Ngọt Ngào Nơi Anh

Chương 30: Bảo bối, nạp năng lượng



Tuệ Lâm và An Nhiên tung tăng nhảy nhót trong trung tâm thương mại, người đàn ông có gương mặt xám xịt đi phía sau lặng lẽ xách đồ.

Rõ ràng đường đường là người có tiếng nói trong Lục gia, đi tới đâu ít nhiều người khác phải cuối đầu.

Mà hiện tại bây giờ đây phải làm bảo mẫu xách đồ cho hai người phụ nữ này đây.

Mà mua đâu có ít, vốn nghĩ có tiền cái mua quá trời vậy á.

“Này, đủ chưa thế. Quá nhiều rồi đấy..” Tân Kỳ nhăn nhó đến lệch cả mặt.

Tuệ Lâm vốn đang lựa váy, nghe tiếng than thở của hắn, quay lại nhìn người phía sau, gương mặt hắn làm cô và An Nhiên cười rộ lên. “Này… ha..ha anh ổn không đó?”

“Ổn. Tôi ổn lắm.” Tân Kỳ ổn lắm, rất rất ổn. Hắn vùng vằng dậm chân xuống đất một cái. “Tôi cực kì ổn, đến mức bây giờ cô mà mua nữa là tôi chết cho cô xem.”

“Há há” An Nhiên cười phá lên, quay sang khẽ nói vào tai Tuệ Lâm. “Này cậu có gạt mình không đấy, người đàn ông này không giống người mà mình từng nghe qua.”

Tuệ Lâm khẽ cười.

Tân Kỳ thẫn người, hắn tất nhiên nghe được An Nhiên nói gì với Tuệ Lâm.“Cô muốn nói gì?”

An Nhiên bĩu môi, lắc lắc đầu, kéo tay Tuệ Lâm rời đi. “Tôi nói vu vơ ấy mà.”

Gương mặt xám xịt của Tân Kỳ bây giờ toàn vạch đen, bỏ tất cả đồ trên tay xuống đất, nâng nhanh bước chân đi tới bắt lấy cổ tay An Nhiên, gằng giọng hỏi. “Ý cô là nhìn bộ dạng tôi không giống…”

“Anh là biến thái hả, sao nắm tay tôi.” Tân Kỳ chưa nói hết, An Nhiên nhảy dựng lên hét vào mặt hắn, dứt khoát dựt tay ra.

“Tôi… tôi biến thái?” Tân Kỳ cười nhẹ, chỉ tay vào mình.

“Hay là anh thấy tôi có vẻ xinh đẹp, nên đã không kìm lòng mà thích tôi rồi đấy nhá?” An Nhiên nhếch mép, cô cực ghét những người sơ hở là đụng tay đụng chân.

“Xuống xuống.”

“Xuống cái gì?” An Nhiên nhíu mày hỏi.

“Cô lên cao quá rồi, xuống đi không lại ngã gãy chân.” Tân Kỳ quay người lại nhặt đồ đạc lên, cất giọng nói tiếp. “Tôi mà thích cô? Tôi sủa gâu gâu cho cô nghe.”

Ơ cái tên này.

“Anh nhớ miệng anh nói, tốt nhất anh nên khấn thượng đế là đừng để anh thích tôi.”

Nói xong cô dậm chân xuống đất, hứ nhẹ quay người níu tay Tuệ Lâm rời đi.

Tuệ Lâm cười cười. Hai người này hợp nhau lắm chứ bộ, không chừng sau này Tân Kỳ lại có cơ hội làm cẩu. Há há

Tân Kỳ nhìn hai bóng lưng, lắc lắc đầu, nói thầm. “Tự luyến.” Nói xong, hắn nhanh bước đi gần hai người.

“Tuệ Lâm, cô phải về rồi. Lão đại đang chờ cô ở nhà.”

“Vậy chúng ta về.” Tuệ Lâm gật gật.

Tân Bình vừa từ Los trở về Nam Sơn, ngồi trong thư phòng với Hạo Vũ và Tân Quý.

Lần này hắn về đây là vì nghe bang Nhất Nam động thủ, hắn bỏ tập đoàn bên Los của anh lập tức bay về đây.

“Lão đại, lần này hắn đã chủ động châm ngòi rồi, chúng ta có nên…” Tân Bình nhìn người đang ông ngồi trên ghế trước mặt, vẻ mặt của anh so với cơn thịnh nộ trong lòng hắn hoàn toàn trái ngược.

Tuy nhiên, Tân Bình theo anh lâu như vậy, thừa biết vẻ mặt này của anh chắc chắn là có mưu tính chuẩn bị cho đối phương ăn một cú thật đau.

“Lần này, cậu về đây là vì chuyện này?” Anh ngắm nhìn ly rượu bên tay rất lâu, bây giờ mới mở miệng nói.

“Vâng, lão đại.” Tân Bình không do dự gật đầu chắc nịch.

