Ngục Thánh

Quyển 7 - Chương 23: Gã lông bông



“Giờ này nghỉ mát ở đâu thì hợp? Tâm Mộng còn chỗ nào đẹp không?”

Những câu hỏi kiểu đó thi thoảng quấy rầy Đạn Đạo. Cảnh sắc trước mắt gã lẫn lộn, khi sặc khói lửa chiến trường nơi Cội Gió, khi lại vàng rộm ánh nắng trải dài trên bờ biển thơ mộng ở phương nam thế giới. Dù căng thẳng cỡ nào, bộ não của gã vẫn dành chỗ cho sự giải trí. Với Đạn Đạo, sống vui sống khỏe mới quan trọng, mà muốn vui khỏe thì phải biết mơ mộng trong mọi hoàn cảnh.

- Sếp, chúng ta bị bao vây! Làm gì bây giờ, sếp?!

Đám thuyền viên nhặng xị réo tên Đạn Đạo. Phía trên, phía dưới và hai bên trái phải, những chiếc thăng vân tàu đen đúa đang áp sát, dồn tàu chỉ huy Đạn Đạo vào tầm bắn. Con tàu này bay nhanh nhất và được trang bị màn chắn tốt nhất, nhưng các lối thoát đều bị bịt kín, các màn chắn cũng chỉ chống đỡ phần nào trong khi hàng chục khẩu máy sấy đang chĩa vào. Đạn Đạo chép miệng:

- Bớ Vạn Thế! Chuyện đơn giản thôi mà! Không ai hộ ta được à?

Nói rồi gã chạy một mạch lên khoang lái đoạn bẻ vô-lăng. Con tàu nghiêng mạnh, cánh buồm căng gió đưa nó lao thẳng về những con tàu đen. Đội thuyền Ly Đốc bị bất ngờ, chúng vội vã xoay nòng pháo máy sấy chĩa vào tàu Đạn Đạo. “Hạ buồm xuống!” – Đạn Đạo ra lệnh. Đám thuyền viên chia nhau ra và nới lỏng dây cột, thu lại các lá buồm, cùng lúc ấy gã tóc vàng tắt bộ phản lực. Không còn gió đẩy cũng không còn động cơ hỗ trợ, chiếc thăng vân tàu rơi tự do, bọn thuyền viên phải bám vào mạn tàu, lan can boong hay bất cứ thứ gì cố định khác để khỏi bị gió cuốn phăng. Những khẩu pháo máy sấy trên đám thuyền đen khai hỏa bắn ra hàng loạt quả đạn lửa nóng rãy. Nhưng thay vì trúng tàu Đạn Đạo, chúng sượt qua và rót thẳng xuống đồng bọn của mình ở bên dưới. Hai con tàu đen hứng chịu đạn pháo, nửa thân tan nát, cánh buồm cháy ngùn ngụt. Tàu Đạn Đạo chĩa pháo về hướng đó, giải quyết nốt những gì còn sót lại rồi đâm xuyên qua màn lửa thoát khỏi vòng vây. Bọn thuyền viên đập sàn hò hét:

- Sếp đẹp trai nhất! Sếp chúng ta đẹp trai nhất thế giới!

- Sếp đẹp trai vô địch!

Đạn Đạo thở phì phì. Đẹp trai là chuyện hiển nhiên với gã, khen nữa khen mãi cũng thế. Đầu óc gã lại mơ màng về miền đất khác ở cực tây thế giới, nơi những cô gái miền sơn cước giấu mình trong y phục thùng thình, chỉ lộ cặp mắt hút hồn dưới chiếc mũ lông thú ấm áp. Gã thích nó – cái cảm giác bóc tách từng lớp quần áo trên người phụ nữ như lột vỏ dừa rồi húp phần nước ngon lành bên trong. Gã thích nước dừa, càng thích lột vỏ dừa bằng răng.

Pháo nổ dữ dội khắp khoảng không. Gió từ phong lộ “thiếu nữ” từ lạnh buốt chuyển sang nóng bức ngột ngạt. Cơn mơ tưởng của Đạn Đạo bị gió cuốn phăng không thương tiếc. Thực tại lúc này chỉ có hàng trăm thằng đàn ông quần nhau giữa Cội Gió hò hét rồi đâm chém, tiếng súng nổ như súng bắn đinh chọc vào tai gã. Đạn Đạo chép miệng ngao ngán. Thế giới toàn đàn ông chẳng có gì vui, toàn phiền phức.

