Ngọt Ngào Nơi Anh

Chương 29: (Ngựa non háu đá)



Trải qua một đêm mặn nồng, Tuệ Lâm lúc thức giấc mắt trời đã lên cao, toàn thân mỏi nhừ, như không còn chút sức lực nào. Vốn nghĩ anh đã ra ngoài, đột nhiên trên eo có cảm giác nặng trịch, mùi hương từ cơ thể của anh phát ra.

Tuệ Lâm nhíu mày nâng mi mắt, lồng ngực to lớn vững trải đập vào mắt, hơi thở đều đều phả xuống từ đỉnh đầu, mùi hương từ cơ thể anh phát ra cực kỳ dễ chịu.

Tim Tuệ Lâm đập mạnh, cô luôn có cảm giác ấm áp khi hửi được mùi hương này. Và cả khi thấy người đàn ông này xuất hiện, Tuệ Lâm cũng thấy thật an toàn.

Vòng tay anh to lớn vững trãi, ôm chặt bảo bọc cô vào lòng, cứ như sợ buông ra cô sẽ biến mất vậy.

Vòng tay anh, hơi ấm từ anh, lồng ngực to lớn của anh, tất cả đều muốn bảo bọc dung túng yêu thương cô hết cỡ. Tuệ Lâm cảm thấy bản thân bây giờ thực sự quá dựa dẫm vào anh, ỷ lại tất cả vào anh.

Lục Hạo Vũ ôm bảo bối trong lòng, hơi thở anh nhẹ nhàng, anh vô thức cong khoé môi cười nhẹ.

Anh đang thật sự rất rất rất hạnh phúc!

Tuệ Lâm ngắm nhìn người đàn ông lúc rồi lại thiếp đi trong lòng anh, tỉnh dậy một lần nữa đã quá giờ trưa. Người đàn ông nằm bên cạnh cũng đã rời đi, Tuệ Lâm vươn tay sờ lên gối đầu của anh, không còn hơi ấm. Có lẽ anh đã thức dậy từ lâu rồi.

Tuệ Lâm từ từ bước xuống giường, hôm nay cảm giác không còn giống lần đầu, tuy vẫn hơi khó chịu một chút, nhưng không ảnh hưởng cho lắm.

Vừa bước qua bàn trang điểm, điện thoại thông báo tin nhắn tới, Tuệ Lâm nhìn về phía tin nhắn, mở lên, miệng nhỏ cười lên.

Là tin nhắn của Lục Hạo Vũ.

“Bảo bối, anh có việc phải ra ngoài. Nếu đã thức, thì xuống nhà ăn trưa. Anh có mua bánh ốc quế để trong tủ. Anh để Tân Kỳ ở nhà, có đi đâu đưa cậu ấy theo, ở ngăn kéo có thẻ phụ.“

Vài dòng tin nhắn đơn giản, nhưng thể hiện sự cưng chiều và tôn trọng vô đối.

Tuệ Lâm miệng cười tươi, vươn tay kéo ra ngăn kéo tủ, cầm chiếc thẻ đen mà anh nói là thẻ “phụ” của anh. Đặt chiếc thẻ về lại chỗ cũ, trả lời tin nhắn của anh. “Nhớ về sớm, nhớ anh.”

Ngồi trong phòng họp lớn, điện thoại anh rung lên, cầm điện thoại, đọc dòng tin nhắn của bảo bối vừa gửi cho anh. Hạo Vũ cong môi cười nhẹ.

Anh cười, nhưng những người có mặt ở phòng họp đều sợ đến xanh cả mặt.

“Ngài Lục, tôi… tôi sẽ cố gắng triển khai nhanh nhất có thể.” Một giọng đàn ông trung niên rụt rè lên tiếng, anh cười như vậy chẳng khác nào giết bọn họ.

“Không sao. Đừng làm quá sức.” Anh thấp giọng nói.

Có trời mới biết được, khi anh nói câu không sao, trong phòng họp này như có bão lớn, toàn nghe tiếng sấm sét bên tai.

Đang trong trạng thái vui vẻ nhớ cô bảo bối nhỏ ở nhà, điện thoại anh vang lên. Hạo Vũ nhìn vào dãy số trên màn hình, vui vẻ kết nối.

