[Ngôn Tình] Mộng Hồng Trần

Chương 3: Nước Vong Trần



"Thần quân, nước Vong trần này hiệu quả rất tốt, uống vào sẽ quên đi tất cả ký ức lịch kiếp. Nhưng ngài hãy suy nghĩ thật kỹ, một khi dùng rồi sẽ không có cách nào lấy lại đoạn trí nhớ hồng trần đó đâu."

Thuốc giải Vong trần thủy không phải không có, mà là cầu không được, mấy vạn năm qua, từ các đời Ti Mệnh trước, cũng chỉ có được hai viên, đều đã dùng hết rồi.

Tương truyền Vong Xuyên là dòng sông chết, hàng vạn năm du nhập không biết bao nhiêu u hồn, bỗng có một ngày, giữa sông nổi lên một gò đất nhỏ, bên trên nở rộ một đóa mạn đà la, đó chính là giải dược Vong trần đoạn ức. Mà từ lúc bông hoa gần nhất bị hái đi làm thuốc, cách nay đã một vạn hai ngàn sáu trăm chín mươi năm (12690 năm), không ai biết lúc nào nó mới có thể mọc lên nữa.

Phù Đăng giơ tay lấy bình thuốc nho nhỏ trong tay Bát Nguyệt: "Ta không cần nhớ lại."

Bát Nguyệt nắm chặt bình thuốc, ngữ khí hơi lộ vẻ cố chấp nói: "Vì sao ngài khăng khăng muốn quên? Một đoạn ký ức lịch kiếp cũng có ảnh hưởng gì đến ngài đâu, hà tất tiêu tốn nhiều tiền như vậy chỉ để lấy Vong trần thủy?! Thuốc này của ta cũng vô cùng quý giá, không thể đưa người không thật sự cần nó."

Phù Đăng dễ dàng lấy đi bình thuốc trong tay nàng, lạnh lùng nói: "Tiên giới đều biết ta và Mặc Chi tình cảm sâu đậm, một giấc mộng trần mà thôi, sự tồn tại của nó chỉ khiến tình yêu giữa ta với nàng xuất hiện vết nhơ."

Hắn nói đoạn nhanh chóng dốc hết bình thuốc, giống như sợ sẽ có gì thay đổi, hoặc giả là đang cố gắng trốn tránh.

Bát Nguyệt đã tận sức rồi, nàng vô tình liếc qua hạnh lâm xa xa, ở đó, sau gốc cây to, một tiểu tiên nữ áo đỏ đứng nơi ấy, cả người nàng ấy như bị rút cạn sinh lực, hai mắt nhòe lệ trông về phía này.

Thì ra, Vân Đàm sau khi biết được Cảnh Văn là Phù Đăng thần quân đã chạy tới phủ chiến thần tìm hắn, hắn không có nhà, nàng hỏi thăm khắp nơi mới biết hắn đã tới chỗ Ti Mệnh.

Kết quả đến nơi lại chứng kiến sự việc khiến nàng tan nát cõi lòng.

...

Bát Nguyệt áy náy đưa khăn tay cho Vân Đàm lau nước mắt: "Vân Tiểu Đàm, xin lỗi!" Nàng không nên kéo nàng ấy xuống vạn trượng hồng trần. Nàng ấy mới bao nhiêu tuổi đâu, trong giới tiên nhân thọ mệnh đằng đẵng, Vân Đàm cùng lắm chỉ được tính là ấu tiên mà thôi, bây giờ lại phải rơi lệ vì tình.

Vân Đàm nhận lấy khăn tay chà lau bừa bãi trên khuôn mặt xinh đẹp, khẩn thiết nói: "Đừng nói! Đừng nói với bất kỳ ai về nhân duyên trong lịch kiếp của ta." Nhà nàng mà biết khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

"Được được! Ta sẽ không nói cho ai hết, những gì sổ mệnh cách lưu lại ta sẽ đem cất thật kỹ, bảo đảm không cho ai nhìn thấy!"

