[Ngôn Tình] Mộng Hồng Trần

Chương 9: Thân binh



Thân binh, có thể vì chủ tướng mà hi sinh. Người đến sau, cũng có thể vì người mình trót yêu mà bỏ qua tính mệnh.

...

Chiến tranh với Ma giới nhanh chóng nổ ra. Nhưng lần này, quy mô hủy diệt của nó cực kỳ rộng lớn, nhân gian chìm trong khói lửa.

Tứ phương thánh địa có thần quân cai quản chăm lo, ngoại trừ Tây Phương giáp cận chư Phật Tây Thiên, còn lại đều bị ngọn lửa chiến sự thiêu đốt.

Đại nạn lâm đầu, không ai có thể tự lo thân mình, thế lực tiên giới các nơi đều xuất ra tinh anh mạnh nhất hỗ trợ quân đội thiên đình.

Tại một làng nhỏ dưới chân núi Nam Hoàng thuộc địa phận lân cận thánh địa Nam Phương. Quang đao ảnh kiếm chớp lòe, mặt đất ầm ầm rung chuyển, tiếng kêu khóc rợp trời.

Một đội quân y Tiên giới không quá trăm người tạm lưu lại nơi này hỗ trợ chăm sóc các binh sĩ bị thương, đồng thời chiếu cố người dân trong làng.

Nào ngờ gặp phải tình huống cực đoan hiện tại.

Thiên binh và y tiên lưu trú trong làng cấp tốc sơ tán người dân, mắt thấy Cửu vỹ xà* thân cao ngang toà núi lớn, đang giương bảy cái đuôi, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách gần 10 dặm đến đây.

Hung xà này tu luyện không biết bao nhiêu năm, tóm lại trước khi lập ra thiên đình, nó đã là lão yêu rồi.

...

"Nó... Đó là cái gì, quái vật gì thế?"

"Viễn cổ yêu thú, viễn cổ yêu thú!"

Mọi người hoảng hốt la hét, dưới chân như nhũn ra, lảo đảo vừa lăn vừa bò hỗn loạn tháo chạy.

"Lão yêu quái này vì sao lại xuất hiện ở đây, không phải tin tức truyền đến nó thoát khỏi phong ấn liền một mực đi về chiến trường Đông phương sao..."

Tiếng nói chưa dứt, sâu trong núi Nam Hoàng có âm thanh vang ra, tuy yếu ớt nhưng thanh thúy cao vút, sau đó như thủy triều, vô số tiếng chim hót vọng ra, che lấp tiếng kêu hoảng dưới chân núi, là đàn Phì Di điểu chào đời.

Tương truyền, Cửu vỹ xà bản tính hung tàn gian xảo, chấp niệm với huyết luyện, chuyên ăn thịt người, nhưng thức ăn nó yêu thích nhất là Phì Di - loài thụy điểu cư trú phương nam.

Sở dĩ nó đột ngột đổi hướng không đi về Đông, là vì sự chào đời của đàn chim Phì Di.

Ngoài bất đắc dĩ ra, đại khái mọi người cũng chỉ còn biết quá xui xẻo rồi!

"Tiên thượng, làm sao đây?"

"Còn làm sao cái gì, chạy mau! Các ngươi, dân làng đã sơ tán hết rồi chứ?"

Hướng Quy chân nhân có địa vị cao nhất ở đây vừa hô vừa chạy. Một thiên binh đáp: "Đã sơ tán hết rồi ạ..."

Một tiếng khóc nghẹn của trẻ con vang lên đánh gãy câu nói của hắn, không đủ lấn át tiếng kêu hét và âm thanh núi run đất chuyển ầm ầm do Cửu vỹ xà di chuyển gây ra, nhưng đủ thu hút rất nhiều thiên binh ở hiện trường.

... Trong đó có Vân Đàm.

Thiên binh nhìn theo hướng tiếng khóc, trong sân bãi, nơi giữa trung tâm làng mạc trống không mọi người vừa tháo chạy, ngay dưới cái đầu khổng lồ còn to hơn cổng vào Nam Phương thánh địa, một bé trai năm sáu tuổi đang sợ hãi gào khóc.

Ánh mắt những thiên binh chạy cuối cùng đưa tới người Hướng Quy chân nhân, bước chân thoáng chậm lại, nhưng không dừng bước, ôm tâm tình sợ hãi và tuyệt vọng, chờ chỉ huy đưa ra quyết định.