“Tên đó liên tục tăng giá cao, hiện tại đã trả gấp 4 lần so với giá ban đầu.” giọng nói Mạc Cảnh bên đầu dây bên kia vang lên lộ vẻ chán nản.

“Gấp 10.” Hai từ ngắn gọn, đơn giản, cũng đủ để Mạc Cảnh biết phải làm gì.

Ngưng một lúc, anh nói tiếp.”À, nhanh chóng làm thủ tục đi, tôi sắp mở rộng thị trường.” Hạo Vũ nhếch mép, giọng điệu cười cợt.“Theo sát tên đó, hắn liếc chỗ nào, chốt nhanh miếng đó. Người đứng tên vẫn như cũ.”

“Cậu điên sao?” Mạc Cảnh hét lên. Tên này đúng là điên thật rồi. Trời ơi tình yêu có thể làm cho người ta mất lý trí đến vậy?

“Không. Hoàn toàn bình thường.” Hạo Vũ nhàn nhạt đáp.

“Miếng đất cậu và hắn đang dành mua 39 tỷ, cậu mua gấp 10 là 390 tỷ, đã là quá đáng lắm rồi.” Mạc Cảnh thở dài nói tiếp. “Bây giờ cậu còn tính muốn mua gần hết đất ở thành phố B. Cậu biết bao nhiêu tiền không?”

“Tôi thiếu tiền sao?” Hạo Vũ nhếch mép, không trả lời câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại.

“Đúng đúng, cậu nhất, cậu không thiếu tiền. Cậu có thể…”

“Cứ như vậy mà làm.” Không để cho Mạc Cảnh nói thêm, anh trực tiếp ngắt lời, nói xong ngắt điện thoại.

Ném điện thoại sang một bên, tiếng điện thoại va chạm với mặt bàn vang lên một tiếng.

Tất cả người trong phòng họp giật mình theo tiếng vang đó nhìn lên vị giám đốc của họ. Gương mặt anh không còn tươi cười như lúc nãy, thay vào đó gương mặt bây giờ xám xịt.

Họ thở phào nhẹ nhõm.

Ôi trời! Đây mới chính là giám đốc của họ.

Làm họ sợ chết khiếp.

Anh lạnh lùng nói. “Chuẩn bị cho đợt thu mua lần này không được bại. Nếu không cút hết đi. Tan họp.”

Mọi người khẽ gật đầu cung kính chào vị giám đốc khó ở rồi dần dần bước ra ngoài.

Căn phòng họp lớn chỉ còn anh và Tân Quý.

Trầm mặc một hồi lâu, Hạo Vũ đột nhiên lên tiếng. “Đã điều tra tới đâu rồi?”

Tân Quý bước tới đặt xấp tài liệu lên bàn, cung kính nói.

“Lão đại…”Lời chưa nói hết hắn đã bị Hạo Vũ liếc một cái, nhanh chóng sửa lại câu từ. “Ngài Lục, Chu Nam và Tuệ Lâm là họ hàng, nói rõ hơn hắn là em trai của cha Tuệ Lâm, nhưng mối quan hệ không được tốt, vốn vì hắn nghĩ cô ấy đã chết vào bốn năm trước rồi nên không động thủ. Em đã chặn hết thông tin của cô ấy rồi.”

Anh đã từng dặn cả ba người họ Tân, ở những nơi như này không được gọi là lão đại, phải gọi là Ngài Lục.

Hạo Vũ nhíu mày: “Chết từ 4 năm trước?”

“Đúng ạ. 4 năm trước khi cha cô ấy vừa mất, hắn đã có ý định ám sát để lấy toàn bộ gia sản của ông Đường. May mắn cô ấy thoát nạn.

Sau đó cô ấy quay về trả thù hắn, truyền thông tin hắn ngoại tình, sau đó giết, giấu xác của hắn.”

Hạo Vũ từ nảy đến giờ vẫn im lặng ngồi nghe Tân Quý nói, nhưng sự phẫn nộ trong lòng càng lúc càng lớn. Căn phòng tĩnh lặng, một tiếng “rầm” phát ra.

Hạo Vũ nắm chặt bàn tay thành quả đấm, đập mạnh xuống mặt bàn. Buông ra câu chửi thề.

“Con mẹ nó. Xử lí nó đi.”

