"Phụ hoàng, người già rồi, kẻ nên thoái vị là người mới đúng!"
Hoàng thượng nhìn hắn, đáy mắt đều là sự lạnh lẽo.
Tin tức cung phi lần lượt có thai khiến ông ta phải xem xét lại thái tử một lần nữa.
Nhi tử khiến ông không hài lòng này, ngay cả tình phụ tử cơ bản nhất cũng chẳng giữ được.
Ông ta thất vọng, nhưng cũng cảm thấy thoải mái.
"Là ta đã đẩy ngươi lên vị trí vốn không nên thuộc về ngươi."
Thái tử cười to, mang theo vài phần điên cuồng: "Người thừa nhận? Người muốn phế bỏ ta."
Hắn cầm kiếm đứng bên đống lửa: "Không thể nào?"
Nói xong, một đám binh lính mặc giáp xong vào.
"Phụ hoàng, xin người hãy ngay lập tức truyền ngôi cho ta."
Hoàng thượng vừa sợ vừa giận.
"Ngươi! Cái đồ nghịch tử này!"
Thái tử đắc ý nói: "Trên long ỷ của hoàng đế nào mà không nhuốm m.áu? Lúc phụ hoàng đăng cơ, chẳng phải người cũng dẫm đạp lên hài c.ốt của tam thúc sao!"
Mặt hoàng thượng u ám, nếp nhăn trên khoé miệng khiến ông trông có phần già hơn.
"Thái tử, ngươi không nên liều lĩnh."
"Phụ hoàng, thoái vị đi."
Hoàng đế giận quá hoá cười, ông chỉ chỉ những binh lính mặc giáp kia.
"Muốn giang sơn của trẫm, ngươi còn kém xa lắm!"
Thái tử sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, thứ hắn nhìn thấy là đao kiếm của binh lính đều đang hướng về phía mình.
Hắn liếc nhìn hoàng thượng một cái.
Cuối cùng cũng nhận ra, ý định làm phản trong lúc nhất thời của mình đã thất bại, thất bại hoàn toàn.
Kiếm trong tay thái tử rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Hắn mệt mỏi quỳ trên mặt đất, biểu cảm trên mặt như khóc lại như cười.
Hoàng thượng chẳng còn lòng dạ nào để chú ý đến nhi tử phản nghịch này nữa.
Ông ta đứng lên, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Hôm nay, kẻ nào đi theo tạo phản cùng thái tử, tru di cửu tộc."
"Ngày mai hồi cung."
Có kẻ nhanh nhẹn bước tới dọn dẹp hiện trường.
Mấy nhà tham gia tạo phản cũng bị mang đi.
Hoàng thượng đứng lên, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Trước khi kịp nói gì đó, ông ta đã ngã xuống đất.
20.
Tin tức truyền đến hoàng cung.
Sự phấn khích của hoàng hậu hiện rõ trên mặt bà ta.
Bà tự mình đi gặp hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh.
Thái y nói, sức khoẻ hoàng thượng đang rất suy yếu, đã là nỏ mạnh hết đà.
Hoàng hậu đang mang thai, hiện giờ bà ta chính là người tôn quý nhất trong cung.
Mắt bà ta loé sáng.
"Người đâu, truyền lệnh xuống, thái tử tạo phản, hoàng thượng *kinh nộ đến hôn mê bất tỉnh."
*kinh ngạc-phẫn nộ*
"Tất cả mọi chuyện, tạm thời sẽ do bổn cung thay mặt xử lý."
"Bắt đầu điều tra về chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày! Ta muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào muốn mưu hại hoàng thượng!"
Ta và một đám phi tần đều đang quỳ gối trước mặt hoàng hậu.
Bà ta rời đi không thèm ngoảnh mặt lại.
Ta biết, bà ta chuẩn bị hy sinh ta để lót đường cho đại nghiệp của mình.
Bà ta hẳn là rất phấn khích.
Giờ phút này đây, ta cũng rất hưng phấn.
Đây là bước cuối cùng trước khi thu lưới.
Ván cờ cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, kẻ thắng người thua vẫn chưa biết là ai đâu.
Không chơi tới cùng, làm sao biết được ai thắng ai thua đây?
Ngày hôm sau, ta bị kết tội mưu hại hoàng đế.
Trong nhà lao, Thôi Hữu đứng bên ngoài nhìn ta.
"Nhu Gia, đây lần là cuối cùng ta và ngươi gặp nhau."
"Ngươi có thể làm được tới nước này, đúng là khiến ta rất bất ngờ."
"Nói thật, ta nghĩ ngươi là một nữ tử dịu dàng mềm yếu, nhưng không ngờ ngươi có thể tiến xa được đến ngày hôm nay."
