Ngược Nam Chính

Chương 8



Trong suốt 10 ngày mất tích, Trần Hiểu Huy vẫn luôn bị gã chủ tiệm tạp hóa trung niên nhốt trong tầng hầm, xâm hại…..

Trên đường Diệp Mạn lái xe tới bệnh viện, tay cầm vô lăng cứ run lẩy bẩy, nghe điện thoại của cảnh sát gọi tới xong, trong đầu cô nổ ầm ầm. Loại chuyện như này tuy thường xuyên nhìn thấy trên tin tức, nhưng khi nó xảy ra trên người thiếu niên bị bố mẹ vứt bỏ nhưng vẫn luôn vui vẻ yêu đời, khiến trái tim Diệp Mạn đau như kim chích.

Đỗ Lam và Trình Ngọc Lan cũng nhận được cuộc gọi từ viện phúc lợi, cả nhà nhanh chóng chạy tới bệnh viện, vừa vào cổng đã thấy một thiếu niên máu chảy đầm đìa được nâng ra từ một xe cứu thương. Thân thể Đỗ Lam lập tức cứng đờ, đứng ngơ ngác nhìn xe đẩy đi lướt qua mình.

May mắn, nằm trên đó là một gương mặt xa lạ.

Đỗ Lam tiếp tục chạy vội về phía trước, trái tim cô đập như sấm, hai tai ong ong, những âm thanh chung quanh giống như chậm lại mười mấy giây mới có thể truyền vào tai cô.

Không biết chạy tới tầng bao nhiêu rồi, cô chỉ biết chạy theo Trình Ngọc Lan, cuối cùng, cũng dừng trước cửa một phòng bệnh. Cô nhận ra cô bảo mẫu lần trước, cô ấy đứng ở cửa lau nước mắt.

Đỗ Lam lấy hết can đảm, đến gần cánh cửa, cách tấm pha lê, cô nhìn thấy Trần Hiểu Huy.

Cậu nằm co ro như con tôm, rúc ở một góc trên giường bệnh mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, phảng phất như sợ ánh dương ngoài cửa sổ sẽ làm mình bỏng rát. Trên cánh tay gầy yếu là chi chít vết thường nhìn mà ghê người, cặp mi dài của cậu buông xuống, ánh mắt dại ra nhìn xuống sàn.

Trái tim Đỗ Lam tan nát.

Nước mắt ngăn không được, cô không dám tưởng tượng 10 ngày đó cậu vượt qua như thế nào. Trong khi cô vô ưu vô lự đọc sách trong thư phòng thì cậu ở trong cái tầng hầm ẩm ướt âm u kia, trải qua thời khắc u ám nhất trong cuộc đời…..

Con gái sớm trưởng thành, nên đã dần có khái niệm về việc đó.

Cô tự hỏi, rốt cuộc là tại sao?

Vì sao thế giới này lại tàn nhẫn thế? Vì sao trên đời lại có người rồ dại như thế? Cậu ấy đã mất đi bố mẹ, mất đi một thân thể kiện toàn, vì sao lại bắt cậu ấy trải qua chuyện đau khổ kia nữa?

Cánh tay kia đã chồng chất vết thương, không biết dưới quần áo còn bao nhiêu nữa.

Vết thương trên cơ thể có thể mờ đi, nhưng trong lòng thì sao?

Đỗ Lam muốn vào trong phòng thăm cậu, nhưng bị Tần Tương Hàn ngăn cản, bà nhìn cháu gái, không đành lòng nói: “Chắc chắn cậu bé ấy không muốn cháu trông thấy dáng vẻ hiện tại của mình, cháu hãy giả vờ không biết đi.”

Đỗ Lam nhìn Trần Hiểu Huy bên trong, gật gật đầu.

Diệp Mạn cũng tới bệnh viện rồi, đầu tiên cô nhìn thấy viện trưởng Triệu và bảo mẫu, cùng mấy người khác đứng ở cửa lau nước mắt. Diệp Mạn gật đầu chào hỏi qua, rồi cũng nhìn từ tấm pha lê trên cửa nhìn vào, chỉ thấy Trần Hiểu Huy nằm co ro, cuộn tròn trên giường, thiếu niên gầy yếu cuộn mình như một đứa trẻ.

