Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí

Chương 105



Nam Thiệu Hàn dẫn mọi người lên tàu, mới đầu còn vô cùng cẩn trọng nhưng trên tàu không có một ai, đến cả người lái cũng không có, Nam Thiệu Hàn nhăn mày ra lệnh “Lục soát”.

“Không cần đâu” một giọng nói vang lên.

Nam Thiệu Hàn nhanh chóng đi đến ôm Tô Mặc vào lòng.

Tô Mặc nói “Nếu anh muốn cùng chết tại đây thì cứ ôm tiếp đi”.

Nam Thiệu Hàn hỏi “Xảy ra chuyện gì?”.

Tô Mặc trả lời “Trên này có rất nhiều mìn, còn là loại tiên tiến nhất, nếu không sai thì còn khoảng bốn mươi phút nữa nó sẽ phát nổ, Hoàng Tôn cũng đã rời đi từ lâu”.

Nam Thiệu Hàn lập tức ra lệnh “Về tàu”.

Vừa về lại tàu thì một thuộc hạ vội vàng chạy đến “Chủ nhân, Bạch Phong liên lạc đến, có chuyện gấp cần báo ạ”.

Nam Thiệu Hàn đi vào lên tiếng “Bạch Phong”.

Vừa nghe được tiếng của Nam Thiệu Hàng, Bạch Phong gấp gáp nói “Chủ nhân, nội gián lần trước đã có manh mối, hắn đã lẫn trốn trên chuyến đi lần này”.

Tô Mặc nghe vậy liền ra lệnh “Kiểm tra tàu”

“Dạ” đám thuộc hạ đồng thanh rồi nhanh chóng lục soát.

Rất nhanh đã có người tìm được manh mối “Chủ nhân, ở đây có một con chip phát nổi”

Nam Thiệu Hàn nhìn vào, con chip chỉ nhỏ bàn móng tay, đúng là khó phát hiện.

“Chủ nhân, ở đây cũng có”.

“Ở đây nữa ạ”

Rất nhiều giọng nói vang lên.

Cứ dò tìm như vậy không phải là cách tốt, họ sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào.

“Bạch Phong, Hắc Tĩnh hiện đang ở đâu?” Nam Thiệu Hàn hỏi.

Không đợi Bạch Phong trả lời, Tô Mặc bên cạnh đã lên tiếng “Không kịp đâu, chúng ta chỉ còn hơn ba mươi phút một chút”.

Nam Thiệu Hàn lại ra lệnh “Bạch Nhất, tìm trên bản đồ xem có hòn đảo gần đây không?”.

“Dạ” Bạch Nhất nhận lệnh.

Bạch Nhất tìm kím một chút sau đó lo lắng nói “Chủ nhân, hòn đảo gần nhất cũng cách chúng ta hơn hai trăm hải lý, với mã lực của tàu hiện tại thì chúng ta không tới kịp đâu ạ?”.

“Mẹ kiếp” Tô Mặc bên cạnh không nhịn được chửi tục, đúng là bị lão cáo già Hoàng Tôn chơi một vố đau mà.

“Không được nói tục” Nam Thiệu Hàn bên cạnh lên tiếng.

Tô Mặc bĩu môi, tới nước này rồi mà Nam Thiệu Hàn vẫn còn tâm trạng quản cô, hừ.

Bạch Phong ở phía đầu dây bên kia lo lắng hỏi “Chủ nhân, nên làm gì tiếp theo”.

Nam Thiệu Hàn lên tiếng “Giữ mọi liên lạc, chờ lệnh của tôi”.

“Dạ” Bạch Phong bên ngoài vẫn còn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sốt ruột không thôi, hắn hận bản thân lúc này đã không có ở trên tàu cùng bọn họ.

Nam Thiệu Hàn nói tiếp “Cho tàu di chuyển và phát tín hiệu cầu cứu”.

Tô Mặc không quan tâm đến Nam Thiệu Hàn nữa, cô nhắm mắt lại cố gắng tập trung sau đó mở mắt ra.

Vẫn không được, Tô Mặc làm lại một lần nữa.

Bạch Nhất bên cạnh thấy Tô Mặc cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt liền lên tiếng hỏi “Chủ mẫu, cô bị đau mắt à?”

Tô Mặc liếc xéo anh, Bạch Nhất liền im lặng, ở giây phút cuối đời này, hắn cũng chỉ là muốn làm một thuộc hạ tốt thôi mà cũng khó nữa. Đúng là khó sống thật a.

Nam Thiệu Hàn ôm eo Tô Mặc, trầm giọng nói “Không cần phải quá sức”

Tô Mặc lắc đầu nói “Không sao” rồi lại tiếp tục tập trung, chợt lần này cô cảm nhận được sự nóng bỏng từ đôi mắt, Tô Mặc lập tức mở mắt ra.

Bạch Nhất bên cạnh thốt lên “Đỏ”, sau đó anh lo lắng, thứ gì bay vào mắt rồi, sao lại đỏ đến như vậy.

Nam Thiệu Hàn không nhịn được siết chặt tay đang ôm eo Tô Mặc hơn, nhưng hắn không lên tiếng vì sợ làm Tô Mặc phân tâm.

Tô Mặc nhìn một vòng xung quanh, từ phía xa kia thấy được một gương mặt quen thuộc.

“Hửm”.

“Sao vậy?” Nam Thiệu Hàn hỏi.

“Thấy được ân nhân của chúng ta rồi” Tô Mặc cười nói sau đó ra lệnh cho Bạch Nhất “Bạch Nhất, mau liên lạc với Phương Hạo”.

Bạch Nhất dù không hiểu gì nhưng vẫn nhanh chóng kết nối với Phương Hạo.

Kết nối rất nhanh liền được chấp nhận, Phương Hạo trong rất thảnh thơi, tay cầm ly rượu lắc lắc, rất không nghiêm túc nói “Thế nào, Nam lão đại sao không tình tứ bên phu nhân của mình mà lại có thời gian nhớ đến tôi, phải chăng là muốn tìm một chút sự mới lạ?”

Quá lẳng lơ, Bạch Nhất trong lòng không nhịn được cảm thán, nếu không phải là chuyện quan trọng thì hắn thật sự muốn ngắt liên lạc đấy.

Tô Mặc lên tiếng “Phương Hạo, phía Bắc, góc bốn lăm độ, anh chỉ có năm phút để đến cứu chúng tôi, nếu trể thì cũng không cần phải đến nhặt xác đâu” không đợi người kia trả lời, Tô Mặc nhanh chóng ngắt liên lạc để tiết kiệm thời gian.

Nam Thiệu Hàn bên cạnh cũng ra lệnh “Bạch Nhất, cho tàu chạy về hướng ngược lại”.

Bạch Nhất dằn xuống sự tò mò của bản thân mà nhận lệnh “Dạ”.