“Ông già! Ông già! Tôi bị kẹt…”

Bộ đàm trên vai Đạn Đạo nheo nhéo giọng thằng ranh con tóc đỏ. Không chỉ vậy, đám tàu khác cũng réo gã xin cứu giúp. Đạn Đạo liền chuyển vô-lăng cho người khác, xách khẩu súng tỉa ra boong, vừa chỉ huy tàu quay lại trận địa vừa tìm góc bắn thích hợp để giúp thằng ranh tóc đỏ. Gã thở dài vì quan điểm của mình được chứng minh ngay tức thì. Thế giới đàn ông là thế: nhạt nhẽo, vô vị, đầy rẫy chuyện nhức đầu.

- Vật ta đưa cho chú mày còn không thế? – Đạn Đạo nói vào bộ đàm.

“Vẫn còn. Tôi không để mất nó đâu, ông già.”

Vì để mất là đời chú mày bế mạc luôn! – Đạn Đạo nghĩ. Trong thế giới tẻ nhạt vô vị của đàn ông, đánh mất thường nghiêm trọng hơn là không thể đạt được. Gã biết trên đời này có một kẻ sẵn sàng để vô số tham vọng trượt khỏi tay nhưng không đời nào buông bỏ những thứ đã có dù chỉ một chút. Một tuần trước, khi hạm đội còn dừng lại ở Trạm 306A và Vô Phong vẫn trong quá trình tập luyện, kẻ đó đã đích thân tới gặp Đạn Đạo.

*

* *

- Hồ hồ hồ, ai đây ai đây? Có phải Khai Y bạn tôi không? Cậu định bốc cô em nào ở Trạm 306A này? – Đạn Đạo nói, tay rót rượu – Hay tới đây rồi thì đi chơi với tôi một chuyến? Tôi đang tập huấn cho thằng tóc đỏ, chưa tới Cội Gió ngay, cũng không vội lắm? Đi chứ, ông bạn, giống như ngày xưa? Mấy cô em sẽ phát điên vì cậu!

Ở ghế đối diện, Khai Y chỉ cười khi nghe gã tóc vàng tào lao thiên địa. Không còn bộ quân phục đen, vị đại thống lĩnh Băng Hóa tới Trạm 306A trong quần áo da cùng đôi bốt sẫm màu, mái tóc dài hổ phách buộc đuôi ngựa, kính râm yên vị sau gáy. Trông ngài giống một tay chơi đứng tuổi, phong độ và có sức hút tự nhiên khiến lũ trai trẻ phải ghen tị. Rất ít người – như Đạn Đạo là ví dụ – biết về con người khác này của Khai Y. Nhưng cũng lâu lắm rồi Đạn Đạo mới thấy bạn mình như thế. Nó gợi lên những ký ức trong gã về một thời trai trẻ theo chân đại thánh sứ Tây Minh.

- Tôi có vợ con rồi, ông bạn. – Khai Y cười – Tôi đến vì công việc thôi. Có thứ này… các cậu sẽ cần nó ở Cội Gió.

Ông đại thống lĩnh đặt lên bàn một chiếc hộp kim loại, đặt bằng hai tay, cử chỉ trang trọng. Hộp vuông vức màu trắng ngà, tám góc bo bản lề mạ vàng chạm khắc, bề mặt kim loại thi thoảng gợn đường gân màu xanh lá. Vừa nhìn, Đạn Đạo đã biết hộp làm bằng hợp kim quang tố gân xanh – loại quang tố quý hiếm chỉ có ở Tuyệt Tưởng Thành. Và trông cái cách Khai Y đối xử với cái hộp, gã tóc vàng biết mình không nên lảm nhảm thêm mấy vụ nghỉ mát hay các em gái xinh tươi. Gã hỏi:

- Gì đây?

- Đặt nó vào Tế Đàn Chính. – Khai Y trả lời – Cậu nhớ chứ? Ở điện thờ có một bệ đá lớn…

- Cái bệ đá mà khi xưa chúng ta dùng để đánh bạc đó hả? Nhớ chứ! Chính cậu đề xuất dùng mấy cái rãnh điêu khắc hoa văn trên đó làm ô chia điểm! Nhưng đây là cái gì?

- Ai cũng có thời tuổi trẻ, đúng không? – Khai Y nhún vai – Trở lại vấn đề, đưa thứ này cho Vô Phong và bảo hắn mang tới bệ đá. Phải là Vô Phong, không phải ai khác.

- Cậu chưa trả lời tôi, Khai Y. – Đạn Đạo nói – Đây là cái gì?

Ông đại thống lĩnh chép miệng, ngừng lại giây lát, uống ngụm rượu rồi trả lời:

- Một phần của Mục Á, phần quan trọng nhất.

