Ngược Nam Chính

Chương 9



Diệp Mạn đã sớm dọn dẹp thư phòng trong căn hộ của mình rồi, cô mua một ít quần áo mới và giày mới thích hợp với cậu, tất cả đồ sinh hoạt hằng ngày đều mua mới, hành lý của Trần Hiểu Huy rất đơn giản, tất cả đồ đạc được đựng trong một cái cặp sách cũ.

Lúc Diệp Mạn giúp thu xếp, phát hiện một cái kẹo que đã phai màu vỏ đặt ở sâu bên trong, trong lòng Diệp Mạn chua xót, sau đó cô thường chuẩn bị nhiều loại đồ ăn vặt ở nhà.

Diệp Mạn ngủ không sâu, ban đêm đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Trần Hiểu Huy, Diệp Mạn vội chạy sang phòng cậu, Trần Hiểu Huy ngồi dậy, co ro, cúi đầu ôm cánh tay, trầm mặc. Diệp Mạn đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, “Hiểu Huy đừng sợ, chị đang ở đây.”

Cô nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Không sợ, không sợ, Hiểu Huy ngủ đi!”

Nửa giờ sau, Trần Hiểu Huy mới ngủ tiếp. Diệp Mạn nhẹ chân nhẹ tay đỡ cậu nằm xuống, lúc này mới cảm nhận rõ ràng, thiếu niên này gầy đến mức chỉ còn bộ xương.

Mấy ngày sau đó, cô luôn có thể nghe thấy tiếng kêu sợ hãi lúc nửa đêm của cậu. Lần nào cô cũng đến phòng cậu, ngồi ở mép giường, vỗ lưng cậu cho đến khi cậu đi vào giấc ngủ một lần nữa.

Nếu đêm nào yên tĩnh, cô biết nhất định Trần Hiểu Huy cả đêm không ngủ.

Diệp Mạn biết, muốn chữa khỏi cho cậu thì không có lối tắt, chỉ có thể dựa vào thời gian và sự kiên nhẫn, cô cũng không cho rằng mình là người có lòng kiên nhẫn, nhưng lúc này đây, cô nguyện ý thử.

Cô tìm một bác sĩ tâm lý về phương diện này, cách hai ngày lại đến một lần.

Lần đầu tiên, Trần Hiểu Huy không muốn nói gì cả.

Lần thứ hai, Trần Hiểu Huy vẫn không muốn nói một câu nào.

Lần thứ ba, Trần Hiểu Huy mới chậm rãi thổ lộ một ít, “Ngày đó ta học, cháu đi về viện phúc lợi một mình. Lúc đi ngang qua cửa tiệm tạp hóa kia, cái chú đó đang dọn một cái thùng vào trong cửa tiệm, thấy chú ta cố sức quá, mà trước kia chú ta muốn cho Tiểu Minh và Tiểu Nam kem….cháu liền giúp chú ta đẩy…..cháu chạy từ cửa sau ra ngoài…..nhưng mặt sau là một ngõ cụt…..”

Diệp Mạn ngồi ở phòng khách nghe đến đoạn đứt quãng, lồng ngực như bị búa tạ đè nặng, nước mắt lăn dài trên má.

Cô nhớ ngày hôm qua ở Cục Cảnh Sát, một cảnh sát trẻ tuổi tiếp đãi cô, trông cậu ta rất phấn chấn, cô nhớ đây cũng là người đầu tiên thông báo cho bọn họ khi tìm được Trần Hiểu Huy. Cậu ta tên là Lưu Nghị, đây là năm đầu tiên làm cảnh sát.

Khi Diệp Mạn cố vấn vụ án của Trần Hiểu Huy, Lưu Nghị trầm ngâm một lát, sau đó cố gắng nói chậm, nói nhẹ: “Gã đàn ông kia đã có hình phạt, nhưng luật phát không có điều khoản cụ thể về tội cưỡng bức đồng tính nam, cho nên người này chỉ nhận mức phạt tương ứng với dâm loạn nhi đồng, kết hợp với hành vi cầm tù ngược đãi, hình phạt cuối cùng là 5 năm….”

Diệp Mạn nghe đến đó đã phẫn nộ tột đỉnh, “Dâm loạn? Đó là dâm loạn đơn thuần sao? Mới phán 5 năm? 5 năm có thể trừng phạt những gì gã gây ra sao? Có thể làm giảm bớt thương tổn thiếu niên này nhận phải không? Có thể đảm bảo sau khi gã mãn hạn tù, gã sẽ không tái phạm không?”

Lưu Nghị cúi đầu, “Thật xin lỗi, trước mắt pháp luật là như thế.”

“Nếu chúng tôi khởi tố thì sao?”

Lưu Nghị lắc đầu, “Đây đã là mức phạt nặng nhất được cân nhắc rồi, mấy vụ trước đều không quá 5 năm. Hơn nữa, khởi tố chỉ làm cho người bị hại càng….”

Diệp Mạn ngắt lời cậu ta, hỏi: “Nếu là con gái thì sao?”