"Đa tạ."

Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, Linh Ngọc phu nhân thấy biểu hiện con gái bất thường, ít cười ít nói hơn trước kia, liền bàn bạc chuyện này với phu quân. Kết quả, Bát Nguyệt bị Vân Lịch chuốc say, biết cái gì cũng nói huỵch toẹt ra, duy chỉ cái người làm Vân Đàm tổn thương, có cạy miệng kiểu gì nàng ấy cũng ngậm miệng như hến.

Tây Phương đế quân mấy ngày liền không thiết triều, chính sự ở phương tây đẩy hết cho đám quần thần tự lo. Linh Ngọc phu nhân ngày ngày thở dài u oán canh giữ bên cạnh Vân Đàm, than thở con gái bà số khổ, sinh ra đã non ngày tháng hơn người ta, bây giờ chỉ mới tuổi tiên đồng đã khốn khổ vì tình. Các ca ca nàng cũng không buồn ra ngoài ngao du nữa, thay phiên nhau làm công tác tư tưởng động viên nàng quên tên khốn kiếp kia, mấy lần không nhịn được còn ép nàng nói ra kẻ kia là ai. Cả Tây Phương thánh địa hoàn toàn rơi vào trạng thái bi thương sầu thảm.

Vân Đàm không đành lòng nhìn mọi người vì mình mà buồn bã lo lắng, đã đi tìm Bát Nguyệt xin Vong trần thủy, lúc này Tây Phương thánh địa mới buông lỏng được trái tim như bị bóp nghẹt xuống.

Bát Nguyệt nhớ kỹ, ngày đó Vân Đàm khóc rất nhiều.

"Ngươi nghĩ thông rồi sao? Quên đi cũng tốt, chấp niệm sinh ma chướng, không ít tiên nhân bởi vì lòng mang tâm kết mà dang dở tiên lộ."

"Là hạnh phúc, là đau khổ, vui hay buồn cũng là ký ức của ta, là mối tình đầu trong tiên mệnh mênh mang, là quá khứ ta đã từng trải qua." Vân Đàm siết chặt lọ thuốc: "Nói quên là quên sao, ta không muốn, cho dù quên, cũng nên là ta tự mình vượt qua, chứ không phải vì nó."

"Ngươi...?"

Nàng cười ảm đạm nâng lên lọ thuốc trong tay: "Chẳng qua, như thế sẽ khiến mọi người yên tâm..."

Lọ thuốc rỗng lăn long lóc dưới nền, Bát Nguyệt câm nín, nha đầu ngốc này.

...

Vân Đàm lại như bình thường, đi học, tới Tây Thiên nghe thuyết pháp, mỗi ngày ôm quyển kinh Hoa Nghiêm gật gù nghiền ngẫm, nhưng có vẻ nàng ngẫm không hiểu. Lại làm đứa con gái hồn nhiên vô tư trong mắt cha mẹ.

Khu vực học ngoài trời trên núi Vệ, hôm nay Hoàn Lê chân nhân dạy tiết giả chiến, như mọi khi, lão nhân gia sẽ thuận tiện chọn ra một vài sự tích nổi bật của các danh tướng tiên gia để kể lại.

Vị danh tướng được nhắc đến lần này là chiến thần thế hệ mới, Phù Đăng thần quân.

Vân Đàm khoanh chân ngồi nghe say sưa, bên cạnh chợt có cái đầu thò qua, thì thầm to nhỏ với nàng.

"Vân Đàm tiên tử, nghe nói hôm nay lớp chúng ta có khách mời danh dự, cậu đoán xem là ai?"

Vân Đàm chớp chớp mắt: "Có khách mời danh dự sao? Tớ không biết."