Đạn Đạo cầm chiếc hộp kim loại, hết ngắm nghía lại lắc lắc. Chẳng có âm thanh nào vọng vào màng nhĩ chứng tỏ ruột hộp được độn chặt hoặc thiết kế khít đến mức vật bên trong không thể suy chuyển dù là một chút. Gã nhướn mắt sang Khai Y và thấy ông bạn nhìn mình bằng ánh mắt viên đạn, chừng như khó chịu trước hành động lắc hộp qua lại. Đạn Đạo gật gù:

- Tôi có nghe truyền thuyết về dòng họ Biệt Liên. Sau khi hỏa thiêu, thi thể của họ sẽ biến mất nhưng để lại một khối tinh thể như đá quý. Vậy ra phần còn lại của Mục Á là thế này? Nhưng cô ấy mới được đưa về Băng Hóa để xác nhận thân phận, sao phải hỏa thiêu sớm thế? Ồ, vậy ra cậu muốn giành chiến thắng ở Cội Gió tới vậy à? Thế thì đừng nhìn tôi cái kiểu đó, cái kiểu phán xét nồng nặc đức hạnh ấy, thằng giả tạo!

- Băng Hóa quốc và Băng Thổ lục địa là tài sản của dòng họ Biệt Liên, là tài sản thừa kế của Mục Á. Tôi phải bảo vệ những tài sản đó bằng mọi giá. Không chỉ vậy, tôi phải khiến chúng lớn hơn, mạnh hơn.

Đạn Đạo há miệng cười ha hả. Gã đặt hộp xuống rồi cầm chai rượu, chỉa chỉa miệng chai về phía Khai Y:

- Mồm mép lắm, Khai Y, y như một chính trị gia thứ thiệt! Lỗi của tôi, ông bạn. Lỗi của tôi là quên mất cậu đã làm đại thống lĩnh hai mươi năm rồi, ngôn từ lúc nào cũng đạo mạo hợp tình hợp lý. Nhưng vẫn là giả tạo thôi, ông bạn! Giả tạo như lũ chính trị gia vậy. Cậu nghĩ Mục Á muốn gia tài thừa kế hay danh xưng “Đại Đế”? Cậu nghĩ cô ấy gửi gắm tâm nguyện cho cậu á? Cởi cái áo đức hạnh giùm bạn tôi ơi! Nóng lắm! Cái tham vọng của cậu to thế kia, mặc vào rách đấy! Thật!

- Mục Á là Đại Đế, đó là sự thật. – Khai Y đáp trả – Cả phương bắc thuộc về cô ấy, đó là sự thật. Gìn giữ và đòi lại chỗ đứng cho những giá trị đó là cách tôi tưởng nhớ về Mục Á, là nghĩa vụ của tôi. Đời người ngắn ngủi, tôi không thể đạt được nhiều điều nhưng tôi sẽ bảo vệ những thứ đang có và không để ai lấy đi dù chỉ một cắc bạc. Kẻ vô trách nhiệm như cậu thì không thể hiểu việc tôi đang làm.

Đạn Đạo vừa ngửa cổ tu chai rượu vừa cười:

- Làm như cậu hiểu tôi lắm ấy!

- Nếu tôi nói bậy thì lại đây mà đấm đá tùy thích, ông bạn. – Khai Y nói – Sao thế? Chỉ biết uống cho qua chuyện? Cậu vẫn vậy, bạn tôi. Cậu là kẻ mạnh nhất thế giới, giờ tôi khó mà bì kịp cậu, kể cả Bất Vọng hay Cụ Cố Tổ cũng không nhằm nhò với cậu. Nhưng ngoài việc đấm đá thì cậu có gì? Không gì cả. Cậu chẳng có thứ gì hết! Không người thừa kế hạm đội, không mái ấm, không gia đình, không con cái, không có nổi một tín điều để tranh đấu. Bọn Đầu Sói lục địa Kim Ngân xem chừng còn có sức sống hơn cậu vì chúng phải chiến đấu, còn cậu chẳng làm gì ngoài gái gú rượu chè cờ bạc.

- Là thằng mạnh nhất thế giới mà tôi phải hạ mình ngang lũ cắc ké đó à?

- Bởi vậy mà trong Bảy Người Mạnh Nhất, cậu bị coi là thằng ngu xuẩn nhất.

