Ngục Thánh

Quyển 7 - Chương 24: Cao quý và thấp hèn



Từ boong tàu chỉ huy hạm đội Ly Đốc, Ngài Quý Tộc ngó xuống chiến trường. Đôi mắt lão lúc này chỉ tập trung vào Đạn Đạo đang bước ra từ xác thăng vân tàu cháy rừng rực. Sự thật là ở Cội Gió, ngoại trừ Đạn Đạo thì mọi thứ khác trong mắt Ngài Quý Tộc hoàn toàn là rác rưởi.

Có lý do để Ngài Quý Tộc khinh thị tất cả. Giữa chiến trường khét mùi khói lửa, Ngài Quý Tộc vẫn thơm tho. Giữa hàng trăm thằng đàn ông nhễ nhại mồ hôi, bộ y phục đen của lão vẫn không một vết nhàu, đôi giày đen vẫn bóng lừ, găng tay đen không tì vết. Lão đứng đó với đôi tay đặt lên chiếc ba-toong nạm kim cương, lịch lãm, gọn gàng, bệ vệ. Lão đứng nơi cao nhất hạm đội, cao nhất bầu trời, chỉ cần giẫm chân là tất thảy đều bẹp dí. Bọn Đạo Chích sợ sức mạnh của lão, thằng nhóc Ly Đốc phải gật đầu trước tiền của lão. Bởi thế mà Ngài Quý Tộc coi chúng là rác rưởi.

Ở đây, chỉ duy nhất Đạn Đạo nằm ngoài phạm vi “rác rưởi” của Ngài Quý Tộc.

Mỗi người trong Bảy Người Mạnh Nhất đều có ghế riêng, đánh số thứ tự “1” đến “7” tương ứng từ cao xuống thấp. Chợ Rác Uất Hận Thành chưa bao giờ giải thích và cũng chẳng luật lệ nào đề cập, nhưng người ta ngầm hiểu rằng những chiếc ghế là công cụ đo đạc sức mạnh. Kẻ mạnh hơn ngồi trước, kẻ yếu hơn ngồi sau. Chúng không cộng thêm quyền lợi nào hay vinh danh nhiều hơn cho kẻ ngồi lên, mà Bảy Người Mạnh Nhất cũng không cần quyền lợi hay được tung hô từ bất cứ ai. Khi ở trên đỉnh thế giới, người ta không còn quan tâm chuyện phía dưới.

Cái họ cần là sự thừa nhận lẫn nhau – từ nội bộ Bảy Người Mạnh Nhất. Một người cần sáu người còn lại công nhận. Bất Vọng mạnh nhất, ai cũng biết và gã mặc nhiên có ghế số 1 dù gã chẳng mấy khi ngồi vào. Con Sâu Ngủ, vì quá lười và thích vui chơi an nhàn hơn là tranh đấu, hưởng thụ ghế số 6, chẳng ai phàn nàn. Hệ Tôn là thằng nhãi con giỏi hơn tất cả bọn trẻ ranh khác nhưng chỉ là người mới, phải hài lòng với ghế số 7. Đại thể là thế. Với họ, bảy chiếc ghế không phải thứ cân đo đong đếm mà chỉ là vật biểu thị cho sự đánh giá của họ. Khi Hệ Tôn ịn mông lên ghế số 1, chẳng người nào đoái hoài vì họ biết ai mới là chủ nhân thực sự của chiếc ghế. Ngồi lên ghế thì trẻ nít cũng ngồi được, “ngồi” được vào tâm trí Bảy Người Mạnh Nhất mới khó.

Ngài Quý Tộc ủng hộ chuyện này. Lão tin rằng mọi thứ cần được phân cấp dù là sự phân cấp mang tính biểu trưng, bởi nó mang lại trật tự và ổn định. Dù là thế giới ngoài kia hay Bảy Người Mạnh Nhất, tất cả phải có thứ hạng rõ ràng.

Giữa thế giới quan đầy quy củ của Ngài Quý Tộc, Đạn Đạo nổi lên như một cái gai nhọn chọc mù mắt. Lão ghét Đạn Đạo, ghét một cách tự nhiên, ghét không cần lý do như chó ghét mèo. Lão không bao giờ thừa nhận Đạn Đạo ngồi ghế số “4” hay thuộc Bảy Người Mạnh Nhất.

Bên dưới dải đất, Đạn Đạo ngước nhìn lên bầu trời lộng gió. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt gã đụng phải ánh mắt Ngài Quý Tộc. Cú va chạm vô hình nhưng nảy lửa, nặng nề như hai cỗ xe vô tình đâm nhau trực diện. Đạn Đạo nhe răng cười, Ngài Quý Tộc nghiêm mặt.

- Sao thế, ông già? Đạn Đạo có gì mà khiến ông chăm chú vậy? Sợ thằng đó vãi ra quần rồi à?

Ngài Quý Tộc ngoảnh lại và không bất ngờ lắm khi cái giọng điệu bố đời ấy đến từ Hệ Tôn. Thằng ranh đó nghênh ngang khắp boong tàu, chỉ huy cả đám Chó Hoang lẫn các Đạo Chích, chửi bới hoặc đánh đập bất cứ ai không vừa ý nó. Đôi khi không vớ được ai trong tầm tay, gã liền trút giận lên đứa con gái theo sau, nghe đâu tên Tiểu Hồ. “Con chó điên!” – Ngài Quý Tộc chặc lưỡi nhưng không rảnh hơi xích con chó đó lại, một công việc dễ khiến lão bẩn tay. Lão ghét bẩn.

