa phòng Cảnh Văn, vẻ mặt bình tĩnh, nói với hắn: "Công tử, xin lỗi. Hôm qua An Nhạc bị bệnh vừa tỉnh đầu óc không tỉnh táo, lời nói hồ đồ không biết chừng mực, mong công tử bỏ qua."

Cảnh Văn lẳng lặng nhìn nàng thật sâu, hồi lâu mới lên tiếng, hắn cảm thấy giọng mình đang run rẩy: "Ta xem như chưa từng nghe thấy, muội cũng đừng để trong lòng." Có lẽ nàng bây giờ rất oán hận hắn.

Sau hôm đó, Cảnh Văn không gặp nàng trong phủ nữa, xa gần thăm dò, mới biết nàng đã dọn tới am miếu ngoại thành dạy chữ, nàng nói muốn tận tâm giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khó, có lẽ không ở trong phủ nữa.

An Nhạc tập trung tất cả tinh thần vào việc dạy những con chữ vỡ lòng cho bọn trẻ, bọn nó líu ríu khiến tâm trạng nàng cũng khôi phục phần nào. Hy vọng... tới tháng tám nàng có thể bình thản quay về chúc mừng hôn lễ.

Tháng tám chóng tới chóng qua, không có hôn lễ nào cả.

Tân đế đăng cơ, chấn chỉnh tệ nạn tham ô trong triều đình, Cảnh thừa tướng cây to đón gió, bị xét nhà tịch biên, vấn trảm vào giữa tháng tám cùng năm.

Cảnh thừa tướng phu thê tình thâm, cùng ngày thừa tướng bị xử trảm, Cảnh phu nhân cũng tự sát theo chồng.

Thừa tướng phủ sụp đổ, Cảnh gia phu phụ đều là cô nhi, Cảnh Văn trong một đêm mất hết người thân, đau thương quá độ, còn bị đả kích nặng nề bởi chuyện cha làm ra, sinh bệnh liệt giường, may mắn Ngô ma ma - cô cô An Nhạc một lòng trung thành vẫn luôn bên cạnh chăm sóc.

An Nhạc thu xếp cho hai người ở trong một thôn nhỏ tên Bình An cạnh am miếu nơi nàng dạy học.

Cảnh Văn bệnh suốt nửa năm, cả người gầy như thây khô cuối cùng cũng phấn chấn trở lại.

Hắn trở nên trầm lặng hơn, ban ngày ra ngoài khám bệnh, ban đêm chong đèn đọc sách.

Kể cũng may, Cảnh thừa tướng làm ra chuyện như vậy gia quyến lẽ ra sẽ bị dân chúng căm ghét đay nghiến theo, nhưng Cảnh Văn hành y chữa bệnh cứu người, nhân phẩm đoan chính, lão bách tính cũng bao dung đối với hắn.

Ngô ma ma lo liệu việc trong nhà, An Nhạc ngày dạy học, đêm về làm chút sản phẩm thêu thùa kiếm chút bạc vụn.

Những chuyện không vui trước kia hắn và nàng đều không nhắc lại. Cứ như vậy tới khoa thi hai năm sau, Cảnh Văn đỗ trạng nguyên, chuẩn bị vào triều làm quan.

Vốn dĩ chuyện Cảnh thừa tướng tham ô bị vấn trảm sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ công danh của con cháu sau này, càng đừng nói tới chuyện bước vào quan trường. May mắn tân đế khoan dung, lại trọng hiền tài, với những nhân tài tự trọng có chí tiến thủ như Cảnh Văn đặc biệt yêu thích.

Cảnh Văn thầm nghĩ, khi hắn có thể ngẩng cao đầu, có đủ khả năng cho An Nhạc bến đỗ bình yên, hắn sẽ hỏi cưới nàng, bằng tất cả những gì mình có bù đắp cho nàng, để nàng trở thành nữ tử vui vẻ hạnh phúc nhất.

Còn nhớ Tết Đoan ngọ năm ngoái, lúc khám bệnh về, ở góc nhà hắn vô tình nghe được cuộc nói chuyện của An Nhạc và tiểu hầu gia Trần Ninh.

Hắn nhớ rất rõ trái tim mình khi ấy đã rung lên từng hồi. Vừa chua xót thay nàng vừa thống hận bản thân, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp chưa từng có. Khi hắn bất lực tuyệt vọng cùng cực, không một ai nguyện ý nhìn đến, nàng vẫn ở bên cạnh hắn, dịu dàng săn sóc cùng hắn vượt qua những tháng ngày tăm tối khó khăn nhất.

Trần Ninh cố chấp kéo tay An Nhạc, ngữ khí bất cam mà đau đớn hỏi: "Vì sao nàng từ chối sính lễ của ta?"

"Xin lỗi Trần công tử, tấm lòng của huynh An Nhạc khắc ghi, nhưng càng như vậy An Nhạc càng không thể nhận lời gả cho huynh, bởi vì... ta vẫn chưa quên được người kia, làm thế sẽ có lỗi với huynh."