“10-15 năm.” Lưu Nghị vẫn luôn cúi đầu, mãi đến khi đối phương ra khỏi Cục Cảnh Sát vẫn không ngẩng lên. Trong Hình pháp, một “bé gái” và một “trẻ con” chỉ là hai chữ, nhưng ngài hiện thực lại chênh lệch rất lớn!

**

Diệp Mạn ra khỏi Cục Cảnh sát, ngồ trong xe, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô phẫn nộ đấm hai phát lên vô lăng.

“Bíp….Bíp….” Tiếng còi ô tô đột ngột vang lên, mấy người chung quanh đều tò mò nhìn qua.

Diệp Mạn làm dịu cơn tức, tay theo bản nặng vuốt ve bình ước nguyện trên cổ.

Đột nhiên cô thật sự hiểu tâm tình của Dương Thanh khi năm đó Lý Tư nhận hình phạt.

Diệp Mạn vẫn luôn ở nhà cùng Trần Hiểu Huy, mỗi ngày cậu muốn tắm 2 lần, quần áo của mình đều kiên trì tự mình giặt. Ngoài lúc bác sĩ tâm lý đến thì cậu có giao lưu với đối phương, còn những thời gian khác cậu đều cận thận ngồi ngây người trong phòng, cố gắng không đi lại nhiều, gây phiền toái cho Diệp Mạn.

Diệp Mạn mua cho cậu một bộ dụng cụ điêu khắc, mỗi ngày cậu đều ở trong phòng liên tục khắc gỗ, bởi vì chỉ có lúc này, cậu mới có thể ngắn ngủi quên đi đoạn hồi ức kia.

Sau đó, bác sĩ tâm lý kiến nghị Diệp Mạn nên gọi cậu ra ngoài phòng khách ngồi một giờ, vào mỗi buổi chiều. Diệp Mạn làm theo. Mỗi lần cậu đều ngồi ngay ngắn ở một góc sô pha, đồ ăn vặt trên bàn cũng là Diệp Mạn đưa cho cậu thì cậu mới ăn.

Diệp Mạn biết tai nạn lần trước và khoảng thời gian sinh hoạt ở viện phúc lợi đã khiến cậu hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn, vậy nên cô không ngăn cậu làm những việc này, chỉ là mỗi lần ở phòng khác, cô đều xem TV hoặc tâm sự với cậu. Khi thì nói về nội dung phim, khi thì chỉ nói về những quyển sách cậu từng đọc, chi là cô không nhắc đến Dương Thanh. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ nói chân tướng cho cậu, nhưng không phải hiện tại.

Chuyện gì Diệp Mạn cũng biết làm, nhưng cô không biết nấu cơm. Trong khoảng thời gian này, ngoài bữa sáng thì hai bữa còn hai đều gọi cơm hộp.

Hiện tại Trần Hiểu Huy đúng tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa vừa trải qua cú shock không hề nhẹ nên cả người gầy không ra hình ra dáng. Cô không đành lòng để cậu ăn mãi những món cơm hộp này, vì thế gần đến giờ cơm trưa hôm nay, cô quyết định tự tay xuống bếp. Trước kia cô thấy Dương Thanh làm rất nhẹ nhàng thoải mái, cô cũng đổ tất cả đồ ăn vào nồi, nghĩ thầm chỉ cần chín là được.

Cuối cùng, sau hết lần cháy này đến lần khét khác, cô tạm thời từ bỏ nếm thử. Trần Hiểu Huy nhỏ giọng nói mình có thể nấu cơm, nhưng sao Diệp Mạn có thể để một thiếu niên như cậu làm? Cuối cùng vẫn là gọi cơm hộp.

Ăn cơm trưa xong, Diệp Mạn chuẩn bị tiếp tục quyết chí tự cường, download một ít phần mềm thực đơn trên mạng, bắt đầu học từ cơ bản nhất, cuối cùng đến buổi tối, cô cũng học được cách nấu mì đơn giản nhất. May mắn hương vị tạm được, không ngon cũng không có ăn, Trần Hiểu Huy cũng im lặng ăn một chén lớn.

Ngày qua ngày, tiếng kêu sợ hãi ban đêm của thiếu niên đã chậm rãi giảm bớt. Chỉ là Diệp Mạn không biết cậu ít gặp ác mộng hơn, hay là thời gian ngủ ít hơn.

Dần dần, Trần Hiểu Huy ở nhà cũng thả lỏng hơn, ngày thường sẽ cướp giúp Diệp Mạn làm việc nhà. Diệp Mạn cũng không cản, có lẽ như này sẽ giúp cậu càng có cảm giác hòa nhập vào hoàn cảnh mới hơn. Mà tài bếp núc của cô cũng dần có tiến bộ, Trần Hiểu Huy sẽ vì cổ vũ cô mà mỗi bữa đều ăn thêm một chén cơm, cậu cũng dần có tí da tí thịt.

Diệp Mạn từng hỏi viện phúc lợi về sinh nhật của Trần Hiểu Huy, cô còn nhớ rất rõ lúc ấy bảo mẫu nói, “Những đứa trẻ bị vứt bỏ nào biết cái gì gọi là sinh nhật đâu. Bố mẹ cũng không biết là ai, cụ thể ở đâu. Trẻ con nơi này, đa số đều không có sinh nhật.”