Phía dưới, Đạn Đạo bắt đầu di chuyển. Gã chạy nhanh, nhảy khỏi dải đất và rơi tự do. Bất ngờ một chiếc thăng vân tàu sặc sỡ bay qua và thả dây thừng cho gã bám lấy. Thấy vậy, Ngài Quý Tộc liền lệnh cho toàn bộ thăng vân tàu gần đó tập trung hỏa lực vào Đạn Đạo. Trăm khẩu pháo máy sấy khai hỏa, trăm quả đạn vô hình xé nát không gian bay tới. Nhưng con tàu sặc sỡ đã di chuyển từ trước, kịp thời tránh né. Nó bay sang ngang một quãng, sau mở buồm, chổng mũi theo một phương gần như dựng đứng. Cùng lúc, một trận gió từ phong lộ “thiếu nữ” bất thình lình nổi lên thổi căng những lá buồm trên con tàu sặc sỡ, mạnh tới độ khiến những thăng vân tàu Ly Đốc chao đảo. Ngài Quý Tộc phải chụp lấy chiếc mũ phớt trên đầu để nó khỏi bay mất, lão lầm bầm:

- Gió mạnh rồi đây!

Mượn sức gió, chiếc thăng vân tàu sặc sỡ bay vút lên. Đội tàu đen xoay pháo bắn theo nhưng không kịp, chưa kể cơn gió mạnh khiến những quả đạn suy yếu đáng kể, chẳng thể gây ra chút phá hoại nào. Hết cách, đám tàu đen liền tụ hợp thành hàng rào ngăn con tàu sặc sỡ bay cao hơn, thoáng chốc đã che kín một khoảng trời. Chiếc thăng vân tàu sặc sỡ sẽ tan nát nếu va phải chúng.

Nhưng Đạn Đạo cũng chỉ cần như thế. Con tàu sặc sỡ bẻ lái, lượn đường vòng cung tránh chướng ngại. Mượn lực gió và mượn lực quán tính, Đạn Đạo nhảy khỏi tàu với diều lượn sau lưng, nhắm thẳng tới đám tàu đen như cánh én lao vào bầy quạ. Khoảng cách là vừa đủ cho chiếc diều lượn đưa gã đến đích. Hệ Tôn trên tàu chỉ huy hét lên, giọng nói vang vọng khắp hạm đội:

- Bắn thằng già! Bắn thằng già đó ngay! Lũ súc vật chúng bay!

Trăm khẩu súng cùng chục khẩu máy sấy ngắm bắn Đạn Đạo. Tia lửa lẫn đạn pháo ôm trùm gã tóc vàng, thiêu cháy một khoảng không gian. Nhưng từ khói lửa mịt mù, Đạn Đạo lao ra với nội lực bao bọc kín người như viên ngọc trai đánh bật mọi mảnh đạn. Gã đáp xuống một con tàu đen, bọn Chó Hoang vội dạt ra xung quanh, cảnh tượng như con sói vừa nhảy vào giữa bầy cừu. Đạn Đạo oang oang:

- Tránh đường! Cản trở giao thông quá!

Lũ Chó Hoang gầm lên, nhất tề vung đao kiếm bu vào Đạn Đạo. Chúng ít nhất không phải lũ cừu trơ mắt đợi mình bị ăn thịt. Nhưng Đạn Đạo vẫn là con sói. Gã tóc vàng xông đến, một tay cầm va-li làm khiên chắn, tay kia rút từ sau hông một khẩu súng hai nòng, báng gỗ điêu khắc hình một phụ nữ tóc ngắn khỏa thân ưỡn ngực. Súng khai hỏa phun đạn chùm như miệng rồng khạc lửa thổi phăng một lô một lốc bọn Chó Hoang, đám gần nhất tan xác, đám xa hơn bị mảnh đạn găm người chi chít như lông nhím. Chứng kiến cảnh đó, lũ Chó Hoang khựng lại, sợ tái mặt. Gã tóc vàng vừa nhồi đạn vừa oang oang tiếp:

- Thế có tránh ra không nào?

Lũ Chó Hoang kinh hoảng, nhiều tên chùn bước. Chúng nhận thức được mình chẳng hề có cơ hội trước một trong Bảy Người Mạnh Nhất. Một chút cũng không. Cố gắng là vô nghĩa, thí mạng là vô ích – chúng hiểu việc đó. Nhưng bỗng một tiếng thét như sấm nổ bên tai chúng:

- Thằng nào bỏ chạy, tao giết! Đánh đi, bọn súc vật!

Đám Chó Hoang nhốn nháo. Chúng biết đó là Hệ Tôn và gã không dọa suông. Giờ đây chúng như bầy cừu đứng giữa hai hàm sói, lần khần không biết làm sao mới phải. Sau rốt chúng bổ về phía Đạn Đạo chừng như vì sợ hãi Hệ Tôn hơn. Gã tóc vàng tặc lưỡi bóp cò, súng hai nòng khạc lửa cuốn bọn Chó Hoang vào cơn bão của kim loại và lửa. Mảnh đạn cào nát mặt sàn thăng tàu, xẻ sâu vô số rãnh ám khói, tay chân máu me văng tung tóe như có lễ hội xác thịt. Dù đám Chó Hoang đã mở khiên chắn nội lực nhưng tất cả đều vô hiệu. Bầy cừu vừa bị ném vào lò nướng thịt.