Đạn Đạo ngừng uống rượu, chân mày nheo lại thành một đường võng. Khai Y chẳng có vẻ gì hối lỗi sau lời nói xúc phạm đó:

- Chiến thắng ở Cội Gió sẽ tạm kiềm chân Liệt Giả. Cho dù hắn chiếm được cả năm Tòa Trắng thì Cội Gió cũng trì hoãn được sự ô nhiễm trong thời gian nhất định. Từ giờ tới khi đó, tôi cần cậu thiết lập lại phương bắc Kim Ngân, không để Liệt Giả tiến xa hơn nữa, chi phí sẽ do Băng Hóa quốc tài trợ. Tôi cũng thuê cậu dài hạn luôn. Liệt Giả đang lớn mạnh không thể kiểm soát trong khi Thánh Vực vẫn nhởn nhơ một cách ngu dốt, Đại Hội Đồng thì chẳng khác tuồng diễn kịch. Tôi cần sức mạnh của cậu.

Gã tóc vàng chép miệng:

- Cậu dồn ép tôi đấy! Đại Lộ Đỏ trước giờ mở cửa chào đón tất cả chứ không phục vụ ai. Mất tính trung lập, Đại Lộ Đỏ sẽ không tồn tại. Giờ tôi tuyên bố ngả theo phương bắc thì thằng đếch nào muốn đến Đại Lộ nữa?!

- Khi cuộc chiến xảy đến, đám trung lập sẽ chết trước tiên, còn những kẻ tự nhận trung lập là bọn ham lợi ích và phe phái nhất. Chiến tranh đang hiển hiện, chọn phe là cần thiết. – Khai Y nói – Đại Lộ Đỏ sẽ không thuộc Liên Minh Phương Bắc hay phe Liệt Giả, mà đại diện cho “chính nghĩa”. Nói chuyện chính nghĩa, ai chẳng thích? Ai chẳng muốn đắm chìm cơn phê pha đức hạnh như úp mặt vào ngực đàn bà? Vả lại nếu cậu chọn phe thật thì ai dám ý kiến? Ai dám đụng vào Đại Lộ Đỏ với những lợi ích dày đặc như rễ cổ thụ ăn sâu vào lòng đất?

- Ồ… – Đạn Đạo nhướn mắt.

- Cậu cũng nên nghĩ cho Đại Lộ Đỏ. Liệt Giả sẽ không dừng lại, tập đoàn phương nam của hắn đang bành trướng, nó đói khát tiền và nhân lực. Với hệ thống chính phủ thối nát ở lục địa này…

Đạn Đạo trỏ chai bia về phía Khai Y, ngắt lời:

- Chính cậu và lũ chính trị gia làm nó thối nát mà?!

Khai Y chép miệng thở dài còn gã tóc vàng nhe răng cười khanh khách. Ông đại thống lĩnh uống rượu để trôi sự bực mình ở cổ rồi nói tiếp:

- Sự bành trướng sẽ tự ăn chính nó nếu không xâm lấn. Liệt Giả bắt buộc phải tiến lên phía bắc. Lằn Ranh Đỏ không còn, hắn có thể thúc quân bất cứ lúc nào. Đại Hội Đồng vô dụng vì mải chia chác Tuyệt Tưởng Thành nên đừng mong họ sẽ giúp cậu, ông bạn. Tự cứu mình trước đi. Rồi thị trường quái vật không trung nữa, sản lượng đã giảm, đúng không? Bọn quái vật ít dần đi, các vùng trời đang vắng vẻ, nguyên liệu phục vụ thánh sứ ngày càng khan hiếm. Đã có trường hợp thánh sứ phải mua hàng chợ đen. Cơn khủng hoảng đang lộ diện, các nước sớm muộn sẽ đánh nhau vì nguyên liệu giống Chiến Tranh Tài Nguyên. Tôi không chắc đây là sự ngẫu nhiên hay nằm trong tính toán của Liệt Giả nữa. Thằng cha tóc đỏ đó… hai mươi năm trước hắn đập chúng ta như đánh con nít, giờ hắn lỡm chúng ta như lừa trẻ ranh.

- Cậu muốn tôi ổn định lại thị trường nguyên liệu chứ gì? – Đạn Đạo nhún vai – Cứ cho rằng tôi thắng ở Cội Gió thì phải mất một thời gian để các vùng trời bớt ô nhiễm, lại mất thêm thời gian nữa để lũ quái vật quay về tổ. Tôi không biết nó sẽ kéo dài bao lâu. Từ giờ tới lúc đó khéo chừng mọi thứ banh chành rồi! Vô ích thôi, bạn tôi. Chừng nào cậu và lũ chính trị gia như cậu chưa thôi bụp nhau thì Liệt Giả còn lớn mạnh. Tôi không thể chống lại hắn. Trẻ ranh đánh người lớn thế nào? Hề hề!