"Nhưng hắn phụ nàng! Nếu sự kiện thanh trừng kia không xảy ra, hắn có chọn nàng không? Nàng tỉnh lại đi, quên hắn đi!"

Nàng biết Cảnh Văn sẽ không chọn nàng, nàng hiểu được lựa chọn của hắn, cũng biết hắn không sai.

... Nhưng vì sao lại buồn như vậy.

An Nhạc chậm rãi gỡ tay Trần Ninh ra, vẻ mặt cô đơn nở ra nụ cười bất lực: "Ta cũng muốn quên lắm, nhưng biết làm sao đây, hình bóng huynh ấy đã khắc quá sâu trong xương cốt, xóa không nổi!"

"... Nếu Cảnh Văn hỏi cưới nàng, nàng sẽ đồng ý chứ?"

An Nhạc giật mình, im lặng rất lâu rất lâu mới yếu ớt lắc đầu: "Ta không biết."

Nàng không biết, nhưng cái ngày sau ngày Cảnh Văn nhậm chức một tháng, nàng đã biết rõ lòng mình.

Hôm ấy nàng không có việc gì, liền muốn theo Cảnh Văn đi thị sát dân tình. Cảnh Văn nhậm chức ở Hộ bộ, phụ trách mảng dân sinh.

Ở một trấn nhỏ xa kinh thành, tuy không phồn hoa sung túc giống kinh kỳ nhưng cũng không tệ. Lúc thị sát gần xong, trên đường bỗng có người xô xát tranh cãi, dường như là tranh giành mỹ nhân, cuối cùng tranh không tới liền đâm ra đánh luôn mỹ nhân.

Cảnh Văn mang theo bốn nha dịch, bảo hai người trong đó đi đến giải quyết tình hình. Hai tên phú nhị đại bị đuổi đi, mỹ nhân một mực nói muốn cảm ơn Cảnh đại nhân làm chủ cho mình, quỳ trước mặt hắn dập đầu bái lạy.

Cảnh Văn vốn là người ôn hòa khiêm tốn, liền khẽ giơ tay ý bảo mỹ nhân kia đứng dậy. Tình cảnh phát sinh tiếp theo không một ai lường trước được.

Mỹ nhân đột ngột rút một thanh chủy thủ, nhắm thẳng ngực Cảnh Văn mà đâm. Nha dịch chấn kinh lập tức tiến lên ngăn cản ả, nhưng ả dường như có học qua võ công, vùng vẫy thoát khỏi mấy nha dịch.

Cảnh Văn vốn là thư sinh trói gà không chặt, trong lúc giằng co đã bị cắt trúng rất nhiều chỗ, bộ quan phục màu xanh loang lổ vết máu, hắn ngả trên đất sắc mặt tráng bệch.

Mắt thấy chủy thủ chỉ cách tim mình không tới một thước, không cách nào tránh được. Tầm nhìn bỗng bị một bóng người nhỏ nhắn che đi, hắn nghe được tiếng vũ khí sắc nhọn cắm vào da thịt.

Ả kia đã bị nha dịch khống chế lại, vẫn điên cuồng gào thét: "Cảnh Văn, ngươi dựa vào cái gì có thể lần nữa ngóc đầu dậy, cha ngươi là cẩu quan tham ô, hại chết cả nhà ta, ngươi có tư cách gì lại được vào triều làm quan, còn ta thì phải luân lạc thanh lâu! Dựa vào cái gì! Ta muốn giết ngươi, ta muốn ngươi chết!"

Bao nhiêu lời mắng chửi, thanh âm hỗn tạp nghe vào đầu rồi lại như chẳng nghe được gì cả. Cảnh Văn run rẩy ôm người con gái không ngừng nôn máu trong lòng mình, nhìn nàng qua đôi mắt đông đầy lệ.

"Nhạc Nhạc..."

An Nhạc đau lòng đưa tay lau khóe mắt hắn, thì thào: "Đừng khóc... Hứa với muội, chỉ đau lòng một lúc thôi... được không?! Đừng hận... cũng đừng cảm thấy áy náy, cô ta nói không đúng... Cảnh lão gia đã trả giá cho những chuyện mình làm... huynh, huynh không làm sai gì cả. Cảnh Văn ca ca, muội muốn nhìn.. nhìn thấy huynh làm một vị quan liêm... liêm khiết như huynh đã từng nói... Muội muốn... thấy huynh sống... hạnh phúc..."

...

Sẽ!

Trước khi nhắm mắt, câu hỏi của Trần Ninh bỗng hiện lên trong đầu nàng.

Sẽ!

Nàng sẽ đồng ý gả cho Cảnh Văn. Bởi vì nàng yêu hắn, yêu hắn hơn cả chính mình. Dù có giận có trách thế nào nàng cũng vẫn muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn, không xa không rời.

Thiếu nữ An Nhạc lìa đời năm 18 tuổi, vẫn còn rất trẻ.

*** 1 ***