Huyền Tư hơi tiếc nuối nói: "Tớ còn hóng được vị này hình như tiên vị rất cao, nhưng không biết có đến được hay không. Bỏ đi bỏ đi, tới rồi thì biết thôi. Đàm Đàm tớ hỏi cậu, cậu có quen Phù Đăng chiến thần không, nhà cậu hiển hách như thế, ngài ấy là cao đồ của Nam Phương đế quân, phụ quân cậu là Tây Phương đế quân, hẳn là có gặp nhau trong yến hội gì đó nhỉ, có nói chuyện cùng không, ngài ấy có giống..."

"Tớ không quen!" Vân Đàm cụp mắt cắt lời Huyền Tư: "Phu tử đến rồi."

Huyền Tư vội rụt lại chỗ ngồi, vẫn còn ngơ ngác, nàng ngờ vực len lén liếc nhìn Vân Đàm lần nữa, Vân Đàm đã trưng ra bộ mặt trong sáng nghiêm túc lắng nghe, đúng tiêu chuẩn học sinh ngoan ngoãn. Huyền Tư bật cười lắc đầu, quả nhiên nàng nhìn nhầm, Vân Đàm vô tư như thế, làm sao nàng có thể cảm giác lúc cậu ấy cụp mắt là đang che giấu tia ảm đạm vụt hiện qua đáy mắt chứ!

"Học trò Huyền Tư! Thầy giảng tới đâu rồi, trò ngồi cười cái gì đó?!"

Bạn học Huyền Huyền bị phu tử tóm sống.

"Phu tử, không có, con..." Huyền Tư lắp ba lắp bắp, con mắt đảo thật nhanh, chếch phía trên bên phải nàng, Vân Đàm giơ vở làm tư thế che mặt đọc bài, trong quyển vở viết ba chữ: Tiêu Thần tiễn.

"Phu tử giảng tới Tiêu Thần tiễn của Ma tộc ạ!"

"Rất tốt, thì ra trò không lơ đãng." Hoàn Lê chân nhân cười cười: "Vậy trò thuật lại lai lịch, cùng với sự lợi hại của Tiêu Thần tiễn cho mọi người nghe nào."

Vân Đàm khẽ nhún vai, làm biểu cảm 'cậu tự cầu phúc đi, tớ đây lực bất tòng tâm'.

"Này, cái này..." Huyền Tư méo mặt rồi.

Vân Đàm vô cùng trượng nghĩa, nàng bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tội nhìn Hoàn Lê chân nhân: "Phu tử, thật ra Tiêu Thần tiễn có lịch sử từ mấy vạn năm trước rồi, sự tích liên quan đến nó có rất rất nhiều, nếu kể tất cả ra không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian nữa, hay người để cậu ấy chọn những chuyện gần đây nhất kể nhé?" Huyền Huyền là thánh bát quái, mấy sự tích gần đây chắc là biết chứ?!

Hoàn Lê lườm nàng một cái rồi cười trừ, phất tay: "Được rồi. Trò đấy!"

Huyền Tư coi như không phụ kì vọng, hắng giọng bắt đầu trả bài: "Tiêu Thần tiễn là thần khí trấn tộc của Ma tộc, tương truyền chỉ luyện được bảy cây, uy lực vô cùng kinh khủng, tiễn đâm vào người hủy thân diệt thần, hôi phi yên diệt. Trải qua lịch sử vô số đời, chiến tranh liên miên, tới hơn 3000 năm trước chỉ còn có hai cây. Vào trận đại chiến tiên - ma 400 năm trước, Tiêu Thần tiễn cuối cùng chỉ còn lại một cây, là dùng trên người phu nhân Nam Phương đế quân - Doanh Cơ thượng tiên. Nghe nói bởi vì vị tiên tử lâm trận thoái lui..."

"Khụ khụ...."

"Phu tử người bị sao vậy?" Cổ họng phu tử bị làm sao vậy, còn mắt nữa, cứ nháy nháy như bị co giật... Huyền Tư khó hiểu trong chớp nhoáng rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ, không phải chứ?! Toi rồi!

Cả lớp đồng loạt rời khỏi chỗ ngồi, Vân Đàm còn đang ngơ ngẩn bị Huyền Tư kéo dậy mới giật mình theo mọi người xếp hàng hành lễ hô vang: "Tham kiến Phù Đăng thần quân!"