Khai Y dài người trên ghế, khoanh tay ngửa cổ nhìn thấy tấm mái cũ kĩ của Trạm. Nó hợp thành từ nhiều tấm gỗ, vài chỗ đắp vải che đi ổ mối mọt, những chỗ khác ố màu sơn do được lấy ra từ những thăng vân tàu đã hỏng. Trạm 306A thuở trước thế nào thì giờ y vậy, hổ lốn và tạp nham hệt thế giới mà Khai Y đang sống. Nếu không nhờ các cột trụ chống trần, cái mái đã sập. Ông đại thống lĩnh chợt ngoảnh mắt nhìn cột trụ lớn nhất nằm chính giữa căn phòng, ánh mắt suy tư. Trạm 306A đích thực là bãi rác nhưng nó vẫn tồn tại nhờ trụ cột.

- Cậu làm tốt việc của cậu, tôi làm tốt việc của tôi, còn lại chúng ta sẽ chờ đợi Phi Thiên quốc. – Khai Y nói – Nói gì đi chăng nữa, Phi Thiên quốc vẫn bay cao hơn tất cả còn chúng ta sống dưới đôi cánh của họ. Cuộc bầu cử sẽ quyết định mọi thứ, thế giới tiếp tục đánh nhau hay hợp sức chống lại Liệt Giả sẽ phụ thuộc vào Bạch Dương Đệ Thập Nhất. Tôi đang mong chờ Lục Thiên chiến thắng. Thời còn chống khủng bố ở Kim Ngân, hắn là tay rất khó chơi nhưng biết thương lượng, biết hợp tác. Hắn sẽ hiểu tình hình hiện tại.

Đạn Đạo trề môi:

- Cô công chúa nhỏ bé đáng yêu của tôi thì sao? Một nữ hoàng đâu có tệ?

- Lục Châu chỉ là con búp bê được đưa vào để cuộc bầu cử bớt mang tiếng gánh xiếc. Bầu cử mà chỉ có một người hay một phe phái thì bầu cái nỗi gì? Cô ta cũng chẳng có kinh nghiệm, hoàn toàn là gà công nghiệp. Chưa kể cương lĩnh tranh cử của cô ta hiếu chiến hơn cả Đệ Thập. Con bé ngố đần đó!

Gã tóc vàng cười:

- Đần thật! Nhưng mấy đứa đần hay nói lời chân thật, còn bọn khôn ngoan thích thỏa thuận thì… ai chà, là mấy thằng như cậu đấy. Khi chia rẽ, chúng ta cần đám thương lượng. Khi đoàn kết, chúng ta sợ mấy thằng thương lượng. Những thằng như cậu, Lục Thiên hay đám chính trị gia sẽ lợi dụng tiền của sức lực từ người khác, sau đó chấm mút lợi ích rồi đánh lẫn nhau, cuối cùng là tự sụp đổ. Đám người các cậu béo lên bằng cách cướp phần ăn từ số đông mà chẳng mất mát gì, đẩy tất cả vào một vòng luẩn quẩn mới rồi kiếm ăn tiếp.

- Nếu cậu không thích Lục Thiên thì hãy đầu tư vào con bé đần đó. – Khai Y đáp – Tôi sẽ cung cấp thông tin bầu cử Phi Thiên quốc để cậu cân nhắc đánh giá. Vẫn chưa quá muộn cho Lục Châu, vẫn còn thời gian, vẫn còn cơ hội. Con bé đần đó thiếu chương trình tranh cử, vì thế mà phải thảo vội mấy thứ hiếu chiến hơn cả ông bố mình. Nếu được cậu giúp đỡ, con nhỏ sẽ dễ thở hơn.

- Làm như tôi sẽ tham gia vào trò chơi của cậu ấy, ông bạn! – Đạn Đạo tặc lưỡi – Biến tôi thành nhân viên ở công ty của cậu à?

Ông đại thống lĩnh vẫn chưa thôi rời mắt khỏi những cột trụ chống đỡ căn phòng ọp ẹp, bỗng chốc thở dài:

- Đúng như cậu nói, tôi sẽ tiếp tục cái vòng luẩn quẩn đó. Tôi sẽ làm và tôi phải làm trước khi bất cứ ai hay bất cứ kẻ nào làm vậy. Tôi không đổ lỗi hay viện cớ đâu, ông bạn, tôi sẽ làm việc đó. Cậu sẽ ghét tôi đến ngày tôi xuống mồ. Nhưng hãy nghĩ về thầy. Thầy không bỏ mạng ở Tuyệt Tưởng Thành hay nhọc công viết thư cho cậu, cho tôi chỉ để thấy chúng ta cãi nhau.

- Giờ lại lôi thầy ra dọa tôi à? – Đạn Đạo cười mỉa.