Anh nhẹ gật đầu nhưng mắt nảy giờ vẫn chưa rời ly rượu, nói. “Vừa hay, chuẩn bị đi. Ngày mai cậu đi Úc với tôi.”

Tân Bình nhíu mày. “Sang Úc? Có việc gấp ạ?”

“Ừ. Rót vốn vào tập đoàn Mạc Thị.”

Mạc Thị?

Tập đoàn đó sắp phá sản đến nơi rồi, lão đại còn muốn rót vốn vào làm gì chứ?

“Lão đại, tập đoàn đó…”

“Quyết định như vậy.” Không để hắn nói tiếp, anh cắt ngang, giọng nói có chút không vui.

Anh đứng dậy, rời khỏi ghế. Trước khi bước qua cửa, anh nói tiếp. “3 giờ sáng. Chuẩn bị máy bay, Tuệ Lâm say máy bay. Không đi máy bay thông thường được.”

“Lão đại, Tuệ Lâm cũng đi?” Tân Bình đứng dậy hướng mắt về phía anh.

Tân Quý huých khuỷ tay vào tay hắn.

“Gọi phu nhân.” Hạo Vũ lớn tiếng nhắc nhở, bước ra ngoài.

Tân Bình vẫn sửng người bất động ở đó.

Vốn nghĩ rằng lão đại hắn chỉ nhất thời có hứng với nữ sắc trêu ghẹo vài hôm là vứt. Ai ngờ mới qua Los vài tuần, quay về đã là phu nhân là vợ chưa cưới của anh rồi.

Tân Bình đưa đôi mắt khó tin quay sang nhìn Tân Quý. Có ý muốn hỏi chuyện này là thật sao?

Tân Quý nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc đó, liền hiểu ra khẽ gật đầu.

“Khi tôi qua Los, ở nhà xảy ra nhiều chuyện khó tin quá.” Tân Bình thở dài, khẽ lắc đầu.

Tuệ Lâm dưới phòng khách, ngồi trên sofa, hai chân nhỏ đung đưa, tay nâng lên đưa miếng bánh vào miệng nhỏ nhóp nhép, đôi mắt đẹp đang chăm chú vào màn hình tivi.

Vốn muốn đi mua sắm cùng An Nhiên xong sẽ đi ăn tối, mà vừa đó Tân Kỳ báo anh chờ cô, nên cô đành hẹn An Nhiên dịp khác.

Bước vào nhà phòng khách trống chơn không một bóng người, nhưng bên ngoài có chiếc xe với biển số lạ, tuy vẫn là chiếc Cadillac đen bóng thông thường anh hay sử dụng, nhưng lần này biển số khác với chiếc xe anh. Nghĩ anh có khách nên ngồi ở phòng khách đợi anh xuống.

Tuệ Lâm chăm chú nhìn tivi đến nổi, không hề hay biết, phía xa xa có đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào sự đáng yêu của cô, môi mỏng vô thức cong lên tạo thành nụ cười.

Hạo Vũ đứng ngay cầu thang rất lâu, ánh mắt thâm tình nhìn Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm xoay tầm mắt, vô tình bắt gặp ánh mắt anh.

Bốn mắt chạm nhau, mi mắt Tuệ Lâm khẽ rung động. Người đàn ông đứng ở đó từ trên xuống dưới tất cả đều hoàn hảo, dáng vẻ thường ngày của anh đã khiến cô rung động không thôi. Bây giờ đây còn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt tuấn soái kia.

Tuy không phải là chưa từng thấy anh cười, nhưng nụ cười giờ đây cô thấy là nụ cười sáng nhất, nụ cười khiến đốn bao trái tim của chị em phụ nữ. truyen bac chien

Đang trong cơn mê đắm đuối, cơ thể Tuệ Lâm bỗng ấm lên, Hạo Vũ đi tới ôm lấy bảo bối nhỏ vào lòng ngực, tuỳ tiện đưa đầu vào hỏm cổ hít dài một hơi.

Mùi hương này thật là dễ chịu quá đi.

Tuệ Lâm nhìn vẻ mặt của anh có chút mệt mỏi.

Tuệ Lâm nâng tay xoa xoa lưng anh, nhẹ giọng hỏi. “Anh sao thế? Hôm nay mệt lắm sao?”

Hạo Vũ nhẹ gật đầu, giọng nói anh trong trẻo, ngữ điệu ung dung dịu dàng, ôm cục bông gòn mềm mại. “Bảo bối, nạp năng lượng.”

Tuệ Lâm cười mĩm, khẽ lắc đầu, người đàn ông này sao có thể trẻ con tới mức đó chứ.

“Anh đã ăn tối chưa? Em vào làm đồ ăn cho anh.”

“Để anh ôm em một lúc.” Hạo Vũ ôm chặt hơn, dường như anh không muốn buông ra.