Nhiều con đường được mở ra, Đạn Đạo lựa lối đi ngắn nhất. Gã phăm phăm chạy lên khoang lái đoạn giậm chân nhảy lên cột buồm. Chỉ bằng một tay – hoàn toàn không có dụng cụ hỗ trợ nào khác – gã leo thoăn thoắt trên cột trơn nhẵn, ngón tay bám víu từng nút thắt dây neo buồm. Bọn Chó Hoang chĩa súng bắn như mưa, Đạn Đạo gào lên:

- Sao chúng bay cản trở niềm vui của người múa cột?

Khi trèo tới đỉnh cột, Đạn Đạo thác các mối nối dây thừng. Một Đạo Chích lành nghề mất cả phút để gỡ những nút thắt trong khi Đạn Đạo chỉ huơ tay đuổi ruồi, chúng đã xổ bung. Bị tháo không đúng cánh, cánh buồm tụt xuống, sức nặng cùng lực rơi kéo đứt những dây neo cột bên mạn thuyền và làm chúng bắn lên không trung. Đạn Đạo tóm một sợi dây trong số đó rồi đu mình qua thăng vân tàu kế bên. Giờ tới lượt bọn Chó Hoang ở đây đối phó với gã.

Khác đám ở thăng vân tàu bên kia, lũ Chó Hoang bên này đã sẵn sàng vũ khí dồn tụ bao vây gã tóc vàng. Sau ít phút chuệch choạc, chúng đã vực lại tinh thần. Chúng nhận ra phe mình có Thập Kiếm, có Bảy Người Mạnh Nhất và trên hết là quân số đông đảo, trong khi Đạn Đạo hoàn toàn đơn thương độc mã. Một con sư tử không thể đánh lại cả bầy linh cẩu – chúng tự tin như thế.

- Lấy đầu Đạn Đạo về đây! – Hệ Tôn hét lớn, giọng vang khắp các thăng vân tàu – Thằng nào lấy đầu Đạn Đạo, tao thưởng một trăm thùng kim cương!

Bọn Chó Hoang reo hò vang dội, nhiều gã từ tàu khác thậm chí đu dây nhảy qua hòng dây máu ăn phần. Đầu Sói và Sói Chúa cũng gia nhập vòng chiến đấu. Món hời quá lớn kích thích bọn chúng vượt qua nỗi sợ. Đạn Đạo thì hết sức không vừa ý, ngửa cổ nói vống lên:

- Sao ít vậy? Thằng nào ra giá ngu thế?!

Trăm tiếng hò reo lẫn theo trăm đôi chân chạy rầm rập về phía Đạn Đạo, sàn tàu rung chuyển. Đạn Đạo rút súng hai nòng bóp cò, cơn bão lửa chi chít đạn chùm thổi bay kẻ địch trong chớp mắt. Nhưng lũ Chó Hoang không dừng lại mà tấn công tiếp. Đạn Đạo cười, tinh thần không sợ chết của lũ rác rưởi này làm gã phấn khích chút đỉnh. Gã kẹp báng súng vào nách rồi thay đạn bằng một tay, vừa nhai kẹo cao su, vừa quăng va-li bổ lủng đầu một gã Sói Chúa đang lao đến. Thay đạn xong, gã bắn tiếp, khẩu súng hai nòng phát hỏa như hàm sói nuốt trọn một góc thăng vân tàu, bọn Chó Hoang nội trong khu vực đó trở thành những khối thịt rời rạc. Những kẻ khác lại chùn chân, nỗi sợ gia tăng và nhanh chóng vượt qua cơn háu đói tiền bạc. Chúng nhận ra Đạn Đạo có thể làm một sinh vật lìa đời trước khi kịp nhận thức cái chết là gì.

Trên tàu chỉ huy, Hệ Tôn không ngừng chửi rủa bọn lính lác ngu si ăn hại. Tiền bạc xem chừng vẫn chưa đủ kích thích, Hệ Tôn liền quay về sau, túm tóc Tiểu Hồ và lôi nàng xềnh xệch ra lan can tàu:

- Một trăm thùng kim cương và thêm con chó cái này! Chúng mày được phép chơi nó một năm, làm gì tao cóc quan tâm! Giết Đạn Đạo nhanh lên!

Bọn Chó Hoang hò reo thêm lần nữa, nỗi sợ vừa bùng lên liền bị áp chế. Với chúng, đàn bà còn quan trọng hơn kim cương vàng bạc, nhất là một đứa con gái hoang dại khó bảo như Tiểu Hồ – chúng kháo nhau như thế. Nhưng tiếng hò reo lại chìm nghỉm trước nòng súng của Đạn Đạo, lửa lẫn kim loại nhấn chìm chúng không thương tiếc. Thấy vậy, Ngài Quý Tộc thở dài ngao ngán:

- Mày không hiểu sao, Hệ Tôn? Cho dù tất cả Chó Hoang phương nam về đây cũng không thể hạ gục Đạn Đạo. Chúng không thể dùng số đông đàn áp một đối thủ như thế.

Hệ Tôn ngoảnh sang lão già, mắt mở to sừng sộ:

- Thế ông có ý kiến gì để tôi mở mang tầm mắt nào?

- Mắt mày đủ lồi rồi, không cần mở thêm. – Ngài Quý Tộc mỉa mai – Dùng nó mà quan sát kẻ địch, không phải nhìn ta.

- Tôi không thích nhìn, ông làm gì tôi?