Ông đại thống lĩnh uống nốt cốc rượu đoạn rời ghế ngồi:

- Suy nghĩ kĩ đi, ông bạn. Suy nghĩ cho kĩ. Nhân tiện thì tôi có lời khuyên cho cậu. Hãy cưới vợ, lập gia đình và nuôi nấng trẻ con. Định lông bông tới bao giờ? Khi nào cậu mới chịu trưởng thành đây?

Gã tóc vàng nhắm một mắt, mắt kia ước lượng khoảng cách tới đỉnh đầu Khai Y, một tay lăm lăm chai rượu định ném. Đập vỡ đầu mấy thằng đạo đức giả luôn khiến người ta khoái trá đến lạ. Nhưng rồi Đạn Đạo bỏ ý định ấy, gã tiếp tục uống và nhìn về một nơi mơ hồ ngoài cửa sổ. Phía cửa ra vào, Khai Y chợt ngoảnh lại:

- Thắng trận ở Cội Gió, trở về đây, chúng ta sẽ đi đâu đấy giải khuây. Tôi sẽ mang nhiều rượu, rất nhiều.

Đạo Đạo bật cười. “Thế thì được!” – Gã lẩm bẩm – “Thế thì được…”

*

* *

- Sếp, chúng ta không vào sâu hơn được! Chúng nó chắn hết rồi! Sếp!

Tay lái thuyền nhỏng đầu qua cửa khoang lái gọi Đạn Đạo. Gã tóc vàng tặc lưỡi. Cái khổ của người đẹp trai là lúc nào cũng bị người khác réo tên. Nhưng quả thực tay lái thuyền đang gặp khó, bọn tàu Ly Đốc đang bao vây dải đất Tế Đàn Chính, vừa tấn công đội thánh sứ người Băng Hóa vừa dàn hàng ngăn Đạn Đạo tiến sâu hơn. Gã tóc vàng nâng vành mũ, mắt nheo lại hướng cái nhìn xuyên qua trận địa, xuyên qua không gian ù ù gió thổi. Trong khoảnh khắc, gã bắt gặp một cái đầu đỏ đang len lỏi giữa trận hỗn chiến và hướng về đền thờ trung tâm. Đạn Đạo theo dõi cái đầu đỏ rồi nhìn quanh, quan sát hướng gió đoạn nói:

- Không cần tiến vào. Mở buồm ra, đánh lái sang phải! Gió sắp nổi rồi! Chúng ta nương gió mà đánh!

Nghe lệnh gã, chiếc thăng vân tàu ngả sang phải, tắt bộ phản lực trong khi mở bung buồm đón gió từ phong lộ “thiếu nữ”. Thiếu ống xả phản lực, con tàu trôi nổi một cách chậm chạp. Nhưng chỉ vài giây sau, phong lộ “thiếu nữ” nổi lên trận gió lạnh buốt, trái ngược hẳn cơn gió nóng bức đang bao trùm dải đất Tế Đàn Chính. Con tàu Đạn Đạo đột ngột tăng tốc, các cánh buồm phồng lên nhanh chóng như chiếc bánh nở to trong chảo dầu nóng. Đạn Đạo xách súng sang mạn thuyền bên trái, chỉnh ống ngắm nhằm về phía dải đất. Ở khoảng cách này, khung cảnh trong ống ngắm trở nên mờ đục, mọi thứ đều nhòa đi vì gió bụi. Đạn Đạo đặt ngón tay lên cò súng, lẩm bẩm:

- Xong vụ này đi, tóc đỏ, để ta còn uống rượu…

Gã bóp cò, nòng súng nhả đạn. Tia lửa đạn bay được nửa đường bỗng đổi hướng theo đường vòng cung, xuyên lủng sọ một gã Chó Hoang đang tấn công Vô Phong. Tên tóc đỏ vùng dậy chạy tiếp, Đạn Đạo lên đạn viên tiếp theo rồi lại lẩm bẩm:

- Nhanh chân lên, tóc đỏ, mấy em xinh tươi đang đợi ta…

Súng nổ liên hồi, lửa đạn veo véo bay xuống Dải Đất Chính hạ gục những chướng ngại cản đường Vô Phong dù cho ống ngắm mờ tịt. Thay vì dựa vào thông số kỹ thuật máy móc, Đạn Đạo bắn bằng cảm giác. Thay vì tính toán hướng gió để căn chỉnh đường đạn, gã tự cảm nhận và bóp cò bằng bản năng. Ở nơi khó lường như Cội Gió, sự nhạy cảm quyết định tất cả. Trên hết, Đạn Đạo muốn kết thúc nhanh chóng vụ này rồi đi nghỉ mát, xả láng rượu chè bên những cô gái đẹp, quan trọng hơn cả là Khai Y. Gã muốn một cuộc tán gẫu bạn bè thực sự, không phải mấy chuyện tiền bạc hay chính trị mệt óc.