Diệp Mạn đến gần giường bệnh của cậu, bước chân của cô tự giác phóng rất nhẹ nhàng, giống như sợ quấy nhiễu đến thiếu niên yếu ớt kia.

Trần Hiểu Huy cảm thấy có người tới gần mình, hơi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đã từng trong trẻo nay hoàn toàn không còn thần thái, bên trong giăng đầy tơ máu, cậu nhìn cô một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Chị, anh Dương Thanh đâu?”

Bóng dáng cao lớn rắn chắc đã từng cho cậu vô hạn khát khao và dựa vào, hiện tại cũng vứt bỏ cậu sao?

Diệp Mạn cố nén nước mắt, vững vàng nói, “Anh ấy…..anh ấy là một cảnh sát, hiện tại có nhiệm vụ….cho nên anh ấy cũng thân bất do kỷ.”

Trần Hiểu Huy chậm rãi thu hồi ánh mắt, không còn mở miệng nữa.

Sau khi Diệp Mạn ra khỏi phòng, cô trực tiếp kéo viện trưởng Triệu của viện phúc lợi đến hành lang bên kia, cô không hàn huyên mà trực tiếp nói mục đích của mình: “Tôi chuẩn bị nhận nuôi Trần Hiểu Huy.”

Viện trưởng Triệu giật mình, mất mấy giây mới thận trọng hỏi: “Cô nghiêm túc chứ?”

Diệp Mạn gật đầu, “Tôi rất nghiêm túc.”

Người phụ nữ trung niên hòa khí này trầm ngâm một lúc, nói: “Tình huống của cô tôi cũng biết, nếu thằng bé có thể sống với cô thì tôi cũng khá yên tâm, huống chi đã xảy ra chuyện này, thằng bé trở về cũng không phải chuyện tốt.”

Diệp Mạn quét mắt nhìn mấy bảo mẫu đang ngồi ở hành lang trò chuyện, tiếp đó nói với viện trưởng Triệu: “Còn phiền viện trưởng Triệu một chuyện, chuyện của Trần Hiểu Huy, tôi hy vọng chỉ có mấy người này biết thôi.”

Viện trưởng Triệu cười, “Cô yên tâm, tôi hiểu.”

Diệp Mạn thật đúng là không yên tâm, cô vẫn muốn nhanh chóng xử lý thủ tục, cố gắng để Trần Hiểu Huy vừa ra viện là dọn đến chỗ ở của cô luôn.

**

Trần Hiểu Huy nằm trong bệnh viện 1 tuần, ngày nào Đỗ Lam cũng tới, mỗi lần tới cô đều chỉ trộm nhìn cậu qua góc cửa pha lê. Mấy ngày qua, tư thế của cậu vẫn không hề thay đổi, cậu vẫn luôn cuộn tròn, cúi đầu, trên sống lưng gầy yếu hằn rõ xương sống.

Ban đêm, Đỗ Lam ngủ không yên, nằm trong bóng tối cô cứ nghĩ đến cảnh tượng bởi vì thân thể gầy yếu và chân phải vô lực nên cậu vừa không thể chạy nhanh, vừa không có cách nào giãy giụa, trái tim đau đớn như kim đâm. Nếu thế giới này có Thượng Đế, vậy vì sao lại bắt một linh hồn trong sáng thiện lương chịu cực khổ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, thiếu nữ bắt đầu thống hận bản thân mình sao mà nhỏ bé vô lực quá, cô muốn nhanh chóng lớn lên, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, có thể đối đầu với thế giới này.

Mỗi lần Đỗ Lam đến bệnh viện thì đều gặp Diệp Mạn, cô biết Diệp Mạn chính là người chuẩn bị giúp đỡ Trần Hiểu Huy mà bảo mẫu từng nói, hơn nữa ngày đó cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa viện trưởng viện phúc lợi và bảo mẫu, rằng Diệp Mạn chuẩn bị nhận nuôi Trần Hiểu Huy.