Hệ Tôn câng câng hất hàm. Ngay tức thì một cái tát găm mặt gã. Hệ Tôn nổ đom đóm mắt, chân lảo đảo loạng choạng, mồm miệng chợt tanh máu. Gã dùng lưỡi kiểm tra thì phát hiện răng hàm đã gãy. Nhưng cái răng không phải vấn đề, vấn đề là gã không biết Ngài Quý Tộc đánh thế nào. Không phản ứng, không phàn nàn, như đứa trẻ bị ăn đòn vì can tội bố láo, Hệ Tôn ngoan ngoãn ngó xuống cuộc chiến.

Hiện tại lũ Chó Hoang bao vây Đạn Đạo đã chết sạch, sàn tàu thấm nhớp máu. Gã tóc vàng không vội vã mà dành chút thời gian để cắt miếng kẹo cao su mới. Cuộc chiến chẳng làm gã mất mát gì ngoài việc mỏi răng nhai kẹo. Trong khi ấy bọn Chó Hoang khác từ trên ào ào bay xuống tập kích bằng diều lượn. Chúng bay tới Đạn Đạo, vung ra những thanh Khuyết Nguyệt sắc lẻm hòng cắt được gì đó hoặc là găm vào xương thịt mà lôi đi. Đạn Đạo hết hụp đầu, nhấc chân, co tay lại nghiêng người, động tác rất ngắn, tưởng chừng gã chỉ cần đung đưa cơ thể là né tránh mọi đòn đánh. Hệ Tôn chăm chăm theo dõi, mắt mở to. Gã chợt nhận ra mình chẳng biết gì về Đạn Đạo. Hoàn toàn không.

- Đó là kỹ thuật Tối Giản Hành Động. – Ngài Quý Tộc giải thích – Hành động ít bao nhiêu, tiết kiệm sức lực bấy nhiêu, đồng thời phản công ngay lập tức. Kỹ thuật đó là vậy. Nó cần một bộ não xử lý thông tin nhanh chóng, một cơ thể dẻo dai rèn giũa qua năm tháng. Đạn Đạo là kẻ bền sức trong trong Bảy Người. Nếu không tính Thằng Phì Lủ thì nó khỏe nhất, vật tay không thua ai.

Trước kẻ thù mới, Đạn Đạo dùng vũ khí mới. Gã rút ra khẩu súng dài một nòng, dáng nom mảnh khảnh, khác hẳn khẩu hai nòng bự con. Súng báng gỗ, nòng đen, phần thân màu bạc chạm khắc một cô gái khỏa thân trườn mình cong mông, phần mông cong nhất nằm trên một đường thẳng với đầu ruồi. Đạn Đạo giương súng nhắm bắn bọn Chó Hoang đeo diều lượn, ánh mắt xuyên qua bờ mông trên thân súng, vừa tập trung nhưng cũng vừa đê tiện:

- Vào tầm rồi cô em, ta bắn này!

Súng phát hỏa, tiếng nổ không quá to nhưng đanh như búa nện đe, đạn bay kéo tia lửa thẳng tắp xuyên thủng một gã Chó Hoang. Không giống khẩu súng hai nòng, khẩu súng này có thể bắn liên tiếp cho đến khi hết sạch đạn trong ổ. Lũ Chó Hoang diều lượn rơi rụng liên tục, còn Đạn Đạo đứng tại chỗ bắn bọn chúng như thợ săn bắn đàn vịt.

Nghĩ rằng Đạn Đạo bị phân tâm, lũ Chó Hoang từ các thăng vân tàu liền kề tràn qua, nhưng chưa được mươi bước thì chúng đã tan xác trước khẩu súng hai nòng khạc lửa. Đạn Đạo thong dong đi bộ, một tay súng bắn lũ vịt trên cao, một tay súng càn quét bầy cừu dưới đất, vỏ đạn dưới chân ùn ứ thành đụn thành đống. Đạn hết, gã cắp súng lên nách, thay đạn bằng các ngón tay dẻo dai và vô cùng điêu luyện, vừa thay đạn vừa bắn súng. Không kẻ địch hay thứ gì có thể chạm vào gã.

- Thằng khốn đó đào đâu ra nhiều đạn thế? – Hệ Tôn nghi hoặc – Cũng chẳng thấy hắn dự trữ đạn chỗ nào nữa?!

- Đó không phải đạn thường, mà là đạn nội lực. – Ngài Quý Tộc trả lời – Đạn Đạo dùng bí kỹ “nén”, nén nội lực thành nhiều cục nhỏ. Rồi nó dùng bí kỹ “cô đặc”, biến từng cục đó thành vật chất rắn.

- Hai bí kỹ cùng lúc?! Vụ này có thật à?

- Thật như mặt trời mọc đằng đông. – Ngài Quý Tộc xác nhận – Những viên đạn nội lực mạnh gấp nhiều lần đạn thường nhưng bản chất của chúng lại không phải “đạn”. Vậy nên dùng lá chắn nội lực chặn chúng là vô nghĩa. Phải né tránh mấy viên đạn này, hoặc nếu có thể thì phải chém thật nhanh.

- Dùng kiếm chém đạn? Ông bị điên hả lão già? – Hệ Tôn cười sặc.

Ngài Quý Tộc không để ý lời xúc phạm hoặc là lão không chấp một thằng trẻ con, vẫn giảng giải:

- Hai khẩu súng của Đạn Đạo sản xuất ở Lưu Vân quốc, mất nửa năm để hoàn thiện chúng. Khẩu hai nòng là Thánh Đức Bà, khẩu một nòng là Mẹ Đồng Trinh. Chúng được rèn từ hợp kim tản nhiệt, có thể bắn liên tục mà không sợ cháy nòng, có thể chịu đựng nguồn nội lực lớn mà không sợ hỏng kết cấu kỹ thuật. Trên hết, chúng là báu vật thất lạc của Lưu Vân quốc.

