Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí

Chương 104



Vì để tránh làm ầm ỉ đến người xung quanh nên lần này Nam Thiệu Hàn chỉ có thể xuất phát một chiếc tàu chiến, đem theo khoảng năm mươi người tinh anh nhất cùng với Bạch Nhất. Bạch Phong ở lại chăm sóc tiểu Trình đồng thời giữ liên lạc để chờ lệnh của Nam Thiệu Hàn.

“Xuất phát” Nam Thiệu Hàn ra lệnh, chiếc tàu lớn lập tức khởi động.

Ở một nơi khác “Bộ trưởng, tàu của Nam Thiệu Hàn đã rời bến”.

“Được, theo kế hoạch mà làm, lần này không được để hắn thoát khỏi”.

“Dạ”.

_____________________________________________

Trên tàu của Hoàng Tôn, Tô Mặc cũng chẳng rảnh rỗi, có lẻ Hoàng Tôn đã đánh giá thấp năng lực của cô. Tô Mặc dễ dàng tháo dây trói, cô đánh gục hai tên canh gác bên ngoài, nhanh tay lột đồ bên ngoài của học bận vào, sau đó không một tiếng động rời khỏi phòng.

Tô Mặc muốn xem xét tình hình trước khi Nam Thiệu Hàng đến, nhưng tàu rộng đến nổi cô chẳng biết bắt đầu từ đâu. Tô Mặc đi một vòng nhưng chẳng thấy gì ngoài mấy tên lính đang ngồi nghỉ, có phải Hoàng Tôn xem thường Nam Thiệu Hàn quá rồi không, tính tới lui thì trên tàu cũng chỉ có khoảng hai mươi người, nếu bây giờ cô ra tay diệt bọn họ thì có lẽ cũng không quá khó khăn nhưng cô không dám bức dây động rừng, cũng không chắc là mình có thể dấu lại Hoàng Tôn, hơn nữa trên người cô còn không có vũ khí, vẫn là đợi Nam Thiệu Hàn đến thì hơn.

Tô Mặc quyết định đi xuống khoang dưới của tàu xem thử, còn chưa xuống tới khoang dưới thì đã nghe được một giọng nói “Đã đổ đầy nhiên liệu rồi thưa bộ trưởng”.

Hoàng Tôn nói “Được, chuẩn bị kỹ, chờ tôi ra lệnh liền bỏ tàu”.

Tô Mặc nhăn mày, cô chuyển hướng đi đến kho thuyền, trên này chắc chắn chứa thứ nguy hiểm, tiếc là trên người cô không có thiết bị dò tìm.

Vừa vào kho thì đập vào mắt là một chiếc tàu ngầm, dù không lớn nhưng có thể chứa khoảng hai ba mươi người, tuy Tô Mặc không rành về chất liệu nhưng từ vỏ bọc bên ngoài thì cô chắc rằng đây là một chiếc tàu ngầm xịn, đúng là đã chuẩn bị kỹ càng.

Bỏ qua chiếc tàu, Tô Mặc đi một vòng xung quanh tìm kiếm, ông trời đúng là không phụ lòng người, cô tìm được một vài thứ hay ho.

Bên trong các góc phòng kho đặt đầy bom hẹn giờ, thời gian hiển thị là bốn lăm phút nhưng còn chưa được kích hoạt, đây còn là loại mới nhất có sức công phá cực lớn, chỉ cần ba quả là có thể làm tan nát con tàu này, thế mà ở đây có gần cả trăm. Hoàng Tôn đúng là muốn tuyệt đường sống của người khác mà.

Chợt Tô Mặc nảy ra một ý hay, Hoàng Tôn muốn hố Nam Thiệu Hàn vậy thì cô đem cái hố này trả lại cho hắn.

Tô Mặc chọn một trái bom gần nhất định dùng một tay nhấc nó lên nhưng có lẽ hơi nặng thì phải, cô đành dùng cả hai tay.

“Mẹ kiếp” Tô Mặc không nhịn được nói tục, bom gì mà nặng thế không biết, kéo mãi chả thấy động đậy.

Không được, có chết thì cũng phải kéo hắn ta đi cùng, Tô Mặc đứng ngay ngắn, hít sâu, lấy hết sức lực kéo một phát, cuối cùng cũng ôm lên được, cô đem lên chiếc tàu ngầm, kiếm một góc không ai để ý đặt vào. Vốn Tô Mặc còn định đem trả hết số mìn này nhưng có lẽ ông trời không cho phép rồi. Mặc kệ vậy, bọn Nam Thiệu Hàn chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng, tàu của học chắc sẽ không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ đâu.

__________________________________________

“Chủ nhân, đã nhìn thấy tàu của Hoàng Tôn” Bạch Nhất báo cáo.

Nam Thiệu Hàn lên tiếng “kết nối liên lạc”.

Bạch Nhất đáp “dạ”.

Kết nối nhanh chóng được chấp nhận, hình ảnh của Hoàng Tôn hiện liên “Chào Nam lão đại, cậu nhanh hơn tôi tưởng đó”.

Nam Thiệu Hàn lạnh giọng “Người đâu”.

“Haha, Nam lão đại đúng là không thích vòng vo, nhưng trước tiên anh phải ký vào đây đã, rồi tôi sẽ mở đường cho anh lên tàu” Hoàng Tôn nói.

Nam Thiệu Hàn đề nghị “Cho tôi xem người trước”.

Hoàng Tôn gật đầu đáp ứng “được được” trên màn hình liền hiện lên hình ảnh Tô Mặc bình thản ngồi trong phòng. ”Tôi đã nói không động đến thì tức nhiên sẽ giữ lời, Nam lão đại yên tâm”.

Trên màn hình xuất hiện một hộp thư, Nam Thiệu Hàn nhanh chóng ký vào.

Hoàng Tôn cười nói “thủ tục hoàn tất, mời Nam lão đại lên tàu”.

Khi tàu đến sát tàu của Hoàng Tôn, Nam Thiệu Hàn ra lệnh “Bạch Nhất, cậu cùng ba mươi người nữa theo tôi, những người khác ở lại canh tàu chờ lệnh

“Dạ” mọi người đồng loạt lên tiếng.