[Ngôn Tình] Nhu Gia

Chương 7



23.

Thôi Hữu vẫn đang cố hết sức để giữ gìn thể diện của mình.

"Nhu Gia, đến cùng vẫn là ngươi thắng."

Ta cười cười: "Thôi Hữu, ngươi không xứng để nói chuyện như vậy với ta."

"Hẳn là ngươi rất hối hận vì đã không gi.ết ta từ sớm, à, cũng không đúng."

"Ngươi vốn luôn muốn gi.ết ta, chỉ là không thành công mà thôi."

Thôi Hữu nhìn ta, trong mắt dường như có chút thưởng thức.

"Sớm biết Nhu Gia thông minh như vậy, lúc trước ta đã không bỏ lỡ hôn ước của chúng ta."

"Ta và ngươi đáng lẽ nên là cặp đôi hoàn hảo nhất."

Ta cầm roi quất vào miệng hắn.

"Ngươi điên rồi à? Đang nói lời điên khùng gì vậy?"

"Thôi Hữu, ngươi thật ghê tởm."

Sau khi đánh hắn một trận, Thôi Hữu cũng không nói một lời, còn nhìn ta đầy thâm tình.

"Ta nhận ra rằng, có thể ta thật sự đã yêu nàng, Nhu Gia."

Chậc.

Vẫn là bộ dạng này.

Ngay cả Hồng Ngọc cũng sẽ không bị lừa.

Ta nhìn hắn, nhếch môi cười cười: "Vậy thì ngươi phải nhớ cho kĩ cảm giác này."

"Cho dù phải bắt đầu lại, một lần, hai lần, hay là rất nhiều lần, ta đều sẽ thắng ngươi."

Thôi Hữu có điểm nào đặc biệt không?

Không hề, hắn luôn có thể lợi dụng nữ nhân để trèo cao, cùng lắm là bởi vì chúng ta luôn rất coi trọng tình yêu nên mới có thể bị hắn lợi dụng.

Là khao khát trong tim chúng ta.

Nếu không có tầng ánh sáng mơ hồ này, hắn cũng chẳng có gì hơn cái này.

Ta sai người mang Thôi Hữu đi, c.ắt gân hắn rồi ném vào trong đàn bò động dục.

Nghe cung nhân nói, Thôi Hữu kêu la thảm thiết suốt một đêm mới ch.ết.

Ch.ết rất đáng sợ, gần như không còn hình người.

Đúng là rất tốt.

24.

Sang năm mới, ta nhận nuôi một đứa nhỏ từ ngoài cung.

Tiên đế không có con nối dõi, chỉ có một đứa bé như vậy nên nó liền được phong làm hoàng đế từ khi còn nằm trong tã lót.

Trước khi hoàng đế ra đời, ta cùng những đại thần có quyền lực cùng nhau xử lý chính vụ.

Sau khi hắn sinh ra, ta liền buông rèm chấp chính mỗi ngày.

Năm thứ ba, người Khương đến xâm phạm.

Ta đã đích thân chỉ định một tướng lĩnh với những vết sẹo đầy mặt.

Nàng ta không phụ sự mong đợi của mọi người, toàn thắng.

Dung phi trở về, ta đích thân ra ngoài thành đón.

Tướng quân mặc áo giáp sắt, tay cầm thương bạc cưỡi con ngựa trắng đang hăng hái.

"Đa tạ thái hậu nương nương tin tưởng."

"Thần may mắn không làm nhục sứ mệnh."

Nàng mở ra một cái hộp: "Đầu của đại vương người Khương, tặng cho nương nương làm quà!"

Ta cao giọng cười to: "Tốt! Làm tốt lắm!"

Dung phi tập hợp thế lực cũ của Dung gia đến ủng hộ ta.

Trên triều đình, có được sự ủng hộ từ thế lực cũ của hoàng hậu và Tạ gia, mặc dù vẫn có người phản đối, nhưng tám năm sau ta vẫn thuận lợi xưng đế.

Nữ nhân chấp chính, so với những người khác lại càng khó khăn hơn.

Con đường bị chặn còn dài, nhưng con đường phía trước vẫn đang được mở ra.

Trong cung hoàng hậu còn có cuốn sách về chính trị do bà viết, ta lấy ra rồi thực hiện.

Trong suốt cuộc đời mình, bà đã dốc sức thúc đẩy nữ học, ta cũng sẽ tiếp tục thúc đẩy nó.

Đợi đến lúc ta đến tuổi xế chiều, trong triều đã có một nửa nữ tử làm quan.

Hiện tại cửa sổ đã mở, sẽ càng có nhiều người từ trong lầu các đi ra.

25.

Sau khi nữ đế băng hà, một nữ tử áo đen từ trong hoàng lăng đi ra.

Trong tay nàng cầm một viên cầu trong suốt.

Trong quả cầu thường xuyên có những tia sáng loé lên.

Nữ tử thưởng thức một chút, đặt viên cầu lên phía trên giá bảo tàng.

"Thật là thú vị."

"Không ngờ ngươi lại làm nữ đế."

- Hết-

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!