- Thế thì mấy báu vật ấy phồn thực lắm ông già! – Hệ Tôn chĩa ống nhòm, cười cười nói nói – Tôi thấy chúng toàn mông vú! Khà khà khà!

Ngài Quý Tộc nghiêm mặt, giọng nói vẫn đều đều trịch thượng nhưng giờ nặng thêm niềm căm giận sâu sắc:

- Vì thằng ngựa giống đã thay đổi phần thiết kế mỹ thuật của khẩu súng. Nó biến Đức Bà ngoan đạo thành con đàn bà lăng loàn, biến Mẹ Đồng Trinh thành con điếm! Thằng chết tiệt!

- Ông biết nhiều về Đạn Đạo nhỉ? – Hệ Tôn hỏi – Ông từng đánh với hắn? Vậy ai thắng?

Ngài Quý Tộc im lặng. Rồi ông đáp lại bằng câu trả lời không liên quan câu hỏi:

- Để Chó Hoang đánh ngôi đền, còn tất cả những đứa khá khẩm hơn chút thì gọi về. Tất cả! Thua Đạn Đạo ở đây, chúng ta thua trắng.

Hệ Tôn nhếch mép cười đểu đoạn làm theo lời lão già. Phía xa, những thánh sứ phản bội, những Sói Chúa và Đầu Sói, những thành viên Thập Kiếm... đều quay đầu và tề tựu ở mặt trận không trung nơi Đạn Đạo quần thảo cả hạm đội. Nhận ra mình trở thành mục tiêu, gã tóc vàng liền dang tay cười hô hố:

- Đến đây! Thánh Đức Bà sẽ ban phát đức hạnh, còn Mẹ Đồng Trinh...

Những khẩu máy sấy phát nổ cắt ngang bài diễn văn của Đạn Đạo. Hàng tấn đạn không khí nén cày nát chiếc thăng vân tàu. Để giết gã, Hệ Tôn không tiếc hiến tế mạng người. Nhưng trước đó Đạn Đạo đã thoát ra với lá chắn nội lực. Gã rơi xuống, túm cổ một tên Chó Hoang dùng diều lượn. Đạn Đạo siết cổ lắc sang bên nào, tên Chó Hoang bay theo hướng đó. Gã bèn dùng tên Chó Hoang này làm vật cưỡi bay lên cao.

Đội thánh sứ phản bội bao vây Đạn Đạo, gã rút Mẹ Đồng Trinh mà bắn. Nhưng các thánh sứ đã dựng Lôi Thành, đạn bắn vào lập tức văng ra, rồi bọn họ dùng phép Lôi niệm tấn công từ tứ phía. Đạn Đạo nhảy ra trong khi tên Chó Hoang thú cưỡi nổ tan xác. Gã hạ thân xuống đỉnh cột buồm một thăng vân tàu, gió lồng lộng thổi chiếc mũ rộng vành bay phần phật. Đội thánh sứ nhào theo đồng thời triệu hồi thần hộ mệnh. Không trung hốt nhiên đầy ắp những vị thần dang cánh sắp đè bẹp con người nhỏ bé. Đạn Đạo liền vận lực, hai cánh tay bốc khói nội lực trắng xóa, Mẹ Đồng Trinh trong tay gã cũng run rẩy theo. Lần đầu tiên Ngài Quý Tộc hét lên:

- Tránh ra mau, bọn ngu!

Lời cảnh báo của lão âm vang, ai cũng nghe thấy nhưng đội thánh sứ không dừng lại. Đám này trước sau vẫn là thánh sứ, có sự tự tôn lẫn sự kiêu căng nhất định. Một thánh sứ có sức mạnh bằng trăm người cộng lại, họ cho rằng Đạn Đạo cùng lắm chỉ bằng trăm người đó. “Ngu xuẩn! Lũ thấp hèn ngu xuẩn!” – Ngài Quý Tộc lầm bầm.

Đạn Đạo bóp cò, Mẹ Đồng Trinh khai hỏa. Nhưng khẩu súng không bắn phát một mà nhả đạn như tiểu liên. Uy lực đạn mạnh gấp bội bắn tan nát những thần hộ mệnh, đục thủng những lá chắn Lôi Thành chưa kịp ngưng tụ đủ sức mạnh. Thánh sứ kẻ gãy cánh, người bị bắn xuyên sọ hoặc trúng đạn chỗ hiểm, thay phiên nhau rơi rụng lả tả. Chỉ một số ít thánh sứ nghe lời Ngài Quý Tộc lập rào phòng thủ Lôi Thành từ trước là chịu được, nhưng không quá lâu. Loạt đạn Mẹ Đồng Trinh cuối cùng đột ngột gia tăng sức mạnh, phát cả sóng xung kích xé tan lá chắn của đám thánh sứ đó. Tiếng nổ lớn cùng cụm khói đen đặc trùm kín bọn họ, từng thánh sứ rơi xuống như thiên sứ bị trừng phạt đuổi khỏi thiên đường. Họ, cũng giống bọn Chó Hoang, chẳng khác nào bầy vịt bị một khẩu súng máy phòng không làm thịt. “Ngu xuẩn!” – Ngài Quý Tộc lẩm bẩm tiếp.