Tất cả đã chạy tới chân núi, Hướng Quy quay đầu nhìn hung xà và đứa bé cùng ngôi làng sớm không còn một ai, tâm nặng như đeo chì, hít sâu, rồi quả quyết phất tay: "Không kịp nữa rồi, không nên hi sinh vô ích. Tức tốc bảo vệ dân chúng rút lui!"

Chỉ huy ra lệnh, thiên binh càng liều mạng chạy đi, không quay đầu lại nữa. Lòng mang áy náy, nhưng không một ai muốn quay lại đối kháng với Cữu vỹ xà, không ai dám, áp lực mà nó mang đến quá khủng khiếp.

Vân Đàm là một trong những tiên giả chạy cuối cùng, bước chân nàng càng chạy càng chậm, quay đầu lại nhìn đứa bé đã ngã xuống đất, dùng cả chân tay bò đi, yếu ớt ngây thơ mong trốn được âm ảnh của hung xà.

Huyền Tư chạy bên cạnh nàng bỗng dừng chân, kinh hoảng hét to.

"Đàm Đàm cậu làm gì vậy?! Quay về đi!"

Nhưng không kịp giữ người lại.

...

...

Lúc đội thiên binh của Phù Đăng chạy tới, chỉ thấy Cữu vỹ xà huơ bảy cái đuôi khổng lồ, yêu lực cuồn cuộn đánh xuống bóng người đang ngự kiếm chạy trốn, trong lòng ôm theo đứa bé.

Phù Đăng cùng sáu sư huynh không kịp nghĩ gì, lập tức gấp rút bày ra kiếm trận, tiên lực mạnh mẽ đan thành tấm lưới bao vây hung xà.

Vân Đàm khụy người trên thân tiên kiếm, bị yêu lực áp xuống không ngừng nôn máu, cuối cùng ngã xuống mặt đất, đôi tay vẫn bảo vệ đứa bé trong lòng.

Cửu vỹ xà không tiếp tục tấn công nàng, nó đang bị kiếm trận trên bầu trời quấn lấy dây dưa.

Nàng vốn không nghĩ mình có thể sống được đến khi viện binh chủ lực của Nam Phương đến.

Lúc quay lại cứu đứa bé này, nàng đã thừa nhận con đường cửu tử nhất sinh, chỉ ôm một phần vạn vạn khả năng có thể may mắn sống sót.

Ngự kiếm quay lại, nàng tung một đoá liên hoa diễm sắc như máu, đỏ rực nồng huyết hương, cánh hoa yêu dị bung toả giữa không trung rung chuyển như sắp nhỏ ra máu, mê hoặc ánh mắt Cửu vỹ xà.

Liên hoa vốn chẳng phải vật huyết luyện, mà là linh vật Liên Đài tôn giả tặng cho, nàng chỉ dùng máu của chính mình ngụy trang, bỏ vào trong đó bột dụ rắn đặc chế.

Nàng không biết trong sách cổ viết có đúng hay không. Nàng lợi dụng lòng chấp niệm với vật huyết luyện của Cửu vỹ xà hòng đánh lừa thu hút ánh mắt nó, tranh thủ một chớp mắt thời gian để thổ địa dưới đất thi pháp độn thổ giúp các nàng đào thoát.

Thực tế chứng minh Vân Đàm còn quá ngây thơ, liên hoa có thể đánh lừa hung xà thoáng chốc, nhưng thổ địa ở đây căn bản không đột phá được yêu lực của Cửu vỹ xà để chui lên mặt đất, càng không có khả năng đưa các nàng cùng đi.

Biết bản thân bị lừa, Cửu vỹ xà giận dữ đập nát đoá hoa, con mắt hung tợn chuyển qua người Vân Đàm, nhưng rồi đột nhiên đồng tử co rút lại, dường như thẫn thờ lại như không dám tin, còn có tia sợ hãi không xác định nhìn chằm chằm con người nhỏ bé đó.

Âm thanh trầm đục từ cổ họng nó vang lên: "... Phương Ngữ?"

"Không phải!" Cửu vỹ xà khổng lồ lập tức bác bỏ, lại mơ hồ nói ra mấy danh xưng. "Du Trần?... Huyên Chỉ?... Đức Giác?... Thiên Bạc?... Chương Dung?"

Nó run run nói, rồi lại hung tợn lắc đầu: "Các ngươi đã chết hết rồi! Không thể lại xuất hiện ở đây!"

