Ngược Thiếp

Quyển 1 - Chương 35: Vào cung (Nhị)



Bên trong xe ngựa được trang trí theo hai màu tím vàng, bốn phía đều vô cùng rộng rãi. Trên thảm lông màu tím có trải một tấm chiếu được chế từ ngọc thạch lạnh băng, khi đứng ở giữa có thể cảm nhận được một luồng khí mát lạnh len lỏi theo dọc lòng bàn chân.

Mặc dù bên ngoài mặt trời đã treo cao, nhưng bên trong xe ngựa không hề có cảm giác nóng bức.

Gã nô tài đỡ ta lên chiếc xe ngựa tinh xảo, vừa vén rèm lên thì đã cảm thấy một trận rét lạnh ùa tới, khiến ta rùng mình.

Ta ngẩng đầu thấy Liên Thành Chích đang tà mị nằm trên phản, mắt phượng nheo lại, giống như là đang hưởng thụ.

Nhìn hắn, động tác của ta chợt ngừng lại, một lúc sau mới khôi phục, thở sâu, bước vào xe ngựa.

Xe ngựa mặc dù rất rộng, nhưng thân hình cao lớn thon dài của hắn chiếm không ít chỗ, khiến xe ngựa cũng trở nên nhỏ hẹp dị thường. Ta tìm một chỗ có thể ngồi, hạ mắt, cố gắng làm cho bản thân mình biến thành người vô hình.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, dưới sự chỉ huy của Lạc Vân, xe ngựa bắt đầu thẳng tiến tới Hoàng Cung.

Bởi vì vào cung nên không thể mang theo nha hoàn, việc hầu hạ Liên Thành Chích toàn bộ đều đổ lên người ta.

Xe ngựa đi đều đều, thong dong không nhanh không chậm, bên trong xe nặng nề khiến người ta hít thở không thông. Thấy Liên Thành Chích tựa như đang ngủ, cõi lòng căng thẳng của ta rốt cục chậm rãi thả lỏng, nhẹ thở ra một hơi.

Bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô náo nhiệt, ta hết sức tò mò, nhẹ nhàng vén rèm lên, theo khe hở nhìn ra phía ngoài.

Hai bên xe ngựa có rất nhiều thị vệ đi theo, uy phong lẫm liệt, người qua đường và chiếc xe được ngăn cách một khoảng khá rộng.

Nhìn những gương mặt tươi cười ngoài kia, ta cũng nở nụ cười, để lộ lúm đồng tiền sau chiếc khăn che mặt, nếu như có thể, ta thật sự muốn bản thân mình được hòa nhập vào đó.

Không cần vinh hoa phú quý, không cần tiền hô hậu ủng, chẳng sợ cảnh một ngày không đủ ba bữa no, chỉ cần có thể cười vui vẻ như thế.

Chứ không phải tình cảnh này, cuộc sống mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, phải thật cẩn thận, thận trọng, sợ chỉ cần sai một bước là sẽ rước hoạ vào thân, rước lấy sự trừng phạt.

Trong đám người xa xa, hiện lên một gương mặt rất quen, ta kinh ngạc mở to mắt, vội vàng nhìn kỹ lại, muốn chứng thực vừa rồi mình không nhìn lầm.

Nhưng mà, bất luận tìm kiếm xung quanh như thế nào, cũng không hề trông thấy nữa.

Chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng gương mặt cười như không cười ấy, chắc chắn không phải ảo giác của ta.

Hắn, tại sao lại xuất hiện ở đây?!

Nụ cười thâm ý kia là ám chỉ điều gì?

Ta lặng lẽ xoa chiếc vòng ngọc trên cổ tay, cảm xúc bất an đè ép khiến ta chẳng thể thở nổi.

Rốt cuộc hắn là ai? Tặng ta chiếc vòng ngọc này chẳng lẽ có mục đích gì đặc biệt? Và tại sao cơ thiếp của Liên Thành Chích - Nhiêu Vân lại có vẻ như đã biết được chuyện gì đó?

Rất nhiều nghi vấn xoay quanh cõi lòng, nhưng không ai có thể cho ta đáp án.

Mất mát thu hồi tầm mắt, ta lại ngồi vào vị trí cũ, đảo mắt thì thấy Liên Thành Chích không biết đã tỉnh lại từ khi nào, ánh mắt thâm thuý có chút đăm chiêu đánh giá ta.

Ta hơi căng thẳng gục đầu xuống, sợ bị hắn phát hiện ra điểm khác thường. Ở cùng với hắn, ta luôn cảm thấy trên người mình như có hàng vạn con kiến đang bò, không được tự nhiên.

"Lại đây!"

Giọng nói trầm thấp nam tính vang lên, khóe môi hắn cười mê hoặc, nếu là những nữ tử khác có lẽ đã sớm sa vào trong đó, nhưng ta thì không dám, mà cũng không thể.

Ta không biết sau lớp mặt nạ đầy mị hoặc này, sẽ là sự trả thù tàn khốc như thế nào đây.

Mỗi một giây ở bên hắn, ta đều rất lo lắng, không biết tiếp sau đây, ôn nhu quân tử có đột nhiên hoá thành ác ma hung bạo nham hiểm hay không?

Ta nâng mắt nhìn hắn, đáy lòng không kiềm chế được mà kinh sợ, không dám cử động.

Hắn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt tối sầm, dường như còn hiện lên sự mất mát.

"Về sau phải nhớ kỹ, đừng để bổn vương phải nói lần thứ hai!"

Cánh tay dài vươn tới, hắn dễ dàng kéo ta đang lui trong góc ra ôm vào lòng hắn.