Pháo nổ tứ phía, sàn tàu rung lắc khiến Đạn Đạo loạng choạng. Gã nghe bọn thuyền viên nói một bên thân tàu bị trúng đạn pháo máy sấy. Trong các trận hỗn chiến thăng vân tàu, trúng đạn là thường tình, miễn sao những bộ phận quan trọng nhất nguyên vẹn thì vẫn chiến đấu tốt. Đạn Đạo chép miệng bỏ qua chuyện vặt vãnh đó. Nhưng cái vặt vãnh bỗng phình ra khi gã sực nhớ lửa cháy bốc lên từ phía dưới thăng vân tàu. Đạn Đạo ngoảnh lại hỏi lớn:

- Ai thấy thằng nhóc Vu Cách không? Nó đâu? Vu Cách đâu?

Một người thuyền viên già gần đó nhận ra Đạn Đạo đã thôi nhe nhởn cười cợt. Một dấu hiệu nguy hiểm. Ông ta liền trấn an gã tóc vàng sau đó chạy xuống kiểm tra khu vực bụng tàu. Nơi đây mù khói, dường như đạn pháo đã bắn trúng ổ máy chính. Băng qua đám khói đen đặc, người thuyền viên già tiếp tục chạy xuống nhà bếp. Ông phát hiện một lỗ thủng toang hoác ở vách bếp, gió từ ngoài tràn vào và dưỡng khí bên trong bị hút ra, lỗ thủng cứ thế rít tiếng ù ù như quạt thông gió cỡ lớn. Ở góc bếp có hai người một lớn một bé đang ôm nhau, toàn thân ám khói bụi, cả hai bị bất tỉnh vì chấn động từ vụ nổ. Người thuyền viên già liền lôi họ ra khỏi nhà bếp đoạn gọi bộ đàm:

- Tôi thấy rồi, sếp! Có rắc rối! Cô gái Thanh Nhi bị bỏng, không tốt chút nào! Cô ấy ở cùng Vu Cách!

“Đừng để cô em ấy mất xinh đẹp, chăm sóc cổ giùm tôi, ông già!” – Đạn Đạo nói – “Còn Vu Cách? Thằng bé sao rồi?”

Người thuyền viên già đẩy Thanh Nhi qua một bên để xem xét Vu Cách. Khuôn mặt thằng nhóc xanh xao, cơ thể mềm nhũn, nom không giống một Vu Cách hoạt bát nhiều năng lượng mà mọi người quen biết. Ông già vạch áo của thằng bé, ngẩn mặt một chút rồi gọi bộ đàm:

- Tệ rồi, sếp ạ… có mảnh gỗ đâm vào bụng Vu Cách. Đâm sâu đấy!

“Thằng bé còn sống không, ông già? Nó còn sống không?”

Đạn Đạo hỏi dồn, người thuyền viên già chưa trả lời được ngay. Đúng lúc ấy những tiếng pháo nổ vang lên dồn dập. Đám thăng vân tàu đen đúa đã vây chặt tàu Đạn Đạo, hết bắn pháo lại đâm húc. Dù đã mất nhiều tàu nhưng hạm đội Ly Đốc vẫn tiếp tục chiến thuật thí tốt hòng tiêu diệt Đạn Đạo một lần và mãi mãi. Chúng biết rằng chừng nào Đạn Đạo còn chỉ huy thì chúng không thể thắng.

- Tôi cần đồ sơ cứu, sếp! Sếp?! Sếp nghe tôi nói gì không?

Bộ đàm lạo xạo, người thuyền viên già không nghe thấy gì. Một cú đâm từ phía cuối con tàu làm ông ngã ngửa. Cú đâm rất mạnh, xem chừng đã phá nát bộ phản lực. Âm thanh rạn vỡ ngày càng nhiều, từng lớp vỏ gỗ thủy tháp tróc ra để những quả đạn máy sấy vô hình đâm thủng kết cấu bên trong. Người thuyền viên già cảm thấy vô số vụn gỗ khô ráp nóng rãy đang rớt xuống mặt. Khi con tàu chao đảo rồi rơi tự do, ông biết rằng nó sắp đi tới hồi kết. Chiếc thăng vân tàu đầu tiên của những Đạo Chích đầu tiên, thành lập hạm đội đầu tiên, săn bắt con quái vật đầu tiên, con tàu đầu tiên tiến vào Cội Gió… vô vàn chuyện để nói về nó, khiến những kẻ Đạo Chích già đời nhất cũng phải ngồi xuống và lắng nghe. Giờ đây, con tàu khởi thủy ấy đang lao xuống dải đất Tế Đàn Chính.