Cửu vỹ xà làm như điên lên, yêu lực đột phát muốn dồn Vân Đàm vào chỗ chết, trong sự điên cuồng của nó Vân Đàm không hiểu sao cảm thấy nó đang sợ hãi.

Khi nàng ôm tâm lý phải chết rơi khỏi thân kiếm, trong đôi mắt bị áp suất ép trào máu, chợt nhìn thấy bầu trời loé lên kiếm quang sáng ngời.

Nhưng chẳng mấy chốc, kiếm trận Nam Phương quân đã không áp chế nổi Cửu vỹ xà, chốc chốc lại có thiên binh trên trời rơi xuống.

Đôi mắt đẫm máu cay xè dần muốn khép lại, Vân Đàm yếu ớt nhìn thảm chiến không cân sức trên trời, cuối cùng chỉ còn hình ảnh Phù Đăng giơ kiếm quyết không lùi bước.

Đứa trẻ trong lòng sớm đã hôn mê, Vân Đàm biết mình rất nhanh cũng sẽ chết đi. Chợt bên tai truyền đến âm thanh rất nhỏ rất xa.

Giọng nói không giấu được vẻ già nua ấy thở hổn hển từ dưới lòng đất đi đến tai nàng: "Phương Ngữ tiên tôn, Thiên Bạc đế âm, Đức Giác đại Phật, Du Trần minh tôn, Chương Dung là chúa của loài cương thi, còn Huyên Chỉ là nữ đế ở nhân gian. Sáu vị chí tôn cao nhân này trong thời hồng hoang viễn cổ từng liên thủ phong ấn Cửu vỹ xà, hai cái đuôi của nó cũng do Phương Ngữ đại nhân và Chương Dung đại nhân chém đứt, đến đôi mắt của nó cũng là bị Huyên Chỉ nương nương tổn thương nghiêm trọng. Đã qua vô số năm, các đại nhân đều đã quy về trời đất, nhưng ám ảnh để lại cho Cửu vỹ xà vẫn không giảm. Tộc lão đời đời chịu trách nhiệm giám sát Cửu vỹ xà, lúc nó thoát khỏi phong ấn lão không làm gì được chỉ có thể đuổi theo, lão quan sát thấy trên người cô nương có mấy luồng khí lưu chuyển, đây là chuyện chưa từng thấy qua, lão đoán Cữu vỹ xà vô cùng e ngại, thậm chí sợ hãi cô nên mới phản ứng kịch liệt như vậy."

Vị tự xưng là thổ thần trốn dưới đất giản lược nhồi nhét mớ kiến thức xa lạ vào đầu Vân Đàm, sau đó nói: "Lão có kế này, cô giả làm chuyển kiếp của các vị đại nhân, hù dọa nó, tranh thủ cơ hội cho thiên binh trên đó..."

Nàng không còn kịp suy nghĩ, mơ mơ hồ hồ dưới sự hỗ trợ của thổ thần, khi thì giả làm Huyên Chỉ, khi thì giả Thiên Bạc, vậy mà hung xà dưới âm ảnh vạn năm bị giam cầm còn thật nghĩ rằng Vân Đàm là chuyển kiếp hợp thể của 6 vị kia, một điều không thể nào xảy ra nhưng lại lừa được Cửu vỹ xà, trên người mang theo âm - minh - tử - nhân - tiên - Phật, 6 loại khí tức. Trong ngơ ngẩn khiếp hãi, cuối cùng nó bị trận tiên kiếm đánh thương trầm trọng, mất liên tiếp bốn cái đuôi nữa.

***

Vân Đàm không biết mình hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại, đứa bé còn sống, mọi người còn sống, Phù Đăng, chàng vẫn còn bình yên.

Phù Đăng từng mấy lần dò hỏi nàng tại sao doạ được Cửu vỹ xà, nàng hàm hồ làm như không rõ đổ hết do thổ thần chỉ đạo, thổ thần mặc dù cũng không hiểu rốt cuộc khí tức hỗn tạp trên người nàng là sao, nhưng vẫn nghĩa khí che giấu cho nàng.

Theo lý một người cho dù từ yêu thăng tiên, thăng tiên rồi lịch phàm kiếp, vòng vo luân chuyển, trên người nhiều lắm cũng chỉ có thể xuất hiện ba loại khí tức, yêu - tiên và nhân khí. Không thể cùng lúc tồn tại sáu loại chi khí đối lập như vậy.