Ta bất ngờ không kịp đề phòng nên té ngã trên người hắn, cuống quít muốn đứng dậy, lại bị hắn kìm tay, mạnh mẽ ôm ta vào lồng ngực.

"Đừng cử động! Như vậy mới thoải mái!"

Ta đang dãy giụa đột nhiên cứng đờ, nghi hoặc khó hiểu ngước mắt nhìn hắn.

Không hiểu sao ngữ khí của hắn lại dịu dàng đến vậy, hắn thế này, là đang quan tâm ta ư?

Đôi mắt buông xuống, ta che giấu vọng tưởng của chính mình, cười mỉa mai. Hắn sao có thể quan tâm tới sự sống chết của ta, chắc lại đang nghĩ cách để chỉnh ta thôi!

"Vương gia, nô tì ngồi bên cạnh được rồi, như thế sẽ khiến Vương gia không thoải mái, nô tỳ có tội."

"Ồ, thật không biết Vương phi thì ra lại quan tâm bổn vương đến thế, chỉ có điều, sự quan tâm của nàng bổn vương không cần, giả tạo, còn làm ra vẻ!"

Ngữ điệu tao nhã của hắn lại nói ra những câu khiến ta chói tai, hai tay hắn vẫn cứ ôm chặt lấy eo ta, làm ta không thể động đậy.

Vết thương được bôi thuốc đêm qua có vẻ lại nứt toạc, cánh tay đau đớn như bị kim châm.

"Đau sao? Đau thì ngoan ngoãn nằm xuống, vào cung rồi sẽ không được an nhàn thế này đâu......"

Ta chậm rãi nhắm mắt lại, nhận mệnh thở dài, cố ý xem nhẹ thâm ý khác của hắn.

Ta biết, hôm nay vào cung tuyệt đối sẽ không bình an quay về, trong lòng tràn ngập bất lực, chỉ đành nghe theo hắn.

Xe ngựa chậm rãi đi vào Đông Dương Môn, bức tường của hoàng cung sừng sững như một ngọn núi nhỏ, che đi biết bao nhiêu ánh sáng.

Thị vệ thấy xe ngựa của Duệ Khâm Vương phủ, kiểm tra một chút liền mở cửa cung.

Cánh cổng nặng nề phát ra những tiếng trầm trọng, nhiều lần trải qua nhân thế tang thương, khiến tâm tình ta cũng ngày càng đi xuống.

Xe ngựa vào cửa cung, một lát sau dừng lại ở nơi hành lang gấp khúc, không được phép vào sâu hơn nữa.

Ta cử động thân mình yếu ớt, vừa định đứng dậy, lại bị Liên Thành Chích ngăn lại.

Ta quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cười mà như không, không lộ rõ thái độ.

Thừa dịp ta còn đang ngây ngẩn, hắn đã nhảy xuống xe ngựa, một bàn tay đưa tới trước mặt ta.

"Ái phi còn yếu, để bổn vương đỡ nàng xuống!"

Không cho phép ta cự tuyệt, cánh tay hắn đã túm lấy ta kéo xuống, khiến ta ngã vào trong lòng hắn.

Đau quá, đau khắp toàn thân, sau cú va chạm này cơ thể dường như vỡ nát, đối với sự dịu dàng đến tàn nhẫn của hắn, ta chỉ có thể cười khổ chống đỡ.

Để mặc cho hắn ôm, ta cúi đầu cố ngăn những giọt nước mắt.

Ta giống như một con búp bê vải, để mặc hắn thao túng, không thể có niềm vui hay nỗi buồn của riêng mình.

Thất công công trong cung Thái Hậu đã chờ sẵn phía trước, thấy chúng ta vội vàng tiến lên đón.

Hắn cung kính hành lễ với Liên Thành Chích, nhìn thấy ta thì hơi giật mình, xoay người, thái độ kém hơn rất nhiều.

Ngay cả người trong cung cũng biết ta là hòa thân quận chúa không được sủng ái sao?

Thất công công đi trước dẫn đường, ta đi theo sau Liên Thành Chích, khó khăn lắm mới theo kịp bước chân của hắn.

Thính Phong, Lạc Vân cũng ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi.

Dọc đường đi, gặp vô số cung điện nguy nga, hoa lệ long vĩ kéo dài đến tận tây cung, Phượng Nghi Điện.

Ta khổ sở thở dốc, mồ hôi đầm đìa trên trán, thân hình lảo đảo, bước chân không vững.

Định tựa vào hành lang nghỉ một chút, bỗng nhiên ta lại bị Liên Thành Chích kéo lấy, đôi mắt hắn lạnh như băng lộ ra vẻ cảnh cáo.

"Dù có mệt đến ngất xỉu, thì cũng phải theo bổn vương đến Phượng Nghi Điện, ta không chấp nhận việc nàng nuông chiều bản thân như vậy được!"

Ánh mắt lạnh lẽo kia khiến trái tim ta hoàn toàn đóng băng, có chút thê lương nở nụ cười nhìn về phía hắn, cuối cùng ta chỉ đành im lặng.

Lời nói của hắn mặc dù tổn thương đến người khác, nhưng đó là sự thật.

Giờ đang ở trong cung, không chấp nhận được việc cố tình làm loạn, dù có khó chịu đến mức gục ngã, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

"Khởi bẩm Thái Hậu, Duệ Khâm vương gia và Vương phi bái kiến!"

Nghe tiếng Thất công công phụ xướng, đầu óc ta chợt thanh tỉnh, ngẩng đầu, thì ra ta đã vào tới bên trong Phượng Nghi Điện...

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!