Chiếc thăng vân tàu đâm chúc mũi, xô đổ nhiều công trình kiến trúc trước khi dồn cục thành một đống lửa cháy rừng rực. Ít khi thăng vân tàu kết thúc theo cái cách như vậy bởi gỗ thủy tháp không phải vật liệu dễ bắt lửa. Nhưng con tàu này đã hứng chịu hàng trăm đạn pháo máy sấy lẫn cú đâm húc làm bộ phận máy móc chập điện. Bị gió xé nhỏ thành nhiều mảnh vụn và trôi nổi những phần còn lại trên bầu trời, đó mới là kết thúc tuyệt vời nhất cho một thăng vân tàu, chứ không phải biến thành lửa trại nướng thịt.

Bên trong mớ đổ nát hừng hực lửa, người thuyền viên già tỉnh dậy. Trước cú va chạm, ông đã lấy thân mình che chắn cho Thanh Nhi và Vu Cách. Với Thanh Nhi, đó là trách nhiệm bảo vệ những vị khách đặt chân lên thăng vân tàu. Với Vu Cách, thằng bé đó quan trọng hơn hết thảy với sếp, hơn bất cứ kho báu giá trị nào trên thế giới Tâm Mộng. Ông đã làm đúng bổn phận dẫu phải trả giá bằng tính mạng. Nhưng ông ngạc nhiên khi thấy mình còn sống. Cú va chạm có thể giết chết một con voi, nhưng nhìn đi nhìn lại, người thuyền viên già nhận ra đây không phải Tụ Hồn Hải hay chốn mơ ảo nào, ông vẫn còn sống. Ông biết rằng Đạn Đạo đã làm cái gì đó.

Từ cầu thang dẫn xuống bụng tàu, Đạn Đạo xuất hiện. Gã vội bước tới chỗ người thuyền viên già, xem xét tình hình và dừng lại lâu rất lâu ở Vu Cách. Giờ thì gã không cười nữa.

- Ta đã cố gắng, nhưng thuyền vẫn hỏng, người vẫn chết. – Đạn Đạo nói – Ta thảm hại quá.

- Thuyền hỏng thì đóng lại, người chết thì mai táng. Rồi chúng ta sẽ lại có thuyền mới, có thêm Đạo Chích. – Người thuyền viên già nói – Chúng ta đi làm ăn chứ đâu phải ngồi than khóc, sếp?!

- Vậy từ nay chúng ta có thể kể chuyện cũ cho người mới không?

- Cái đó thì toi rồi, sếp à. – Người thuyền viên già lắc đầu – Không còn con thuyền đó, chúng ta chẳng thể kể cái đếch gì hết!

Đạn Đạo sơ cứu cho Vu Cách.Thằng bé đang lịm dần, Đạo Đạo chỉ có thể giữ nó khỏi bàn tay Tử Thần thêm vài phút. Gã nói:

- Nhờ ông chăm sóc thằng bé. Yên tâm, ông già, vụ làm ăn này sẽ xong sớm thôi. Chúng ta sẽ có đủ tiền để bia rượu và vui chơi với mấy em gái.

Gã tóc vàng bước ra khỏi đám cháy. Từ dưới mặt đất, gã ngẩng đầu nhìn lên cao nơi hạm đội Ly Đốc đang che phủ bầu trời. Tít trên kia, gã có thể thấy bóng dáng của Ngài Quý Tộc. “Hơi xa!” – Gã tự nhủ. Nhưng ít nhất là nó không xa bằng khoảng cách từ đây tới chốn nghỉ mát đầy rẫy em gái xinh tươi. Cho đến cuối cùng, gã vẫn là một tên lông bông. Gã không có gì để mất và có chẳng có thứ gì để bảo vệ như Khai Y. Gã khác người bạn mình.

Nhưng thằng nhóc Vu Cách là chuyện khác. Một câu chuyện rất khác.

Đạn Đạo chỉnh lại mũ, cài cúc áo, tay mang theo một chiếc va-li. Gã ước lượng khoảng cách từ đây lên chỗ Ngài Quý Tộc, sau đấy di chuyển. Trong mắt gã, chỉ Ngài Quý Tộc là đáng ngại còn những thứ khác là rác rưởi. Gã muốn lão già đó phải trả giá vì làm thằng nhóc Vu Cách bị thương.

Một tên lông bông cũng không muốn đánh mất những thứ mình đang có.