Ngọt Ngào Nơi Anh

Chương 33: Tập Đoàn Mạc Tử- Mạc Lâm



Chiếc Cadillac đen nhám chầm chậm dừng trước sảnh nhà hàng, cửa xe được Tân Bình mở ra, Hạo Vũ cao ngạo bước xuống xe mang theo khí chất và thần thái khiến người khác nhìn thấy muốn chiếm hữu.

Hôm nay anh đặc biệt mặc tây phục, mái tóc vuốt lên, vài sợi tóc đặc biệt rũ tuỳ tiện xuống trán làm điểm nhấn cho gương mặt.

Người xung quanh hướng tầm mắt về người trong chiếc xe sang trọng bước xuống làm cho mê hoặc, nhất thời thốt lên thành tiếng, có người còn lén cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh.

Bên cửa bên này, Tuệ Lâm cũng được Tân Kỳ mở cửa xe.

Hôm nay Tuệ Lâm ăn mặc giản dị, một cái váy liền không tay, cánh tay trắng trẻo, đôi chân thon dài thẳng tắp, yêu kiều xinh đẹp đến mê người. Dù cô có ăn mặc tuỳ tiện đến mấy thì không mất đi sự thanh nhã, xinh đẹp, cô thật là có năng lực như vậy, cô quay đầu nhìn người đàn ông vừa bước ra khỏi xe, khoé môi cong lên còn chói mắt hơn mặt trời.

Anh nhìn thấy Tuệ Lâm cười, khoé môi anh cũng vô thức cong lên, bước vòng qua chiếc xe đi tới gần cô.

Tuệ Lâm khoác tay anh tiến thẳng vào trong sảnh nhà hàng.

Từ tiếp viên đến quản lý nhìn cặp trai xinh gái đẹp tay trong tay bước vào, đôi mắt tròn xoe ngưỡng mộ.

Xứng đôi quá đi! Khiến cô quản lý sảnh phải thốt lên.

Chỉ với ba người đàn ông và một cô gái đã làm náo loạn cái tầng trệt nhà hàng.

Phục vụ đưa anh và Tuệ Lâm lên tầng ba, căn phòng rộng lớn, với đầy các bàn ăn nhưng lại không thấy vị khách nào.

Chắc anh không muốn người khác làm phiền nên đã bao hết tầng này.

Tân Bình và Tân Kỳ đã dừng ở tầng hai.

Người đàn ông ngồi ở phía cửa kính đang nhìn chăm chăm ra phía cánh cửa.

Cánh cửa mở ra, hắn bật đứng dậy, hai người đàn ông bước tới hắn nhìn hai người mặc âu phục chỉnh tề, đeo cặp kính đen che đi nữa phần khuôn mặt, liền biết là người của tập đoàn Vũ Lâm đã tới.

Hắn nhanh chân bước tới cung kính chào hỏi vị thần tài.

Tân Bình tháo kính, không nói cũng không đáp vẫn trầm lặng đứng đó, âm thầm quan sát người đàn ông đang cuối đầu. Tân Kỳ đứng phía sau Tân Bình cũng lẳng lặng quan sát.

Đứng trước mặt người đàn ông này, khí chất hắn toát ra, khí lạnh bao trùm căn phòng, bất giác Mạc Lâm rùng mình một cái.

Mạc Lâm vừa ngẩng đầu lên, gương mặt Tân Bình làm hắn giật thót người, lùi lại hai bước.

Hắn nhận ra người đàn ông này. Là… là người của Lục gia, bá chủ giới hắc đạo ai mà không biết.

Chỉ là đang hoảng sợ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Hôm nay Mạc Lâm có hẹn với người Vũ Lâm, hắn tới đây có khi nào hắn cũng quen với tên Thượng Lộ Bách kia không?

Tên Thượng Lộ Bách sai hắn đến đây để phá sao?

“Lão… lão đại, ngài… ngài có đi nhầm phòng không ạ?” Mạc Lâm hoảng đến mức nói không thành câu.

Tân Bình bỏ qua câu hỏi, trực tiếp bước vào bàn, ngồi xuống ghế, ngang nhiên hỏi: “Anh là chủ tịch Mạc Tử?”