Khách mời danh dự hôm nay chính là chiến thần Phù Đăng đại danh đỉnh đỉnh.

Phù Đăng chiến thần dự giảng, Vân Đàm càng nghiêm túc học, cả buổi cuối đầu ghi chép, Hoàn Lê hài lòng gật gù, đúng là hảo đồ nhi hắn tâm đắc nhất, biểu hiện tốt lắm.

Nhưng hắn không biết, căn bản Vân Đàm không tiếp thu được chút nào, từ lúc Phù Đăng xuất hiện, tâm tư nàng đã bị treo ngược trên chín tầng mây. Mãi cho đến phần thực hành giả chiến, tâm hồn đi chơi xa của nàng mới quay về, đại triển thần uy, một đường giành được vị trí đệ nhất buổi thi đấu.

Hoàn Lê vuốt cái cằm không có cọng râu nào cười to: "Tốt, tốt, Vân Đàm Nhi đoạt được hạng nhất, như đã nói từ đầu, phần thưởng sẽ do Thần quân đích thân trao tặng."

Vân Đàm nhu thuận bước lên trước, vừa nghe lời này chợt ngẩng phắt đầu: "A?"

Ban đầu có nói sao? Chỉ trách bản thân không tập trung mà thôi.

"A gì mà a!" Hoàn Lê bật cười: "Ngươi xem ngươi kìa, vui mừng đến ngây ra, còn không mau nhận thưởng tạ ơn!"

Phù Đăng nhướng mày nhìn Vân Đàm, cũng không vội đưa phần thưởng cho nàng: "Ngươi rất sợ ta sao?"

Vân Đàm cuối đầu cụp mắt, cả người cứng ngắc, lắc đầu.

"Vậy ngươi rất ghét ta rồi, nhìn cái dáng vẻ căng thẳng phòng bị của ngươi kìa."

"Không, không có..." Nàng hít sâu một hơi, đưa tay nhận lấy đồ vật từ tay hắn, ngoan ngoãn mà ngập ngừng đáp: "Tiểu tiên... tiểu tiên chỉ là, chỉ là..."

"Được rồi, được rồi, ngươi chỉ là thụ sủng nhược kinh phải không!" Hoàn Lê phất phất tay bảo nàng lui xuống, sau đó nhìn Phù Đăng cười ngại ngùng: "Để Thần quân chê cười rồi, tiểu đồ này của ta ngày thường cũng hoạt bát lanh lợi lắm, hôm nay có lẽ là bị phong thái uy nghi của ngài chấn động rồi, ha ha!"

"Vậy à?" Phù Đăng cười cười quái dị: "Tiểu quận chúa ngày ngày bên cạnh Tây Phương đế quân, hôm nay lại bị phong thái của ta làm kinh sợ, giải thích như vậy có thuyết phục được ngươi không?"

Nụ cười Hoàn Lê có chút gượng gạo: "Cái này, quả thật có hơi khiên cưỡng. Nhưng Vân Đàm tuyệt đối không phải có ý mạo phạm Thần quân!"

Phù Đăng cười nhạt, hóa thành đạo lam quang rời đi. Đám trẻ bây giờ thật không hiểu nổi, chẳng qua hắn cũng không quá bận tâm.

Về chuyện ban sáng nữ đệ tử kia khơi lại chuyện cũ, hắn không vui nhưng cũng không tiện so đo với một đứa trẻ, hơn nữa, hắn cũng không thể phủ định sự thật 400 năm trước.

Hắn biết Mặc Chi từng phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, nhưng không thể mạnh mẽ bảo vệ nàng trước miệng lưỡi thế gian hắn cảm thấy vô cùng áy náy khổ sở.

Chi bằng đợi nàng lịch kiếp trở về, sau khi tổ chức hôn lễ bọn họ liền quy ẩn, làm một đôi tán tiên rời xa tiên giới Thiên đình.

*** 3 ***