Hắn nghiêng đầu, như thể đang nghiêm túc muốn biết câu trả lời từ ta.
"Làm sao ngươi biết được chuyện của ta và công chúa?"
Trong mắt Thôi Hữu tràn đầy hứng thú: "Ngươi cũng sắp ch.ết rồi, hay là nói cho ta biết đi, Nhu Gia."
Cho dù là lời như thế mà hắn vẫn có thể nói ra một cách thâm tình được.
Dường như hắn ta cũng không muốn biết câu trả lời ở nơi như thế này.
Chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện.
"Cái thai của hoàng hậu không sinh được đúng chứ?"
"Ta đều biết hết."
"Con của ngươi cũng không sinh được, cũng chỉ còn cách để Vĩnh An đế ch.ết, sau đó lại để nhi tử của ta, Lý Đại Hào lên ngôi."
Thôi Hữu bắt đầu cười lớn.
"Vẫn là con của Thôi gia ta lên làm hoàng đế ha ha ha."
Ta cũng từ từ cười rộ lên.
"Thật sao?"
"Phò mã gia suy nghĩ chu đáo như vậy, có từng nghĩ đến chỗ sai sót nào không?"
Thôi Hữu sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"
"Thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Như lời Thôi Hữu nói, con của hoàng hậu không sinh ra được.
Sau khi thái tử ch.ết, Thôi Hữu quyết định nhanh chóng gi.ết ch.ết Ninh An.
Dung phi nói, Ninh An ch.ết rất đau khổ.
Bị tình lang của mình hạ độc dược mạnh nhất, phải chịu đựng đau khổ suốt một đêm mới có thể ch.ết.
Thật không hiểu nổi, vì sao Thôi Hữu lại hà.nh hạ nàng ta như vậy.
Bởi vì Thôi Hữu coi thường nàng ta.
Thôi Hữu dựa vào nữ nhân để trèo cao, rồi lại coi thường nữ nhân ấy.
Ở trong lòng hắn, nữ nhân đều là đồ vật có thể tùy tiện làm nhục.
Chỉ là một món đồ mà lại dám đè đầu hắn nhiều năm như vậy.
Thôi Hữu làm sao có thể không hận cho được.
Mà đây chính là con đường ch.ết mà ta đã cẩn thận viết ra cho Ninh An.
21.
Hoàng hậu bắt đầu gióng trống khua chiêng đưa người của mình vào trong triều.
Bà ta vẫn chưa gi.ết ta.
Hẳn là đang chờ ta sinh con.
Giữa ta và bà chỉ cần có người có thể sinh được một hoàng tử là được rồi.
Giữ m.ạng ta thêm vài ngày cũng không sao.
Mà ta cũng đang dần dần thu lưới.
Lại một năm trôi qua, sinh thần của hoàng hậu lại đến.
Thôi Hữu là thần tử đáng tin cậy nhất của bà ta.
Hoàng thượng đã hôn mê hơn nửa tháng, mọi người cũng dần chấp nhận sự thật này.
Không phải là không có ai chống đối hoàng hậu, nhưng hiện giờ thái tử vừa mới ch.ết, chỉ có trong bụng hoàng hậu là vẫn còn con nối dõi của hoàng đế.
Hoàng hậu đang rất đắc ý.
Đây là lúc bà ta tiến rất gần ngôi vị hoàng đế.
Chỉ cần hoàng đế ch.ết, bà ta liền có thể ngồi lên vị trí cao nhất.
Chỉ tiếc là.
Hoàng thượng vốn dĩ không hề ăn đan dược.
Tiệc sinh thần liền trở thành một buổi tiệc m.áu chảy thành sông.
Chỉ còn hoàng hậu và hoàng thượng mặt đối mặt, đáy mắt hoàng hậu tràn đầy sự thất vọng.
Từ lúc hoàng thượng xuất hiện.
Bà ta liền biết được kế hoạch của mình tất cả đều đã hoá thành hư vô.
"Tạ quý phi vậy mà lại dám hợp tác với người."
Hoàng hậu và Thôi Hữu đều bị nhốt vào nhà lao.
Giống hệt như ta mấy ngày trước.
Hoàng đế đã xử lý tất cả.
Đột nhiên ông ta cảm thấy không còn sức, đầu tiên là đau đầu suốt mấy ngày liền, sau đó lại đột ngột đau chân.
Chân ông ta bắt đầu th.ối r.ữa.
Đến cả thái y cũng không làm gì được.
Đương nhiên thái y sẽ không có cách xử lý, bởi đây là cổ độc của Nam Cương.
Là Dung phi đích thân chuẩn bị cho hoàng thượng.
"Bệ hạ, bệ hạ?"