Nghe thổ thần phân tích, Vân Đàm đã hiểu rõ, nàng không nói cho bất kỳ ai sự tồn tại cũng như nguồn gốc của lục đạo chi khí.

Nàng vốn là tiên thai, dĩ nhiên có tiên khí. Nhân khí là lúc Vân Đàm lịch kiếp. Nàng lưu tại Minh giới mấy chục năm, có thể cũng dính vài tia minh khí, hơn nữa lúc Diêm Vương gia vớt nàng từ Vong Xuyên lên cũng truyền kha khá minh khí vào người nàng. Âm khí Vân Đàm cho rằng lần nàng rơi xuống Vong Xuyên đã bám vào. Rất ít người biết nàng là bào thai sinh non, lúc mẫu thân chuyển dạ vừa khéo ở Tây Thiên, nhờ Minh Hoa nương nương độ cho Phật khí mới có thể sống đến hôm nay. Về tử khí, Vân Đàm nghĩ rất lâu, là bởi nàng khiếm khuyết một linh phách, cho nên luôn mang hơi thở của người chết sao?

Thổ thần là do đời đời tổ tiên không ngừng nghiên cứu khắc chế Cửu vỹ xà, mới mơ hồ nhìn ra khí tức dị thường quấn quanh người Vân Đàm.

Phù Đăng không có bình luận gì, không biết có tin lời nàng và thổ thần hay không. Đúng lúc này Huyền Tư chạy đến khóc lóc, mặc kệ xung quanh.

Nàng ấy vừa thút thít tức giận vừa ôm chầm lấy nàng: "Cậu làm anh hùng cái gì chứ, cậu muốn chứng minh đến không cần mạng nữa sao? Đàm Đàm, cậu biết tớ sợ đến mức nào không!"

Huyền Tư lại khóc lớn, nàng bị dọa không nhẹ, cũng có cảm giác xấu hổ, Vân Đàm can đảm nói được làm được, dám liều mạng đương đầu với hung xà viễn cổ, còn nàng chỉ biết khóc lóc lo lắng, một bước cũng không dám tiến lên.

Phù Đăng kinh ngạc nhìn Vân Đàm, hơi nhíu mày, có ý trách cứ cùng thở dài.

Thấy ánh mắt hắn, Vân Đàm đột nhiên chùng xuống, nàng cúi đầu: "Ta không làm gì, đứa bé kia sẽ chết."

Tiếng nói dịu dàng yếu ớt.

Hắn khẽ giật mình chăm chăm nhìn nàng, hắn vừa rồi thực sự cho rằng nàng tuổi trẻ bốc đồng, vì chứng minh mấy lời lúc trước dõng dạc nói với hắn ở tiên yến mà bất chấp hậu quả, không tự lượng sức.

Phù Đăng nói: "Nghỉ ngơi đi." Rồi xoay người đi ra ngoài.

Vân Đàm có chút bất an, lại sợ hắn hiểu lầm, vội nói với bóng lưng chưa kịp ra khỏi lều của hắn: "Ta không phải vì muốn chứng minh cái gì!"

Phù Đăng dừng bước, nói: "Ta biết."

Không cần thanh minh, câu nói ban nãy của nàng đã thể hiện tất cả, tấm lòng từ bi, sự thương tiếc không nỡ khó giấu được trong giọng nói, hắn đều cảm giác được. Cơ hồ cũng khiến hắn thừa nhận một điều, hắn thực sự đã không có cái nhìn đúng về tiểu cô nương này.

Nàng cắn môi nhìn hắn.

Hắn đứng ở cửa lều, giống như lưỡng lự, im lặng một lúc lâu mới quay đầu lại, nói: "Ta thừa nhận đánh giá ban đầu về ngươi hoàn toàn không đúng, ta nói được làm được, sẽ công khai xin lỗi ngươi trước ba quân."

"... Không, không cần." Vân Đàm ngơ ngẩn, phản ứng lại liền từ chối, thấy hắn có vẻ cương quyết nên tìm bừa lý do: "Thần quân đừng để trong lòng, thực sự... ta không thích bị người ta chú ý quá nhiều."

Vân Đàm không hoàn toàn chỉ là viện lý do.

Phù Đăng nhìn vào mắt nàng, sau đó gật đầu ra ngoài.

Hôm sau Vân Đàm được lệnh điều động, được chiến thần Phù Đăng thu làm thân binh đi theo bên người.

*** 9 ***