Ngọt Ngào Nơi Anh

Chương 32: Sydney -Úc



Trong thư phòng, ba người đàn ông đang cung kính trước ánh nhìn của người đối diện, lần này có đủ bộ ba ở Nam Sơn, anh muốn phân công việc cho từng người một lần nữa.

Vốn dĩ trước giờ Tân Bình có tài tính toán trên thương trường, và cả ở giới hắc đạo hắn cũng không thua kém ai.

Tân Quý không giống Tân Bình, tính cách trầm lặng quyết đoán, tàn khốc, lạnh lùng khí chất giống hệt như lão đại của hắn.

Tân Kỳ người vốn nhỏ tuổi nhất trong ba người, nhưng khí chất của hắn chẳng kém Tân Quý là bao.

Cả ba người anh đều rất an tâm khi giao việc.

Nên Tân Bình thay anh giải quyết tất cả những chuyện ở tập đoàn, Tân Quý lo việc ở thành phố B. Tân Kỳ hiện tại vẫn đang theo anh học hỏi thêm.

Tân Kỳ thì anh đang dự tính sẽ cho về tiếp quản Macao.

Trầm mặc một lúc, anh lên tiếng: “Ngày mai Tân Quý bay tới Paris trước.” Anh lướt mắt dừng ngay vị trí Tân Quý. “Chuyển lời cho Lục lão hai ngày nữa tôi sẽ tới.”

“Vâng.” Tân Quý nhận lệnh.

“Ừm. Về nghĩ ngơi.” Anh phất tay cho bọn hắn lui.

Bay từ Nam Sơn đến Úc phải mất 11 tiếng, từ lúc lên máy bay đến giờ Hạo Vũ luôn ôm cô vào lòng, để cô tựa vào lòng ngực anh yên giấc, tranh thủ chợp mắt một lát.

Tân Quý vẫn theo máy bay anh tới Úc, sau khi tới Úc thì hắn lại bắt máy bay về Paris.

Sydney- Úc.

Người đàn ông ngồi trên ghế tổng dáng người cao ngạo, bàn tay lật tài liệu hết trang này sang trang khác, điện thoại trên bàn không ngừng vang bên tai.

Áo vest tuỳ tiện vứt lên sofa, áo sơ mi trắng được bật tung hai nút trên cùng lộ ra vòng ngực rắn chắc màu đồng.

Tay nâng lấy chiếc điện thoại bàn đang ầm ĩ kia, lạnh giọng nói: “Có việc gì?”

“Mạc Tổng, ba mươi phút nữa có cuộc hẹn với Giám đốc Thượng.” Đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ, cô nghe giọng hắn hoảng đến nói lấp bấp thành câu.

“Huỷ hết lịch trình hôm nay, một tiếng nữa tôi có cuộc hẹn quan trọng.” Nói xong hắn không chờ đầu dây trả lời, trực tiếp dập máy.

Hắn là Mạc Lâm. Người đàn ông vốn đi đầu ngành năng lượng trong nước, ấy vậy mà chỉ sơ xuất nhỏ lại để cho người khác dễ dàng nắm thóp đến như vậy.

“Giám đốc Thượng” Hắn mỉa mai cười nhẹ, bộ dạng có chút nhếch nhác, những vẫn không làm mờ đi vẻ đẹp của hắn.

Người đàn ông được gọi giám đốc Thượng là Thượng Lộ Bách, là đối thủ không đội trời chung của hắn, sợ dĩ lần này hắn lâm vào tình cảnh này cũng một tay người này nâng đỡ.

Lần này hắn thừa biết tên đó hẹn ra để làm gì, hắn không ngu đến mức đó.

May là trời còn thương hắn, tập đoàn Vũ Lâm đồng ý rót vốn vào tập đoàn hắn, còn lặn lội đường xá xa xôi qua tận đây để ký hợp đồng.

Vị thần tài Vũ Lâm này hắn cũng chưa nhìn thấy mặt mũi, nhưng tiếng tăm thì lan tràn đầy trên các trang báo lớn. Tận nước Úc còn nghe tiếng người đó hô mưa cơ mà.

Hai ngày trước, giá cổ phiếu tập đoàn xuống dốc nghiêm trọng, toàn bộ cổ đông đều rút gần hết, hắn một mình trở tay không kịp. Một cuộc điện thoại cứu lấy mạng hắn.