Vì thế, ngày nào cô cũng âm thầm quan sát Diệp Mạn, nhìn qua chị ấy khá lạnh nhạt, lần đầu tiên gặp chị ấy ở bệnh viện, chị ấy cũng không khóc, cũng không nói gì nhiều với viện trưởng và những người khác.

Trong viện phúc lợi có khá nhiều đứa trẻ, cho nên viện trưởng và bảo mẫu không thể ở bệnh viện mãi được, vì vậy cô luôn là người ở bệnh viện chăm sóc Trần Hiểu Huy, có khi cô thấy Đỗ Lam đứng ngoài cửa thì cũng sẽ đến hỏi Đỗ Lam mấy chuyện ở trường về Trần Hiểu Huy.

Đỗ Lam nhớ tới cảnh tượng kết thúc buổi thi và tạm biệt nhau, cậu ấy đứng bên đường đối diện, vẫy tay chào cô từ xa, nụ cười rực rỡ tươi tắn, mà hiện tại----

Mỗi ngày không phải cúi đầu thì là ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt không còn sự linh động ngày xưa.

Ngày thứ 4 nằm viện, Trần Hiểu Huy cũng bắt đầu nguyện ý giao lưu với Diệp Mạn, đứng nhìn từ cửa kính, Diệp Mạn kiên nhẫn gọt trái cây cho cậu, cháo Đỗ Lam mang đến Trần Hiểu Huy cũng uống một nửa.

Trong khoảng thời gian Trần Hiểu Huy nằm viện, Diệp Mạn đã tìm hiểu kỹ càng về thủ tục nhận nuôi, hơn nữa có viện trưởng đề cử, chắc hẳn sẽ được thông qua, cuối cùng chỉ chờ Trần Hiểu Huy đồng ý là có thể xuất viện, chính thức xử lý thủ tục.

Trước ngày cuối cùng xuất viện, sau khi Trần Hiểu Huy uống xong một chén cháo, Diệp Mạn nhìn cậu, trịnh trọng nói, “Hiểu Huy, lúc anh Dương Thanh của em rời đi đã nhờ chị chăm sóc em, cho tới nay, chị cũng rất thích em, chị muốn chính thức nhận nuôi em, em có nguyện ý sống cũng chị không?”

Nửa ngày, Trần Hiểu Huy mới ngẩng đầu lên, ánh mắt thoạt nhìn có hơi trì trệ và mê mang, “Anh Dương Thanh?”

“Đúng vậy, bởi vì nguyên nhân công việc nên anh ấy không thể không rời đi, nhưng mà anh ấy luôn rất quan tâm em, hy vọng chị chăm sóc em.”

“Sẽ không gây thêm phiền toái cho chị chứ?”

Diệp Mạn cố nén nước mắt, “Sẽ không, chị hy vọng có thêm một người sinh hoạt cùng chị.”

“Chị còn chưa kết hôn, sau này kết hôn thì sao?”

“Chị đang đợi anh Dương Thanh của em, em cùng chị đợi anh ấy nhé, được không?”

Trần Hiểu Huy nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, mãi đến khi Diệp Mạn định từ bỏ, chuẩn bị tìm thời điểm khác để thảo luận đề tài này với cậu thì cô nghe thấy thiếu niên trên giường khẽ “Vâng”.

Diệp Mạn quay đầu nuốt nước mắt vào trong, anh Dương Thanh của em không còn nữa, từ đây, chị chính là người nhà của em!

Đỗ Lam nhìn hai người bên trong cách tấm pha lê, không biết vì sao, cô tin chị gái này sẽ có thể chăm sóc cậu, sẽ cho cậu một ngôi nhà ấm áp!

Đây là ước mơ từ trước tới nay của cậu, nhưng lại lấy phương thức này để thực hiện. Nhất thời, Đỗ Lam không biết may mắn nhiều hơn, hay bi ai nhiều hơn.

______________

Tác giả có lời muốn nói: Hiểu Huy phải có nhà!