Mẹ Đồng Trinh đỏ nòng, phần chạm khắc cô gái khỏa thân ngả màu cam chói. Khẩu súng cần được nghỉ, Đạn Đạo không thể dùng nó thêm. Nhưng kẻ địch không nghỉ. Một nữ thánh sứ còn sót lại bay đến tấn công Đạn Đạo. Cô ta là Tang Nguyên với tóc bạch kim, y phục trắng, theo sau là thần hộ mệnh thủy tinh Tế Ti trong suốt đẹp đẽ. “Gái!” – Đạn Đạo reo lên, nỗi buồn chán vì cuộc chiến một chiều bay sạch. Gã nhảy khỏi cột buồm, chĩa nòng Thánh Đức Bà vào nữ thần Tế Ti đang đâm tới một ngọn giáo thủy tinh. Nòng súng khạc lửa thổi tan ngọn giáo, nữ thần theo đó cũng nát vụn. Đạn Đạo lao qua mưa thủy tinh, ôm chặt Tang Nguyên rồi dụi mặt vào ngực cô ta, bộ mặt ti tiện mãn nguyện:

- Sao mà thơm thế?

Tang Nguyên – gần như là chết khiếp và kinh hoàng – giãy giụa, đôi cánh thủy tinh sau lưng chao đảo. Hai người rơi xuống boong thăng vân tàu làm đôi cánh vỡ vụn. Ở đó, Tang Nguyên bị Đạn Đạo kẹp chặt nửa thân trên, nửa thân dưới cố vùng vẫy. Nhưng cánh tay Đạn Đạo cứng ngắc rắn chắc như cẩu trục, cô ta không di chuyển nổi một li chứ chưa nói chuyện thoát. Đạn Đạo cười:

- Làm thánh sứ mà không ngoan, lại học đòi theo Liệt Giả! Hư nè! Hỗn nè! Láo nè! Chừa chưa? Ngoan chưa? Còn hư nữa không?

Gã tóc vàng vừa nói vừa phát vào mông Tang Nguyên chan chát. Bọn Chó Hoang gần đó nghệt mặt ra kiểu “Có vụ này thật hả?”. Bị vũ nhục công khai, Tang Nguyên gào khóc. Thánh sứ thủy tinh một thời danh giá nhất Thánh Vực giờ la hét ầm ĩ như trẻ con:

- Thằng già chết tiệt! Vạn Thế nguyền rủa ngươi! Thằng già... Quạ Đen! Con quạ thối! Cô đâu rồi?! Con quạ thối!

Đáp lại cô ả, thanh kiếm Muỗi Vằn nhọn hoắt cùng dây xích vù vù xoáy tới. Phía sau Đạn Đạo, Quạ Đen đã lặng lẽ tiếp cận rồi tung đòn đánh lén. Nhưng gã tóc vàng chỉ hơi nghiêng đầu, mũi Muỗi Vằn đâm hụt lướt qua mặt gã. Đạn Đạo tóm dây xích kéo mạnh, lôi chủ nhân thanh kiếm rời vị trí. Quạ Đen bị nhấc bổng, kéo lê trên sàn trước khi lọt vào tay Đạn Đạo. Gã tóc vàng giật tung mặt nạ sắt của cô ả, nhe răng cười:

- Lại một bé hư nữa! Sao hư đốn thế này?

Gã tóm chặt sườn Quạ Đen bằng một tay lại vừa dùng ngón tay cù léc. Quạ Đen không thể thoát ra lại bị bàn tay dê già luồn lách be sườn, cô ả mím chặt miệng không dám cười, cơ thể run rẩy. Lũ Chó Hoang sợ xanh mặt, không dám lao vào cứu hai cô ả. Bất thình lình từ đâu, hai thành viên Thập Kiếm xuất hiện, bủa vây Đạn Đạo theo thế gọng kìm. “Toàn đực rựa, chán chết!” – Gã tóc vàng thở dài đoạn quẳng hai cô ả trong tay vào bọn họ. Cú ném rất mạnh, hai gã Thập Kiếm chẳng kịp trở tay, ngã dúi dụi vào góc cùng Tang Nguyên và Quạ Đen. Khác biệt sức mạnh quá lớn.

Chơi chán, Đạn Đạo mới nhận ra mình lố giờ trong khi mọi người đang khổ sở dưới Tế Đàn Chính. Ham vui lỡ việc rồi cong đít sửa chữa là cố tật của gã. Như một tay nhân viên công sở trễ giờ làm, Đạn Đạo xách va-li chạy hộc tốc, tay bóp cò Thánh Đức Bà thổi bay mọi kẻ địch chắn đường. Gã cần một cái diều lượn để tiếp cận Ngài Quý Tộc. Nhưng phía đuôi tàu, lão già Vạn Thù – một trong Thập Kiếm – xuất hiện cản đường gã. Đạn Đạo gào to:

- Lão già tránh đường! Hôm nay tôi bận!

Vạn Thù không đáp, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp vung thanh đao Tàu Tốc Hành. Đạn Đạo xoạc chân nhảy qua lưỡi đao, không tấn công, chỉ chạy tiếp. Lão già râu rìu nắm bàn tay khởi động Phong kỹ, từ thinh không cuồn cuộn lên một cơn lốc trườn qua sàn thăng vân tàu, cuốn lấy mọi thứ trên đường đi thành một đống hỗn tạp xoáy tròn. Đạn Đạo né được cơn lốc nhưng sức gió mạnh làm gã trượt chân ngã oạch. Ngay lúc ấy Vạn Thù nhảy tới đoạn vung đao bổ xuống đầu gã, Tàu Tốc Hành xì khói rít lên như đầu máy kéo. Đạn Đạo giương va-li chống đỡ. Tiếng kim loại rền vang như sấm nổ, boong tàu rung bần bật. Đạn Đạo tuy cao to nhưng chỉ là trẻ con so với Vạn Thù, một lão già cơ bắp đồ sộ. Gã tóc vàng trong phút chốc bị lép vế.