“Vâng.” Tân Quý hít sâu một hơi, nói tiếp. “Theo Tân Bình báo về người đàn ông Mạc Lâm kia, là chú nhỏ của Tuệ Lâm.”

Hạo Vũ đưa tay lên, mắt anh nảy giờ vẫn nhìn ra khung cửa kính, chỉ hờ hửng đáp. “Từ nay, Tuệ Lâm là vợ tôi. Các cậu đều phải gọi là phu nhân hoặc bà Lục.”

Tân Quý có chút khó chịu, nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được chuyện này. Thực sự quá đường đột để chấp nhận được tự dưng mình lại có thêm phu nhân. Hơ hơ.

Vẻ mặt bất mản đó nhanh chóng tan biến thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc thường ngày. “Vâng, em hiểu rồi.

Hạo Vũ gật nhẹ đầu. “Nói tiếp đi.” Tân Quý lại cất giọng. “Anh ta không có quan hệ thân thích với nhà họ Đường, chỉ là người em kết giao của ông Đường, vì anh ta là trẻ mồ côi nên ông ấy coi như em ruột. Vì vậy lúc ông Đường xảy ra chuyện, anh ta không ngại bay về Nam Sơn tổ chức tang lễ, và cả đưa phu nhân vào trại huấn luyện theo đúng ý cô ấy.”

“Bây giờ người đó ở đâu?”

“Anh ta hiện tại đang quản lý một tập đoàn ở Úc, khá là có tiếng, nhưng vài tháng nay có chút biến động. Nên tập đoàn đang trong tình trạng thiếu vốn nghiêm trọng.”

“Đặt vé qua Úc ngay ngày mai. Liên hệ với hắn, Vũ Lâm có ngỏ ý rót vốn vào tập đoàn hắn.”

Tân Quý ngạc nhiên há mồm, hắn thực sự không hiểu được, lão đại của hắn rốt cuộc bị gì nữa rồi.

“Vâng ạ.” Bất mãn thì bất mãn hắn cũng có dám lên tiếng đâu. Ai bảo anh là lão đại của hắn.

Hạo Vũ gật đầu. “Mở rộng thị trường ở thành phố B, điều thêm người từ Los về.”

Tân Quý thở dài một hơi. “Người ở Los đã điều gần hết về Macao rồi ạ. Nếu bây giờ đưa về sợ rằng ở Los có chuyện sẽ không kịp trở tay.”

“Không đủ thì đưa người từ Đông Nam Á về.” Hạo Vũ vẫn thong thả, hờ hững nói.

“Trước giờ chưa có tình trạng này? Bây giờ nói không đủ? Là thế nào?” Hạo Vũ bấy giờ mới nhận ra có gì đó không đúng.

Vốn người của anh không bao giờ thiếu, tại sao bây giờ lại nói không đủ?

“Ba ngày trước, người của Nhất Nam lại đem hàng cấm vận chuyển qua Macao, người của bang ta bắt được vài người bên đó. Nam Phong qua đòi người, không thả người. Nên hắn ném boom vào kho vũ khí, thiệt hại về người và vũ khí khá lớn. Nên em đã điều gần một nữa người bên Los về để chế tác vũ khí nhanh nhất có thể.”

“Con mẹ nó.” Ly rượu đỏ trên bàn bị anh đập mạnh xuống đất. Nhưng gương mặt anh vẫn không đổi, lạnh lùng, thâm sâu, đôi mắt của anh bây giờ toàn tơ đỏ.

Anh bây giờ thật sự rất muốn giết Nam Phong đến chừng nào.

Rất nhanh Hạo Vũ lấy lại sự bình tĩnh trên khuôn mặt, môi mỏng nhếch lên. “Người ta thường có câu “ngựa non háu đá” quả thật rất đúng.”

(Ý chỉ người trẻ tuổi hung hăng, hiếu thắng, không biết lượng sức mình.)

Anh đứng lên, chậm rãi nâng bước ra khỏi phòng họp, lên tiếng. “Cứ để nó chơi thêm vài ngày nữa.”

Nó nghĩ nó đủ tư cách để đối đầu với ta sao? Đã chừa cho con đường sống. Vậy mà không biết điều.

Ý của anh rõ ràng, đợi anh đi rót vốn vào tập đoàn chú vợ, rồi anh về tính sổ với mày sau.