Vì thế Diệp Mạn hỏi Trần Hiểu Huy, “Em hy vọng sinh nhật năm nay chúc mừng ở đâu? Ngày nào?”

Trần Hiểu Huy lặng im tự hỏi thật lâu, báo một ngày, “Ngày 29 tháng 3 đi ạ.”

“Có kỷ niệm đặc biệt gì không?”

Nửa ngày sau, Trần Hiểu Huy nhỏ giọng trả lời, “Đó là ngày đầu tiên anh Dương Thanh đến viện phúc lợi, anh ấy làm rất nhiều món ngon cho chúng em.”

Diệp Mạn cố nén cảm xúc xuống đáy lòng, “Được!”

Sau đó, Diệp Mạn lại đưa Trần Hiểu Huy đến bệnh viện kiểm tra một lần, thuận tiện kiểm tra chân của cậu. Bác sĩ nói bị dị dạng bẩm sinh, không có cách nào chữa khỏi. Tai Diệp Mạn nghe bác sĩ nói, mắt lại nhìn Trần Hiểu Huy đang an tĩnh ngồi ngoài hành lang, nỗi lòng phức tạp.

Cô sẽ không cảm thấy chân của Trần Hiểu Huy là gánh nặng, nhưng sống nhiều năm rồi, cô đã sớm nhìn rõ thói hư tật xấu của con người.

Thiếu niên này, chú định sẽ vất vả hơn người khác…..

**

Nghỉ hè, Đỗ Lam vẫn về nhà bà nội, nhưng trong lòng vẫn không bỏ Trần Hiểu Huy xuống được, chuyện trước kia thích làm, hiện tại làm rồi lại thất thần.

Tần Tương Hàn nhận thấy cảm xúc của cháu gái hạ xuống, trấn an: “Tất cả khổ cực đều sẽ thành quá khứ, đứa bé kia se chậm rãi tốt lên thôi.”

“Nhưng mà sau khi trải qua loại chuyện này thì tương lai sẽ tốt sao ạ?” Tuy rằng cô không thể hiểu hết nhưng trưởng thành sớm giúp cô biết chuyện này….ảnh hưởng lớn đến một người như thế nào.

Tần Tương Hàn sờ đầu cô, “Chỉ cần có tình yêu thì sẽ là quá khứ. Cho nên Lam Lam à, sau này gặp lại, cháu phải đối sử với cậu ấy càng tốt hơn.”

Đỗ Lam nghiêm túc gật đầu, “Vâng, cháu sẽ.”

Chuyện mà Đỗ Lam mong chờ nhất hàng ngày chính là khai giảng, khai giảng là có thể gặp lại cậu rồi.

Cuối cùng, ngày khai giảng Đỗ Lam luôn mong chờ đã đến!

Nhưng làm cô thật vọng chính là nơi này đã không có Trần Hiểu Huy.

Sau đó, cô đi viện phúc lợi hỏi một lần, Trần Hiểu Huy đã đến trường cấp hai khác, đó là trường ở thành phố bên cạnh, nơi đó rất gần nơi Diệp Mạn ở, nhưng lại xa trường cô đang học.

Lúc ban đầu, cô cũng từng gặp cậu trong giấc mơ của mình. Trong mộng, cậu cuộn người ngồi xổm trong một góc tối u ám, cậu cúi đầu, ôm chặt hai cánh tay gầy yếu, trên tay trên chân đều quấn dây xích dày nặng, tiếp đó, một gã đàn ông cao lớn đi về phía cậu…

Đỗ Lam lập tức bừng tỉnh, ngồi trên giường, trái tim đập dữ dội. Mất một hồi lâu cô mới nhớ ra cậu đã sớm được cứu thoát rồi, đã có gia đình và bắt đầu cuộc sống mới.

Lần nữa nằm xuống giường, nhìn ánh trắng len lỏi qua tấm rèm cửa sổ, chiếu lên tường, nhất thời cô lại không cách nào đi vào giấc ngủ.

Ban đêm như này, cậu cũng mơ sao?

Trong giấc mơ của cậu….có phải vẫn còn cuộn tròn trong góc tối kia, không thoát được?

Nếu đã thoát khỏi quá khứ, hy vọng cậu có thể sinh hoạt nhẹ nhàng hơn.

Thời gian thấm thoát trôi đi, lá cây biến vàng, rụng xuống, cây mọc chồi non, mặt trời lên cao rồi lại lặn xuống, lại lần nữa chiếu sáng khắp nơi.

Đối mặt với việc học nặng nề của trung học, những cảm xúc nùng liệt dần dần phai nhạt. Thời gian qua lâu, cô càng không có lý do để đi tìm cậu nữa.

Ba năm, hoàn cảnh mới, bạn học mới, bạn ngồi cùng bàn mới, bạn thân mới, đủ để cho người bạn thời niên thiếu một gương mặt mơ hồ…..

_________

Tác giả có lời muốn nói: Người bạn thời niên thiếu có mấy ai còn nhớ rõ đâu….