Nhưng khác biệt hình thể hoàn toàn vô nghĩa với Đạn Đạo. Gã bỏ va-li, thuận tay đấm móc vào bụng Vạn Thù. Bụng lão già râu rìu đầy gân cơ đột nhiên lún lại tựa quả bóng da bị dùi nhọn đâm xuyên. Lão hộc máu, mắt long lên vì choáng. Đạn Đạo liền tóm cổ lão, nhấc bổng lên như gã tí hon nhấc quả núi:

- Khi khác chơi nhé lão già! Nay tôi bận lắm!

Nói rồi gã xoay người quật Vạn Thù. Tấm thân bồ tượng của lão già đâm thủng boong tàu rơi xuống tầng dưới. Đạn Đạo quệt mồ hôi trán, lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi. Vạn Thù là kẻ địch khiến gã phải thực sự động tay chân.

Đạn Đạo ngó quanh tìm diều lượn. Khốn khổ cho Đạn Đạo là ban nãy gã bắn quá rát nên chẳng còn chiếc diều lượn nào nguyên lành. Gã ngước lên, thấy Ngài Quý Tộc đang nhìn mình một cách bỉ bôi khinh thị. Gã ghét bộ mặt kiêu căng ngạo mạn đó.

- Xuống đây, lão già! Núp trên đó làm gì? Cảm lạnh đấy!

Ngài Quý Tộc nhếch môi, cánh tay dang rộng như đại bàng xòe cánh. Xung quanh lão là hàng chục thăng vân tàu đen kịt, đông đảo, dày đặc. Đạn Đạo phải bước qua xác chúng mới có thể giáp mặt Ngài Quý Tộc. Gã dư sức làm việc này, có điều “dư sức” là không đủ đánh nhau với lão già.

- Chết đi thằng già! – Hệ Tôn nghiến răng trợn mắt – Ở nguyên đó, tao sẽ chặt đầu mày!

Đạn Đạo ngó lên bầu trời, hoàn toàn bỏ qua Hệ Tôn. Gã ngửi thấy mùi khét, cảm giác từng cơn gió nóng lạnh bất thường đang trườn bò da mặt. Gã có thể cảm nhận độ ẩm đang đột ngột giảm, lỗ chân lông trên da tưởng chừng cạn khô. Trên toàn Cội Gió, gã là người đầu tiên biết chuyện này. Đạn Đạo chợt cười:

- Ờ nhỉ?! Đáng ra ông phải xuống đây chứ tại sao tôi phải lên với ông?

Đạn Đạo rút khẩu Mẹ Đồng Trinh – lúc này đã nguội nòng – chĩa lên trời. Ngài Quý Tộc không coi đó là mối đe dọa. Nhưng lão chợt nghe bọn Đạo Chích hốt hoảng truyền tai nhau vụ gì đó, nghe ra là thế này:

- “Bà cô” đấy! “Bà cô” đến rồi!

- “Bà cô” đến rồi! Mở lá chắn! Ngửa buồm lên!

- Nhanh lên, Vạn Thế ơi, “bà cô” đến!

Tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, lũ Đạo Chích nhốn nháo như ong vỡ tổ. Các thăng vân tàu mở lá chắn, những cánh buồm ngửa mặt lên thành những tấm bạt che khổng lồ. Ngài Quý Tộc ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẫm. Mặt trời lúc này đã chuyển từ màu đỏ ối sang cam vàng, ánh nắng gay gắt kỳ lạ, từng tia nắng tưởng chừng được vót nhọn cắm vào da thịt. Khí quyển thế giới Tâm Mộng đầy năng lượng phép thuật nên lắm thiên tượng kỳ dị, mà ở Cội Gió này là dị thường nhất. Ngài Quý Tộc chẳng hiểu Cội Gió nhưng linh tính mách bảo lão sắp xuất hiện thiên tượng. Lão chợt lắc đầu:

- Nhục nhã rồi!

Lão vừa dứt lời, khẩu Mẹ Đồng Trinh phát nổ. Viên đạn không nhằm Ngài Quý Tộc mà nhắm vào thinh không. Cùng lúc, bầu trời Cội Gió rực sáng. Một trận gió kèm theo ánh mặt trời lẫn sấm sét ập xuống hạm đội Ly Đốc, vô vàn tia thái dương sáng lóa lập lòe sét như rừng mũi giáo thịnh nộ phóng ra từ các vị thần. Nó là phong lộ “bà cô”, loại phong lộ nguy hiểm nhất Cội Gió. Viên đạn Mẹ Đồng Trinh gặp “bà cô”, hai luồng năng lượng gặp nhau sinh quá tải, viên đạn bùng nổ thành vạn mảnh li ti nhưng mạnh kinh khiếp, mỗi mảnh mang theo uy lực tự nhiên của phong lộ phá nát những thăng vân tàu. Một số bốc cháy, một số gãy thân, số khác gãy cột buồm hoặc hỏng bộ phận phản lực, nhưng đáng nói hơn cả là tàu chỉ huy phát nổ. Toàn hạm đội Ly Đốc chìm trong sự giận dữ của thần linh. Bên dưới, Đạn Đạo dang tay như vị nhạc trưởng kết thúc bản hòa tấu đỉnh cao. Cội Gió rung chuyển.