Mạc Lâm bị gọi tên, đang hoảng bây giờ lại càng hoảng hơn, quay người, thấp giọng van xin: “Lão đại, Mạc Tử là cơ ngơi của tôi và cha nuôi tôi, ngài có thể nói với Thượng Tổng muốn tôi làm bất cứ gì, đừng làm gì đến Mạc Tử.”

Tân Kỳ bị gương mặt trắng bệt đang cuối thấp đầu van xin Tân Bình mà bật cười thành tiếng.

Tân Kỳ nhẹ giọng nói: “Anh ngồi đi, chúng tôi có chuyện muốn bàn bạc.”

Tân Kỳ quan sát người này chỉ tầm tuổi lão đại hắn, tại sao Tuệ Lâm lại gọi là chú được chứ.

Tân Bình nghe hắn ưu ái cho Mạc Lâm như vậy, nhẹ liếc Tân Kỳ một cái.

Mạc Lâm nghe Tân Kỳ cho phép ngồi, liền rụt rè ngồi xuống trước mặt hai vị thần chết này.

Tân Bình cũng không đùa với hắn nữa, đẩy hợp đồng về phía hắn, lạnh lùng lên tiếng: “Xem qua hợp đồng, được thì ký luôn.”

Mạc Lâm nhíu mày. Không phải là người của Thượng Lộ Bách? Hợp đồng? Người của Vũ Lâm sao?

Vũ Lâm? Hai người này là người của Lục gia? Liên quan chỗ nào?

Một vạn câu hỏi vì sao xuất hiện trong đầu hắn, Mạc Lâm mở bản hợp đồng, đọc kĩ từng điều khoản một.

Đúng! Hắn đúng là người của Vũ Lâm rồi, điều khoản trong hợp đồng vô cùng có lợi cho Mạc Lâm.

Mạc Lâm ngước nhìn hai người trước mặt, họ vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.

“Thấy thế nào?” Tân Kỳ mở miệng.

“Nếu… như vậy, các anh không có được chút lợi nhuận nào cả.” Mạc Lâm biết là người của Lục gia tiền có thể đập chết được hắn, nhưng với phương diện này là một thương nhân thì đầu tư vào đâu, cái lợi nhuận phải đặt hàng đầu.

“Vậy là không đồng ý?” Tân Bình vẫn giữ gương mặt lạnh tanh đó, giọng nói vẫn hờ hững.

“Đồng ý.” Hắn có ngu mới không đồng ý, nhưng hắn cũng không ngừng suy nghĩ vì cái gì mà Vũ Lâm lại chủ động rót vốn vào tập đoàn hắn, còn không thu về lợi nhuận nữa.

Hắn ký xong đẩy hợp đồng về phía Tân Bình, hắn nhìn sơ qua rồi gấp lại bản hợp đồng, nâng người đứng dậy, Tân Kỳ cũng như vậy.

“Theo tôi.” Tân Bình xoay lưng đi, còn không quên ra lệnh cho người này.

Hắn chậm chạp nâng bước đi theo sau lưng hai người họ.

Căn phòng tầng ba của nhà hàng YOY, khung cửa kính nhìn thấu ra biển, trên bàn ăn hai người đang chọn món.

“Cho tôi phần salad và nước cam.” Tuệ Lâm gấp menu, nhìn sang anh.

“Hai phần kangaroo nướng và một rượu vang.”

Phục vụ ghi lại rồi cuối đầu bước ra.

Cánh cửa vừa đóng lại, bây giờ lại mở ra, ba người đàn ông bước vào.

Là Tân Bình và Tân Quý, khi cô thấy họ bước ra khỏi thang máy tầng hai cô đã hỏi anh, anh bảo họ có việc nên cô cũng không quan tâm mấy.

Người còn lại, cô cũng không nhìn rõ là ai nữa, dáng của hai người họ to lớn như vậy, che mất người đằng sau.

Tân Bình đi tới cung kính hai tay nâng bản hợp đồng lên trước mặt anh, nói: “Ngài Lục, đã ký kết thành công.”

Ngài Lục? Cô ngạc nhiên khi Tân Bình lại gọi anh xa lạ như vậy. Vốn trước giờ Tuệ Lâm đã quen người khác gọi anh là lão đại, chứ chưa nghe là Ngài Lục, đặc biệt là ba người họ Tân.