Hoàng thượng mỗi ngày đều cảm thấy hoảng loạn, như thể nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Dưới ánh trăng mờ ảo.
Dung phi mặc quần áo cũ, đứng bên giường.
"Dung nhi?"
Hoàng thượng thì thào một câu.
"Ngươi đã trở về rồi?"
Dung phi giơ đèn lên, soi sáng gương mặt đầy sẹo của mình.
"Bệ hạ, Dung nhi đến đón người."
Hoàng thượng trừng lớn hai mắt, sợ đến mức hét lên thất thanh.
Ông ta vừa há miệng, đã bị Dung phi nhét một viên thuốc vào.
"Đây là thuốc giả ch.ết năm đó ta uống."
"Bề ngoài thì nhìn giống như đã ch.ết, thật ra ý thức vẫn còn."
"Bệ hạ, người sẽ phải bị ch.ôn sống trong quan tài, còn quyền lực của người thì vẫn sẽ tồn tại mãi mãi."
"Đúng rồi, bệ hạ, quên nói cho người biết, thái tử thật ra là con nối dõi duy nhất của người."
"Nhưng người yên tâm, quý phi vẫn sẽ sinh con dưỡng cái. Tóm lại, chỉ cần là đứa trẻ được sinh ra trong cung, đều sẽ là long tử(con của rồng)."
22.
Hoàng thượng phải chịu đựng hết tất cả sự tr.a t.ấn, mới lấy trạng thái giả ch.ết mà bị nhét s.ống vào quan tài.
Ta hỏi Dung phi: "Hết giận chưa?"
Dung phi cười khổ: "Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước khi xuất cung ta đã độc ch.ết hắn."
"Lúc đó ta chỉ nghĩ, để hắn cho rằng ta đã ch.ết, vĩnh viễn mất đi tình yêu chính là sự trả thù lớn nhất."
"Thật nực cười, ta ở bên ngoài trốn đông trốn tây, hắn ta lại có thể sống thoải mái như vậy. Chỉ có nữ nhân cứ đắm chìm trong tình yêu nên mới coi tình yêu là vũ khí trả thù tốt nhất."
"Trên đời này làm gì có nhiều tình yêu như vậy, loại trả thù mà ta tự cho là đúng này vốn dĩ không hề làm tổn thương đến đối phương."
Phải, thật nực cười.
Ngươi gi.ết cả nhà ta, vậy ta sẽ gi.ết chính mình, để ngươi vĩnh viễn mất đi ta.
Trong hoàng cung tráng lệ, việc tiêu tiền như nước rồi cũng dần dần cảm thấy tẻ nhạt.
Cái này mà là trả thù cái gì cơ chứ.
Nhờ sự bảo vệ của hoàng thượng, đến cùng cũng không ai biết ông ta đã ch.ết dưới tay ta.
Người người đều nói, hoàng hậu là độc phụ, hạ độc hại ch.ết hoàng thượng.
Ngươi thấy đấy, kẻ chiến thắng cuối cùng luôn là kẻ trong sạch.
Ngày hoàng hậu ch.ết, ta đi tiễn bà ta đoạn đường cuối cùng.
Bà ta bước đi đàng hoàng.
"Tạ quý phi, trong cung của bổn cung mấy năm nay đều ẩn giấu rất nhiều bí mật."
"Ta mất đi một đứa con trong tay ngươi, ta nguyện ý nhận lấy thất bại, nhưng ta muốn ngươi đăng cơ xưng đế."
"Năm xưa khi vừa vào cung, mẫu thân nói với ta, hoàng hậu là nữ nhân tôn quý nhất, dưới một người trên vạn người. Nhưng khi đó ta lại không hiểu, dựa vào cái gì ta lại phải dưới một người? Rõ ràng trong học đường, tất cả mọi thứ hoàng thượng đều không bằng ta. Không chỉ không bằng ta, thậm chí còn không bằng trưởng công chúa của hắn."
"Nhưng trưởng công chúa chỉ có thể bị đưa đi hoà thân, ta chỉ có thể ở hậu cung phí thời gian cả một đời, ta thật không cam lòng."
Bà ta nhìn chằm chằm vào ta, như thể thông qua ta mà có thể thấy được rất nhiều người trong những năm qua: "Kẻ chiến thắng là ngươi, cũng tốt."
"Cả đời này ta đã hại rất nhiều người, nhưng ta không hối hận. Nếu được làm lại một lần nữa, ta nhất định sẽ chiến thắng thật đẹp đẽ."
Hoàng hậu ch.ết một cách thanh thản, ta cũng sẵn sàng cho bà ta sự thanh thản.
Mặc dù bọn ta tranh dành đến mức ngươi ch.ết ta sống, nhưng ta phải thừa nhận, bà ta là một đối thủ đáng gồm.