Hạm đội Ly Đốc cháy ngùn ngụt, rơi rụng, tổn thất nặng nề. Trên chiếc thăng vân tàu lành lặn, Đạn Đạo nhai kẹo cao su và chờ đợi. Rồi một bóng người lao xuống tàu, thân thể ám khói, áo quần cháy sém. Đạn Đạo thất vọng bởi đó là Hệ Tôn. Gã tóc bờm ngựa gào lên:

- Thằng già! Tao chặt đầu mày!

Hệ Tôn lao đến cùng thanh Hàm Cá Mập. Đạn Đạo lách người, tay nhanh như chớp túm tóc tên này vít xuống rồi lên gối, một đấm móc tung hàm, một đấm thẳng gãy mũi, một đạp lộn ruột gan lòng mề. Hệ Tôn trượt dài, thanh quản bị bóp nghẹt, não rung lắc. Gã không thốt nổi câu chửi nào dù rất muốn, trong khi Đạn Đạo không thèm nhìn gã một lần hệt cái cách người ta đối xử với rác rưởi.

Gã tóc vàng ngáp ngắn ngáp dài đợi tiếp. Mãi khi một cái bóng khác hạ thân trên tàu, gã mới phấn khích. Cách gã chục mét, Ngài Quý Tộc xuất hiện với chiếc ba-toong nạm kim cương, y phục đen vẫn bóng loáng không chút bụi bẩn. Nhưng Ngài Quý Tộc không hài lòng với bộ dạng của mình, mà dành chút thời gian nắn lại vết nhăn trên mũ phớt. Trong khi đó Hệ Tôn lại chồm dậy lao vào Đạn Đạo:

- Thằng già đứng yên đó!

Đạn Đạo co chân đạp, ra đòn nhanh đến mức như thể Hệ Tôn lao vào để gã đạp. Tên bờm ngựa trượt đi xa hơn, lần này là ngay trước mũi giày Ngài Quý Tộc. Nhưng ngay cả Ngài Quý Tộc cũng không thèm đến xỉa tới Hệ Tôn, chỉ lùi lại để thằng này không làm bẩn giày mình. Trong lúc ấy Đạn Đạo mở va-li, cười:

- Hôm nay ông thua tôi rồi, lão già. Bỏ đi còn kịp!

- Thằng ngựa giống thấp hèn! – Ngài Quý Tộc khinh khỉnh.

- Thôi nào lão già, chịu thua một lần không được sao? Lão kiêu căng đến mức không biết chấp nhận thất bại à?

- Vì ta có kiêu hãnh! – Ngài Quý Tộc đáp trả – Ta không như mày, con ngựa giống dâm dục không phẩm cách! Mày...

Lời của lão già bị cắt ngang bởi Hệ Tôn. Tên bờm ngựa lại đứng dậy, lào khào bằng cái miệng đầy máu:

- Thằng già chết tiệt! Tao cắt đầu...

Vì không để ý, Hệ Tôn đã giẫm lên giày Ngài Quý Tộc. Ngài Quý Tộc trừng mắt, con ngươi long sòng sọc đoạn vung gậy đánh vào giữa đầu Hệ Tôn, đâu đây vang tiếng nứt sọ. Tên bờm ngựa trợn mắt, ý thức mơ hồ. Rồi Ngài Quý Tộc vung chân đá phăng gã như đá bịch rác. Tên bờm ngựa lao đầu vào mớ đổ nát, chết giấc. Với Ngài Quý Tộc, bị lũ thấp hèn cắt lời là phiền phức, bị chúng đụng chạm là thảm họa.

Phía bên kia, Đạn Đạo rút từ va-li hai khẩu súng lục vàng chóe, cả thân lẫn báng đều chạm khắc hình phụ nữ lõa lồ quằn quại như thèm khát làm tình. Gã để dành nó cho riêng kẻ địch này. “Nữ Tu Chính!” – Ngài Quý Tộc vẫn nhớ tên tuổi đôi súng lục, nhớ cả hình dáng thánh khiết nguyên thủy của chúng trước khi bị Đạn Đạo biến đổi thành thứ dâm dật phỉ báng. Đạn Đạo cười:

- Hội ngộ gia đình thì phải vui tươi, đúng không bố vợ?

Im lặng một hồi. Xung quanh hai người mạnh nhất chỉ còn gió thổi và âm thanh chiến trường. Đột nhiên Đạn Đạo nổ súng, Nữ Tu Chính xoay ổ. Gã bóp cò nhanh đến nỗi mười hai viên đạn gần như rời nòng cùng lúc. Nhưng ngay khi Đạn Đạo bóp cò, Ngài Quý Tộc – dường như là nhanh hơn – rút một thanh kiếm ra khỏi ba-toong. Kiếm trên tay lão vun vút như màn lụa bạc, bằng mắt thường không thể nhận ra hình dáng thực sự của nó. Chỉ trong chớp mắt, mười hai viên đạn đứt đôi, rơi lanh canh, bốc khói. Đạn Đạo cười toe còn Ngài Quý Tộc nghiêm giọng:

- Con gái ta... nó là người cao quý. Nó trong trắng, đức hạnh và đoan chính. Nhưng mày phá nát tất cả! Thằng ngựa giống rác rưởi hèn mọn! Mày đem di vật của nó làm trò đùa! Mày sẽ chết, thằng thấp hèn, mày phải chết!

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!