Nhà hàng YOY

Mạc Lâm trong lòng không thể chờ được nữa, đành tới điểm hẹn trước mười lăm phút, phục vụ đã mang lên ly nước thứ ba.

Ở đâu đó trong căn phòng khách sạn.

Hạo Vũ ôm thiên hạ trong lòng, khi máy bay thông dụng của anh đáp tới Úc đã là buổi trưa, bảo bối anh có bệnh say máy bay dù có đi máy bay riêng cũng vẫn có dấu hiệu, chỉ là không nặng như đi máy bay thường.

Tuệ Lâm từ lúc đáp cánh đến đây còn chưa biết trời trăng mây gió như thế nào thì cơn sốt ập đến, cô chỉ ăn vài thìa cháo anh đút lúc trưa, rồi ngủ tới tận bây giờ. Cô đã ngủ tận một ngày một đêm rồi.

Thời tiết vào tháng 2 ở Sydney-Úc này buổi trưa không quá nóng ấm áp dễ chịu, cô cũng rất nhanh thích ứng với thời tiết.

Bệnh đã hết, từ bụng reo lên cơn đói ập đến, Tuệ Lâm chậm chạp mở mắt, người đàn ông trước mặt từ khi tới đây không rời cô dù là nữa bước, xem ra cô đã làm anh lo lắng nhiều rồi.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang an giấc, Tuệ Lâm mĩm cười, anh quả thật có sức cuốn hút đến mê người, đưa tay vẽ theo từng đường nét trên gương mặt tuấn soái của anh, như muốn khắc ghi sâu vào tim.

Hạo Vũ bị động chạm, cau mày mở mắt.

“Em ổn hơn chưa?” Câu đầu tiên khi anh mở mắt là hỏi về sức khoẻ của cô.

“Em ổn rồi.” Tuệ Lâm nhẹ gật đầu. Cô vươn người lên môi nhỏ chạm nhẹ vào môi anh. “Cảm ơn anh.”

Anh bị cô chủ động hôn môi, bất ngờ đến sửng sốt, vội đỡ cô ngồi dậy, đặt bàn tay lên trán đo nhiệt độ cơ thể.

Anh cau mày, nói: “Không còn sốt.” Ngẩng đầu nhìn cô. “Em chỗ nào không khoẻ, còn mệt ở đâu không? Nói cho anh biết anh đưa đến bệnh viện” chứ cô đừng hành động như vậy anh… sợ đó.

Mặt anh bị nâng lên, Tuệ Lâm khẳng định: “Em đã hoàn toàn hết bệnh, anh làm sao thế?” Buông mặt anh. “Không thích?”

Hạo Vũ lắc đầu điên cuồng. “Không không, không phải không thích. Là bất ngờ.”

Tuệ Lâm nhìn đang vẻ đang vội thanh minh cho bản thân phì cười.

Có cần phản ứng đến vậy không chứ?

“Đây là đâu vậy anh?” Tuệ Lâm nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Đã là giờ trưa, Tuệ Lâm nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thấp thoáng thấy đỉnh toà nhà đối diện.

Anh xuống giường lấy đôi dép sỏ vào chân cô.

Tuệ Lâm đeo xong dép bước tới cửa sổ, nhìn xuống dưới, là đang ở khách sạn, nhưng khung cảnh này, cô chưa từng thấy qua, Trung Đông không phải, Thành Phố B tuy lớn nhưng so về độ xa xỉ thì không bằng nơi này.

Anh chầm chậm đi tới ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên đầu cô, chậm rãi nói. “Chúng ta đang ở Úc.”

Úc? Vừa hay cô có thể đi thăm ông chú nhỏ của cô.

Khá lâu rồi, khoảng tầm bốn năm.

“Úc sao?” Cô xoay người lại trực tiếp đối diện với anh.

Hạo Vũ khẽ gật đầu. Tuệ Lâm cười nói. “Nhân tiện đang ở Úc, em có thể đi thăm người quen được không?”

“Được.” Hạo Vũ không do dự liền đồng ý.

Cô cũng không tin được anh sẽ đồng ý nhanh như vậy.

“Em vào thay đồ, chúng ta đi ăn. Anh đưa em đi gặp một người.”

“Được ạ.”